ƯNG NÔ

Đinh Châu, đợt triều cống cuối năm sắp tới.

Danh sách tiến cống năm nay đã về, quà cáp dâng tặng các vị đại nhân trong triều cũng đã được gửi đi, sau một mùa thu đẫm máu, những người từng quen biết cũng đã bị thanh trừng gần hết.

Phe phái triều đình đảo lộn, bắt buộc phải xem xét lại toàn bộ thế cục. Tôn Nham đang mải mê suy nghĩ xem nên hồi âm thư nhà ra sao, trên thư lác đác có vài dòng chữ:

Mùa đông Tây Xuyên lạnh giá, muội ở đây rất ổn, huynh chớ nghĩ ngợi.

Ba tháng trước nhận được tin Ngu Đế băng hà, Phương hoàng hậu lập một hoàng tử khác là Lý Củng lên làm thái tử, những ai sáng suốt đều hiểu được chuyện gì đã xảy ra, hoàng hậu đã soán vị.

Tôn Yên đau buồn tiếp nhận sự thật, nàng đốt giấy để tang, bắt đầu thủ tiết vì Lý Khánh Thành.

Vài ngày sau, kinh thành gửi đến một phong chiếu thư cùng với bốn xe sính lễ – chính là sính lễ của hoàng gia. Chiếu viết hôn sự vẫn giữ nguyên như ước định cũ, chỉ có điều thời gian thành hôn sẽ bị lùi lại, mời Tôn đại tiểu thư chọn ngày vào kinh.

Lý Khánh Thành chết rồi, Tôn Yên vẫn có thể gả cho thái tử, Lý Củng vẫn đồng ý lập Tôn Yên làm hoàng hậu.

Nhà họ Tôn lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, dưới gối Tôn lão gia chỉ có hai đứa con gái, con trai trưởng là Tôn Nham năm nay hai mươi lăm tuổi, con gái thứ Tôn Yên mười bảy, con gái út Tôn Hâm mới mười hai. Tôn Nham vẫn còn đắn đo, nhưng Tôn Yên biết bản thân gánh trên vai trách nhiệm cực kỳ quan trọng. Chuyện thế gia đại tộc kết thông gia với triều đình từ xưa đã có, anh lớn có thể làm quan, gia tộc có thể thịnh vượng hay không đều phụ thuộc vào lựa chọn của mình. Đêm đó, Tôn Yên đã hạ quyết tâm, nàng cởi bỏ áo tang, thay sang áo hoa, lên đường đến kinh sư.

Lần này rời Tây Xuyên đường xa, sau này khó có thể về nhà gặp mặt cha già. Tôn Nham từ nhỏ đã yêu thương em gái, mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng y biết quyết định này của Tôn Yên sẽ giúp củng cố vững chắc địa vị gia tộc.

Nhưng mà chưa đầy ba tháng sau, một tin khác lại truyền đến, thái tử chưa chết.

Cùng với tin báo Lý Khánh Thành trấn giữ Phong Quan đánh bại thiên quân vạn mã Hung Nô, Tôn Nham còn nhận được một phong thư kèm theo một miếng hoàng ngọc.

Tôn lão đã qua tuổi thất tuần, nhiều năm trước lão đã giao lại hết chuyện gia tộc cho con trai trưởng quản lý, mà trọng trách lớn lao này Tôn Nham lại hoàn toàn không gánh vác hết. Tôn Nham vạn bất đắc dĩ phải đi xin ý kiến cha già, y trình thư với hoàng ngọc lên trước mặt cha. Tôn lão gia không chạm vào hoàng ngọc, chỉ xem thư, lão lờ mờ nhận ra nét chữ thảo khí khái của người quen cũ, cuối cùng chỉ nói đúng một câu:

“Lý Mưu thống nhất Trung Nguyên, chẳng qua mới xưng đế hơn mười năm, nhà họ Tôn ta thì sao? Tồn tại trên đất Tây Xuyên này bao lâu rồi?”

Tôn Nham cách màn cửa xanh mờ khói, đáp: “Gia phả nhà họ Tôn đã qua bốn trăm năm.”

Lá thư bị ném ra từ phía sau bức màn, không nghe thấy Tôn lão trả lời nữa, Tôn Nham tự hiểu, ý cha đã quá rõ ràng. Nhà họ Tôn tự thân gây dựng cơ nghiệp tại thành Đinh, vất vả tích luỹ mấy chục đời mới thành hào phú một phương, đã chứng kiến hết thảy mấy triều đại đổi thay. Mỗi lần thời thế đổi thay đều chưa từng có ai động được đến nhà họ Tôn, hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của người đứng đầu đưa ra quyết sách.

Nhà họ Tôn chỉ có thể đứng về phe kẻ chiến thắng cuối cùng, mà người được nhà họ Tôn xem trọng cũng nhất định phải có đủ tư cách xưng đế. Trừ cái đó ra, thiên mệnh, hậu duệ chính tông, toàn bộ đều không có ý nghĩa gì hết, chỉ có chọn đúng người, mấy lý do kia mới có thể trở thành cái cớ trang trí đẹp đẽ.

Thế là nhiệm vụ lựa chọn khó khăn này rơi trên vai Tôn Nham. Nếu Tôn Nham quyết định đứng về phía Phương hậu, gả em gái, kết thông gia, một năm sau họ Tôn vào triều làm quan, hiệp lực diệt trừ thái tử, bảo đảm gia tộc đời này vinh hoa phú quý.

Nhưng mà Phương thái hậu xuất thân vọng tộc Bắc Cương, thế lực họ Phương gần như đã độc chiếm triều chính, nếu nhà họ Tôn còn muốn chia một chén canh, vừa phải đề phòng thái hậu ám toán, vừa phải chắc chắn em gái y suốt đời vinh sủng.

Ngược lại thì sao? Thì toàn lực tương trợ thái tử, giúp Lý Khánh Thành đoạt lại hoàng vị, từ đó trở thành công thần dẹp loạn, vinh hoa phú quý cũng tuyệt đối không kém hiện giờ. Tôn Nham đã phái người đi điều tra, tuỳ tùng bên cạnh Lý Khánh Thành cực kỳ ít ỏi, chỉ có hai người Phương Thanh Dư và Trương Mộ, bây giờ có nhà họ Tôn của y ra tay trợ lực thì chẳng khác nào đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi. Trong khi đó, quy phục phe phái họ Phương thì với họ cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi.

Trương Mộ còn là người quen từ nhỏ của Tôn Nham, dù xét tình cảm hay lợi ích thì vị thái tử lưu vong kia đều đáng để y đặt thêm tiền cược trong canh bạc này.

Nhưng phiền lại càng thêm toái ở chỗ, Tôn Yên đã vào cung, qua mấy năm nữa chờ Lý Củng đăng cơ xưng đế xong sẽ lập em gái y làm hậu, Phương thái hậu dường như đã sớm dự tính chu toàn, ý chỉ kia vừa hạ, lập tức đẩy gia tộc họ Tôn vào một mớ bòng bong.

Lợi ích gia tộc, tình cảm cá nhân, vận mệnh thiên hạ, con đường làm quan, tất cả rối thành một nùi, khiến Tôn Nham nghĩ mãi không ra.

“Đã vào thành rồi hả?” Tôn Nham khôi phục tinh thần, gấp thư của em gái lại.

Một thiếu niên ngồi bên phải y nói: “Mấy tên kia là người ở đâu đấy? Có một ngày mà cả ngàn người tới thành Đinh, sao đại ca chỉ sai mỗi bọn đệ theo dõi chúng?”

Tôn Nham nói: “Đừng nói không cần để ý sát sao, truyền lệnh tất cả quán rượu cửa hàng trong thành đều phải theo dõi cẩn thận.”

Thiếu niên kia phong thái nhẹ nhàng, uống trà rồi đứng lên nói: “Đệ tự đi gặp bọn chúng nhé?”

Tôn Nham nói: “Tôn Thành, đệ đúng là không sợ chết, thích thì cứ đi gặp thử xem, huynh chỉ nói một lời này thôi, đám người kia cũng không phải nhân vật tầm thường, tuyệt đối không cùng một dạng với cái đám công tử bột đệ giao du hàng ngày đâu.”

Tôn Thành cười hì hì chắp tay với Tôn Nham, quay người ra cửa.

Buổi chiều tới Đinh Châu, Phương Thanh Dư nhảy xuống xe ngựa, tìm nơi thu xếp dừng chân.

Đinh Thành chính là thành trấn lớn ở khu vực Tây Xuyên. Hai thành Gia, Đinh ngụ tại Tây Xuyên phồn vinh thịnh vượng không kém Trung Nguyên chút nào. Nơi đây dân phong cởi mở, phụ nữ xinh đẹp, vải vóc thêu thùa nức tiếng thiên hạ, càng thêm phong tình đặc sắc so với Trung Nguyên.

Vào giai đoạn rét đậm thế này, người dân nghỉ ngơi sau một năm vật lộn kiếm sống, xe lớn xe nhỏ tấp nập vào thành, tập trung hết trên phiên chợ phồn hoa mua bán thổ sản, trao đổi hàng tết, không gian náo nhiệt vô cùng.

Sau mấy tháng ở Bắc Cương, cuối cùng cũng trở lại nơi có không khí người sống, Lý Khánh Thành xuống xe duỗi lưng một cái, đứng ngoài quán rượu, quay lưng khỏi đường phố để giải quyết nỗi buồn.

“Họ Phương kia.” Lý Khánh Thành thờ ơ nói.

“Ai cơ?” Phương Thanh Dư đáp.

Lý Khánh Thành tôn kính gọi Trương Mộ là “Mộ ca”, nhưng lại gọi Phương Thanh Dư bằng đủ thứ tên gọi lung tung. Từ lúc Phương Thanh Dư vào dưới trướng, mọi việc lớn nhỏ đều đến tay y, cũng bởi khi phân Trương Mộ làm gì đó, hắn chả bao giờ mở miệng, chỉ biết gật đầu xoay người đi thực hiện, làm xong cũng chẳng báo lại.

Mà Phương Thanh Dư thì luôn nho nhã lễ độ trả lời “Vâng”, lúc xong việc trở về, y luôn báo cáo rõ ràng theo đúng trình tự. Đây mới là thói quen đáng tin cậy, do đó Lý Khánh Thành cũng không giao phó nhiều cho Trương Mộ nữa, mọi việc vặt vãnh khổ cực đều lệnh Phương Thanh Dư đi làm, Phương Thanh Dư cũng vui vẻ ôm đồm tất cả.

Lúc này Lý Khánh Thành ra lệnh: “Ngươi đi bán da thú lấy tiền để Đường Hồng thưởng cho các anh em.”

Hắn nói xong thì thắt lại đai lưng, quay người bảo Đường Hồng: “Chút nữa ngươi nhận tiền, dặn bọn họ nếu muốn thì vào thành nghỉ ngơi đi, chờ lệnh ta.”

Đường Hồng gật đầu, hơn tám mươi binh sĩ họ mang theo đã được sắp xếp hạ trại ổn thoả ba dặm bên ngoài thành Đinh, còn y thì vào thành với Lý Khánh Thành để chờ chỉ dẫn tiếp theo.

Lý Khánh Thành nhìn xung quanh một lượt, tiến vào quán rượu đầu phố.

Trương Mộ vừa vào trong quán đã tìm chỗ ngồi xuống, lông mày Lý Khánh Thành khẽ giật, hắn cực kỳ kinh ngạc quan sát gã.

Trương Mộ ý thức được điều gì đó, gã mất tự nhiên nhìn sang Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành đột nhiên cười nói: “Sao gã khờ này lại không còn câu nệ chủ tớ nữa nhỉ?”

Trương Mộ lập tức đứng lên, dáng vẻ hơi mất tự nhiên.

Lý Khánh Thành nói: “Không không, ta chỉ đùa chút thôi, huynh cứ ngồi đi.”

Trương Mộ khoát tay, ý bảo không ngồi nữa. Đường Hồng vận động gân cốt, suốt một đường liên tục cưỡi ngựa cũng có chút mệt mỏi, y chiếm nguyên cả băng ghế dài ngồi dạng chân.

Lý Khánh Thành cũng không quan tâm y làm gì, hắn kêu tiểu nhị, gọi vài món ăn, nói: “Ăn trước thôi, không cần chờ Phương Thanh Dư đâu. Ngươi muốn nói cái gì?” Nói xong lườm Đường Hồng một cái.

Đường Hồng co một đầu gối trên băng ghế, thấp giọng nói: “Ngươi không sợ nhà họ Tôn bắt chúng ta lại giao cho thái hậu à? Ngươi bây giờ là tội phạm truy nã đấy.”

Lý Khánh Thành mỉm cười, nói: “Số phận bất hạnh, chết cũng chết rồi, có liên quan gì đâu.”

Đường Hồng không đáp, Lý Khánh Thành kéo tay Trương Mộ, ra hiệu gã ngồi xuống, Trương Mộ không lộ cảm xúc đứng im tại chỗ.

Lý Khánh Thành lại nói: “Mộ ca nói nhà họ Tôn là người tốt, vậy nhà họ Tôn chính là người tốt.”

“Kể cả nếu nhà Tôn là người xấu, Mộ ca nói bọn họ là người tốt, thì nhất định là người tốt.” Lý Khánh Thành không bày tỏ chính kiến.

Đường Hồng và Trương Mộ đều không hiểu nổi ý Lý Khánh Thành, Lý Khánh Thành nói: “Nhất định tin tưởng Mộ ca mà, huynh vẫn không chịu ngồi ư?”

Trương Mộ vẫn đứng im tại chỗ, Lý Khánh Thành không vui: “Ngồi đi mà! Huynh thích cho cả cái quán này cứ nhìn chằm chằm chúng ta thế à?”

Trương Mộ đỏ mặt ngồi xuống, Lý Khánh Thành thản nhiên nói: “Nhà họ Tôn còn chưa nghĩ ra nên giúp đỡ ai, Đường tướng quân đã hiểu chưa?”

Đường Hồng gật đầu cái hiểu cái không, Lý Khánh Thành thấp giọng giải thích: “Chính vì lập trường của bọn họ chưa chắc chắn, cho nên mới hồi âm lại cho ta, muốn gặp mặt chúng ta trước, xem xét cẩn thận rồi mới đưa ra quyết định quy hàng ta hay quy hàng thái hậu. Trước lúc đó, chắc chắn họ sẽ không giết chúng ta đâu.”

Đường Hồng đã hiểu, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng: “Lỡ như họ quyết định quy hàng thái hậu thì sao.”

Lý Khánh Thành nói: “Không thể nào.”

Lý Khánh Thành giương mày khiêu khích, Đường Hồng híp mắt dò xét hắn, nói: “Chuyện gì cũng có lỡ như hết.”

Lý Khánh Thành đáp: “Không có lỡ như.”

Đường Hồng: “Nếu thật không có lỡ như, bây giờ đáng ra ngươi phải ngồi trên ghế rồng chứ không ngồi đây đâu. Cha ta nói, cái gì cũng thể xảy ra dù chỉ là khả năng nhỏ nhất. Đã là tướng…”

Lý Khánh Thành thản nhiên nói: “Đấy là lỡ như của các tướng quân, không phải của thiên tử. Quay lại câu lúc nãy này, số phận bất hạnh, chết cũng chết rồi. Nếu ngay cả cái này cũng là lỡ như, có thể thấy ông trời không muốn ta sống.”

Trương Mộ chợt nói: “Không đâu.”

Đường Hồng và Lý Khánh Thành đều không hiểu gì nhìn sang Trương Mộ, Trương Mộ nói: “Tôn Nham là bạn cũ của ta.”

Lý Khánh Thành mỉa mai: “Thương nhân trọng lợi ích.”

Đường Hồng dở khóc dở cười: “Thương nhân mà cũng có bạn bè hả?”

Trương Mộ như vẫn còn lời chưa nói, nhưng bị câu này chặn miệng rồi, không nói ra được nữa.

“Ăn thôi.” Lý Khánh Thành bảo: “Ăn xong ra ngoài đi dạo.”

Đường Hồng chia đũa, Trương Mộ chia bát.

Đường Hồng nói: “Khi nào thì đi thăm hỏi nhà họ Tôn?”

Lý Khánh Thành nói: “Bọn họ tự sẽ tìm tới cửa. Ngươi không nhận ra à? Có người cứ nhìn chằm chằm chúng ta nãy giờ.”

Trương Mộ nói: “Phải.”

Lý Khánh Thành hờ hững liếc nhìn, tại một chiếc bàn trong góc khuất tối tăm, có mấy người lâp tức quay đầu ra chỗ khác, giả bộ như đang chuyện trò vui vẻ.

Chiếc bàn kia bị bình phong cản trở, nửa bàn phía trong, nửa bàn phía ngoài.

Đường Hồng nói: “Bọn chúng là ai?”

Lý Khánh Thành đáp: “Tất nhiên là nhà họ Tôn rồi, còn ai vào đây nữa, trước cứ ăn đã.”

Dân Tây Xuyên thích ăn cay, mà Lý Khánh Thành với Đường Hồng đều không quen ăn cay, mới ăn được một lúc mà đầu đã chảy đầy mồ hôi, từng giọt lăn xuống gò má, thấm ướt tóc mai, bờ môi đỏ thắm.

Lý Khánh Thành đặt đũa xuống hớp ngụm trà, Trương Mộ mới quét sạch bách đồ ăn còn thừa, để lại một bát canh lớn đỏ au cay nồng.

Phương Thanh Dư xong việc thì tới quán rượu, hai tay y cầm theo bốn tờ ngân phiếu năm trăm lượng, cúi người đặt lên bàn.

Lý Khánh Thành thầm khen y làm việc nhanh nhẹn, nhưng ngoài miệng lại bảo: “Sao lâu thế?”

Phương Thanh Dư trả lời: “Bạc nhiều quá, ta đổi bạc vụn thành ngân phiếu, nên hơi chậm một chút.”

Lý Khánh Thành nói: “Đều cho ngươi cả đấy, Đường Hồng, ngươi cầm đi đổi nén bạc, ở đây vẫn còn một chút…” Hắn vừa nói vừa lấy mấy thỏi bạc vụn trong ngực: “Mang hết ra phân cho các anh em ngoài thành đi.”

Đường Hồng nói: “Ngươi không giữ lại chút nào à?”

Lý Khánh Thành nói: “Không giữ, đợi chút nữa tự khắc có người tới đưa thêm thôi, ngoài đó chẳng có đồ ăn, ngươi ráng chi tiêu hợp lý.”

Đường Hồng nói: “Ngươi không giữ lại một đồng nào…”

Lý Khánh Thành nói: “Cho ngươi thì ngươi đi đi, dông dài làm gì, khi nào xong việc nhớ đến Tôn phủ tập hợp đấy.”

Đường Hồng đành phải quay người rời đi, Phương Thanh Dư cũng không so đo, bê bát của Lý Khánh Thành lên, Trương Mộ lập tức liếc sang y.

Phương Thanh Dư cũng liếc lại gã, thờ ơ xới cơm, ăn chung với canh cay: “Tạ ơn chủ công ban thưởng, góc khuất trong kia có người đang lén nhìn chúng ta. Bên ngoài còn một đám nữa, khả năng cao là chờ cơm nước xong xuôi sẽ gây chuyện đấy ạ.”

Lý Khánh Thành không để ý lời Phương Thanh Dư, hắn chỉ say mê thưởng trà, Phương Thanh Dư hỏi: “Giết không?”

Lý Khánh Thành nói: “Không giết.”

Phương Thanh Dư ăn như hổ đói, đũa chọc cả vào quai hàm, lại chỉ chén trà trong tay Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành đặt chén trà xuống, Phương Thanh Dư lập tức nhận lấy mà uống.

“Ta không phải dân Tây Xuyên, không quen ăn cay.” Phương Thanh Dư nói.

“Ăn xong chưa?” Lý Khánh Thành hỏi: “Ăn xong thì đi thôi.”

Nói xong hắn cầm theo ống đũa trên bàn đứng dậy.

Phương Thanh Dư uống trà, vẩy ống tay áo, rồi cùng Trương Mộ theo sau Lý Khánh Thành bước ra khỏi quán.

“Khách quan!” Tiểu nhị vội nói: “Khách quan còn chưa trả tiền! Khách quan dừng bước đã! Đã cho các người ăn nhiều thế rồi! Ngươi làm cái gì vậy!”

Lý Khánh Thành xoay người nói: “À ta quên mất, hết bao nhiêu tiền thế?”

Tiểu nhị cười vô lại, giật hai đầu ngón tay phách lối nói: “Hai ngàn lượng.” Đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho một tên đàn ông vạm vỡ đang ngó dáo dác ngoài cửa.

Lý Khánh Thành hơi trầm ngâm, hắn nâng ống đũa trong tay lên lắc lắc, đi ra sau tấm bình phong nơi năm sáu tay thư sinh đang trò chuyện. Lý Khánh Thành đảo mắt nhìn khắp một lượt, hắn khoác tay lên bả vai một người ngồi trong đó, cất giọng ấm áp hỏi: “Xin hỏi quý tính đại danh của người anh em?”

Người kia trước giờ chưa từng gặp Lý Khánh Thành, lơ mơ không biết vì sao Lý Khánh Thành lại tìm tới hắn, đầu tiên hắn khẽ giật mình, sau đó đứng dậy cười nói: “Kẻ hèn này tên chỉ có một chữ Thành.”

Lý Khánh Thành khẽ gật đầu: “Tôn Thành đúng không, ngươi trả tiền nhé, rồi về bảo với Tôn Nham là không cần theo dõi bọn ta đâu, đám ngoài kia cũng rút đi.”

Người này chính là Tôn Thành, hắn đột ngột không kịp đề phòng, bị lật tẩy hết sắp đặt ngầm, như bị sét đánh giữa trời quang, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại nét cười trên mặt: “Công tử nói gì thế? Tại hạ nghe không hiểu.”

Lý Khánh Thành cầm ống đũa lắc đi lắc lại trước mặt Tôn Thành, phát ra âm thanh lọc xọc, hắn mỉm cười rồi nói: “Thật sự không hiểu à? Thế là ta nhận nhầm rồi ư? Lẽ nào không liên quan đến ngươi?”

Tôn Thành kinh ngạc, Lý Khánh Thành chắp tay, nói: “Đã nhận nhầm người rồi, mong người anh em thông cảm, sau này còn gặp lại, cáo từ.”

Tôn Thành bị dội liên tục một tràng câu hỏi chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cũng theo bản năng chắp tay nhìn Lý Khánh Thành quay người bỏ đi. Mới bước một bước ra khỏi quán rượu, tiểu nhị liền quát: “Lũ chó đẻ! Ăn cơm không trả tiền! Đánh chúng đi!”

Lý Khánh Thành dặn dò: “Đừng giết người đấy nhá, huynh dùng cái này đi. Ầy.” Hắn đưa ống đũa cho Trương Mộ.

Hơn mười tên du côn các vác gậy gỗ lao tới lớn tiếng chửi mắng, bộ dạng như muốn trực tiếp ẩu đả ngay giữa đường phố.

“Con bà ngươi chứ…”

Phương Thanh Dư ước lượng băng ghế dài trong quán rồi nhanh tay rút ghế, đập thẳng vào mặt tên kia khiến mồm hắn phun đầy máu.

Trương Mộ nhận ống đũa trúc đầy ú ụ, gã lật bàn tay, dùng thủ pháp “Mạn Thiên Hoa Vũ” vung ra hơn mười cây đũa gỗ. Trong phút chốc người ngã đầy đất.

Sau vài phút ngắn ngủi, cả con đường lại yên tĩnh, Lý Khánh Thành dẫn theo hai thủ hạ nghênh ngang bỏ đi.

Lý Khánh Thành không xu dính túi, dù sao hắn cũng không có việc, bèn tùy ý đi dạo trong chợ nhưng không mua gì hết. Sản vật Tây Xuyên với kinh thành đúng là khác nhau một trời một vực, Lý Khánh Thành hết xem thử cái này lại nếm thử cái khác, cái gì ăn được hắn đều ăn cả, không hề đề cập đến chuyện trả tiền.

Đi dạo đến trưa, Lý Khánh Thành tìm một chỗ ven sông giao cắt giữa phố đông và phố tây ngồi xuống, dòng sông kết băng, Lý Khánh Thành ném một viên đá nhỏ trên mặt băng, hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Dậu.” Trương Mộ nói.

Trời sắp tối, Phương Thanh Dư vặn người: “Về quán trọ chứ nhỉ?”

Lý Khánh Thành bảo: “Đến Tôn phủ.”

Buổi chiều, Tôn Thành thuê một chiếc xe chở đám du côn bị đánh tả tơi về Tôn phủ.

Tôn Thành nói: “Bọn họ… nhìn bộ dạng là đoán được, có khả năng là…”

Tôn Nham đặt sổ sách trong tay xuống, hỏi: “Đệ nói gì?”

Tôn Thành kể lại chi tiết mọi chuyện một lần, Tôn Nham dở khóc dở cười, y ném hết sổ sách sang một bên, ra lệnh: “Tất cả chuẩn bị, ra cửa cung nghênh Lý công tử.”

Hoàng hôn buông xuống, Lý Khánh Thành đi qua phố dài tiến về cửa chính nhà họ Tôn.

Nơi ấy đầy người đang đứng đợi, Tôn Nham dẫn đầu cả nhà già trẻ lớn bé tự mình chờ sẵn trước cửa.

Lý Khánh Thành cười nói: “Quả đúng là người thông minh.”

Trương Mộ nói: “Hẳn là đã chờ một buổi chiều rồi.”

Lý Khánh Thành gật đầu, phủi ống tay áo, chắp tay cười nói: “Quốc cữu gia.”

Tôn Nham không biểu lộ cảm xúc, chỉ cười nhạt, nói: “Lý công tử, tiếp đón chậm trễ rồi.” Nói xong y vẫy tay xin mời. Ngoài cửa, hơn hai mươi chàng trai cúi người hành lễ, Tôn Nham với Lý Khánh Thành tiến vào nhà họ Tôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi