VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Khả Hân chống cằm, hướng ánh mắt ra phía cửa sổ.

Càng nhìn cô lại chỉ càng rầu rĩ.

Phong cảnh bên ngoài không buồn tới mức độ đó, trời rất đẹp rất thơ mộng.

Nhưng dưới cái phong cảnh ấy mà một cái lồng giam vô hình.
Từ sau ngày Huyền Giai Mẫn mất, Khả Hân bị hạn chế đi lại rất nhiều, cả ngày chỉ quanh đi quẩn lại trong biệt thự của Mặc Lăng Vũ.

Cô bị nhốt lại nào được ra ngoài, ngay cả vai diễn đang dở dang kia của cô cũng phải dừng lại.

Mặc Lăng Vũ bắt buộc đạo diễn dừng quay để kiếm một người khác thay thế chỗ Huyền Giai Mẫn.

Đúng hơn, anh đang kiếm cớ để nhốt Khả Hân lại.
Khả Hân vuốt nhẹ mái tóc óng ả, lại thở dài liên hồi không dứt.


Bây giờ trong nhà chỉ có mình cô, đám người hầu thì cô không quen, Mặc Lăng Vũ cùng Nguyệt Chân rủ nhau đi làm công chuyện, mà cô lại chỉ có thể thở dài trong một góc phòng.
Phải tới khi chân cô chuyền tới một cảm giác ngứa ngáy thì cô mới trở lên vui vẻ.
“Bé cưng của chị, chị xin lỗi vì dạo gần đây quên mất em nhé!”
Thì ra là bé Mèo đòi được cưng nựng, dạo này bé nó bị thất sủng nên phải tự giác đi tìm tới chủ nhân nũng nịu.
“Grr.” Báo nhỏ nghiêng đầu dụi dụi rồi lại liếm chân.

Báo nhỏ dễ thương thế này, mọi phiền muộn của cô cũng tan biến hết cả.
“Mèo nhỏ thật biết dỗ người, chị đây hết cả buồn rồi a~”
Khả Hân chú tâm chơi đùa với báo nhỏ để đánh lạc hướng bản thân, một bụng chán nản cũng vơi dần thành những niềm vui khó kiếm.
Tới khi tiếng điện thoại vang lên tiếng chuông thì cô mới chú ý tới.
“Cưng đợi chị xíu để chị coi xem ai gọi chị đã nhé.”
Sau đó cô nhìn số điện thoại gọi tới, cái tên điện thoại này khiến cô nghi ngờ nhân sinh, tên đặt là Vũ đẹp trai? Vũ đẹp trai là thằng nào? Cô có lưu số như thế này bao giờ đâu…
“Alo?”
“Cô gái của tôi! Em mất tích bao lâu rồi có biết không? Gần nửa tháng rồi đó nhé!”
Nghe chất giọng này xong thì cô biết ai gọi tới rồi, chẳng có ai tự luyến như Giang Thần Vũ cả.
“Anh cũng tài gớm nhỉ? Lưu số trong điện thoại của tôi lúc nào không hay.”
“Haha, bỏ qua chuyện đó đi, giờ này rồi tôi chán quá, đi chơi cùng với tôi không?”
Nếu như bình thường thì Khả Hân sẽ trực tiếp ngắt máy, nhưng bây giờ cô đã quá chán với việc phải ngồi trong cái lồng vô hình này rồi.
“Hờ, anh mà đưa tôi ra khỏi được xái biệt thự của Mặc Lăng Vũ thì hãy nhắc tới chuyện mời tôi đi chơi nha.”
Tưởng chừng như một lời nói đùa cho vui, ai dè Giang Thần Vũ lại đồng ý ngay lập tức.
“Được thôi, đợi tôi hai mươi phút để tôi phi xe tới đón em.”
Xong anh ta liền cúp máy.

Khả Hân vẫn còn chưa kịp định hình, cô ngơ ra không tin vào tai mình, cô chỉ là nói đùa thôi, vậy mà thực sự anh ta liền đồng ý rồi?
“Ảo thật đấy… à không, có khi anh ta giỡn thôi ấy mà…”
Giỡn thôi, Khả Hân thật sự đã nghĩ vậy, cho tới khi hai mươi phút sau điện thoại một lần nữa vang lên.
“Alo? Đừng nói anh tới đây rồi nhé?”
“Không… không thì chả nhẽ em nghĩ tôi nói đùa à? Chuẩn bị chút đi, lát nữa sau khi tôi đánh lạc hướng đám chó canh cổng thì đi về hướng 9 giờ, tới một cái cây dâu tằm cằn cỗi thì dừng tại đó, tôi sẽ đưa em ra ngoài.”

Nói xong anh cúp máy, Khả Hân quay ra nhìn đám vệ sĩ vẫn đang đứng túc trực ở đó thì có chút khó tin.

Nếu ở đó có một hai người thì còn dễ tin… Đằng mày có tới chục người, muốn đánh lạc hướng bọn họ nào có dễ như thế…
Nhưng chưa tới hai phút sau, đám vệ sĩ đã chạy hết không còn ai đứng lại, thấy bọn họ rời đi như thế.

Cô cảm tưởng như những cọng xiềng xích đang kìm chân cô như biến mất, lòng cô cũng đã nhẹ đi vài phần.
Không thẫn thờ nhiều nữa, Khả Hân liền nghe theo lời chỉ dẫn của Giang Thần Vũ mà chạy thẳng tới cây dâu tằm cằn cỗi thì dừng lại.

Khổ nỗi cô ngó ngang ngó dọc cũng không thấy Giang Thần Vũ ở chỗ nào, chỉ có một bức tường trước mặt ngăn chắn với bên ngoài.
“Khả Hân, em có đó không?”
Tiếng giọng thì thầm của Giang Thần Vũ thì thầm đâu đây, nhưng Khả Hân vẫn chưa xác định được vị trí của anh ta đang đứng ở đâu…
“Anh đang ở đâu? Tôi chưa có thấy.”
“Để tìm thấy tôi, hãy đọc thần chú ‘yêu anh Giang Thần Vũ’, tôi sẽ được triệu hồi đến ngay thôi.”
Giang Thần Vũ có máu đùa, còn Khả Hân thì không.
“Vậy tôi trở về đây, ngồi đó mà ‘yêu anh’ ạ.”
Khả Hân còn chưa kịp quay lưng, Giang Thần Vũ đã bay một phát lên cành cây, năn nỉ cô quay lại.
“Đừng mà cô bé ơi, em đừng vội vã như thế chứ.

Quay lại đây đi chơi với tôi coi nào.”
Khả Hân khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn anh ra hiệu.

“Vậy còn không nhanh đưa tôi đi?”
Giang Thần Vũ thấy con báo nhỏ trong tay của cô thì có chút ngập ngừng.
“Gì vậy? Em đem theo cả con vật này theo hả? Nó có nhai đầu tôi không?”
“Tôi không biết, nhưng anh còn chậm trễ nữa thì nó chắc chắn sẽ nhai đầu anh đấy!”
Giang Thần Vũ gượng cười sau đó bước sang bờ tường rồi đưa tay về phía cô.
“Nắm lấy.”
“Anh điên à? Lỡ anh kéo tôi ngã thì sao?”
Bờ tường chiều dọc được kéo dài xung quanh biệt thự, còn chiều ngang chỉ tầm 20 - 25cm, nó không đủ để một người đàn ông đứng vững cùng với một lực kéo xuống là cô.
“Không cần lo, tôi chắc chắn sẽ không ngã đâu.”
Đám vệ sĩ đã nhận ra sự biến mất của Khả Hân, bây giờ bọn họ cũng đã nhìn thấy cô và đang bắt đầu áp sát để đưa cô trở lại.

Khả Hân không nghĩ nhiều nữa, liền chộp lấy tay của Giang Thần Vũ để anh ta kéo lên.
Đúng như lời anh ta nói, anh kéo cô không ngã… mà là ôm cô ngã xuống.
Vậy mà ngay lúc rơi xuống anh ta vẫn không quên trêu chọc cô:
“Hồng Hạnh xuất tường, bông hoa kiều diễm này thuộc về tôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi