VAI DIỄN CỦA ÁC NỮ MINH TINH


Khả Hân được Giang Thần Vũ ôm chặt nên chẳng có vết thương nào cả.

Cô ôm báo nhỏ rời khỏi lòng anh rồi lo lắng xem anh có bị thương không.
“Dừng lại, em đừng có mà sàm sỡ tôi.

Tôi thích lắm đó.”
Khả Hân đã rất lo lắng cho anh, cho tới khi cô thấy đống cỏ được đệm bên dưới thì mới nhận ra sự việc.

Cô lập tức đứng dậy rồi bày ra cái vẻ mặt khó chịu, rõ ràng là cô đã bị anh lừa tình rồi.
“Thôi mà, đừng giận tôi chứ, tôi chỉ muốn thân em hơn thôi.”
Giang Thần Vũ nhổm dậy rồi chống tay xuống đất nhìn cô.

Anh không thể đứng dậy ngay vì thật sự đã bị thương khi ngã xuống.

Anh không nói ra vì muốn cô không phải lo lắng quá nhiều.
“Lần sau anh không lợi dụng tôi thì tôi sẽ có hảo cảm hơn với anh đấy.”
“Haha, được được, lần sau tôi không lợi dụng em nữa, tôi cho em lợi dụng tôi nhé?”
Giang Thần Vũ vẫn còn ngồi đó cười được, cái bộ dạng của anh ta bây giờ chỉ tổ làm cho Khả Hân phát cáu mà thôi.


Cô đá một cái vào chân anh để thỏa cơn tức.
Hai người bọn họ vẫn còn thản nhiên ngồi đó được, nếu bọn họ cứ ngồi đó tán gẫu thì rồi cũng sẽ bị tóm cả đôi thôi.
Sự thật là vậy, đám vệ sĩ được phái đi canh chừng cô đã lần tới nơi rồi.
Thấy vậy Giang Thần Vũ cũng nhanh chóng ngồi dậy, lấy cái mũ bảo hiểm đeo lên đầu Khả Hân.
“Được rồi, tẩu thoát thôi nào!”
Khả Hân nhìn Giang Thần Vũ không rời mắt, cô bỗng nhiên có chút yên lòng lạ thường, trong tâm tưởng của cô bỗng trực trào một cảm giác tin tưởng tuyệt đối vào Giang Thần Vũ.
Anh ngồi lên cái mô tô mà anh mang tới, vít ga thử máy một chút rồi liền ra hiệu cho Khả Hân ngồi lên xe.
Khả Hân nghe theo anh, ôm cả bé cưng của cô ngồi lên.

Giang Thần Vũ thấy cô một tay ôm thú, một tay chống tay về phía sau liền lớn giọng khuyên nhủ:
“Giữ cho chắc cho chắc rồi lát nữa ôm tôi nha haha.”
Nói xong thì anh ta liền phi một phát xuống núi.

Nhưng anh ta không hề đi con đường dễ đi mà cô hằng ngày đi qua mà thay vào đó là một con đường xóc muốn bay ra ngoài.

Không, đấy còn không được gọi là đường nữa…
Giang Thần Vũ lại không một chút sợ hãi nào mà lao xuống mấy cái bụi cỏ trước mặt.

Không biết là vô tình hay cố ý mà Giang Thần Vũ lại lái xe rất nhanh, nhanh tới mức khiến cho Khả Hân từ bộ dạng “chống tay phòng thủ” trở thành “áp sát tấn công”, cô ôm chắc lấy anh như sợ bản thân rơi khỏi xe vậy.
“Đó nha, là em chủ động nha, tôi không có lợi dụng em đâu nha!”
“Câm miệng, lái xe cho cẩn thận, bé cưng của tôi vẫn chưa được cắt móng đấu đấy.”
Giang Thần Vũ nghe cô nói cũng hiểu rồi, anh liền phóng xe hết cỡ mà lao xuống, không có một chút lo ngại nào…
Sở dĩ anh chạy nhanh như vậy là vì muốn nhanh chóng cắt đuôi mấy cái tên kia mà thôi, nếu mà bị tóm được thì tới công chuyện với Mặc Lăng Vũ mất.
Trên xe lao thẳng gió vù vù, tóc tai Khả Hân bay loạn xạ trong không khí.

Cô đang thấy thoải mái vô cùng vì cuối cùng cũng được giải thoát khỏi căn phòng bí bách đó.

Giống như phạm nhân vừa thoát khỏi đám xiềng xích, thoải mái và tự do vô cùng.
“Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi!”
Vì tiếng gió kêu bên tai quá lớn, thế cho nên cô cũng không nghe rõ được anh đang nói gì.
“Hả?”
“Tôi nói là, em muốn đi đâu để tôi đưa em đi?” Giang Thần Vũ chỉnh lại giọng, hét lớn để cô có thể nghe thấy.
Khả Hân suy nghĩ một hồi, lại rơi vào trầm tư lúc nào không hay.

“Em có nghe thấy tôi nói không?”
“Anh… biết em gái tôi được chôn ở chỗ nào chứ?”
Hiểu được ý của cô, Giang Thần Vũ liền đánh tay lái, rẽ tới phía nam thành phố, nơi mà em cô được chôn cất.
Xe một lần nữa dừng lại tại trước cổng nghĩa trang phía nam.

Chỉ một tuần trước, cô đã ép cô em gái của mình phải tới đây để làm tròn bổn phận của một đứa con đối với cha mẹ mình.

Nhưng bây giờ cô lại không hề muốn cô em tới đây một chút nào.
Khóe mắt cô cay xè, có lẽ cô sắp không kìm nổi bản thân mà khóc nức nở.

Vì không muốn ai trông thấy bộ dạng của cô lúc này, thế nên cô liền kiếm cớ để đuổi Giang Thần Vũ đi.
“Ấy chết, tôi quên mất không mua nhang với hoa rồi, anh có thể đi mua giúp tôi chứ?”
Giang Thần Vũ không thấy rõ khuôn mặt của Khả Hân, và anh cũng không muốn thấy cô trong giây phút này.

Thế nên cô vừa lên tiếng nhờ vả anh liền đồng ý rời khỏi.
Sau tiếng động cơ xe chính là khoảng lặng bao trùm, cô lại là đi thăm mộ, nhưng lần này không phải là hai người mà nó đã trở thành ba người rồi…
Khả Hân chầm chậm bước vào, không ngại đạp lên những mảnh hoa dưới đất còn sót lại sau đám tang, tiến gần về phía phần mộ của ba người thân cận nhất của mình.

Lòng cô có chút dao động, cô đi từng bước nặng nề tới mức không nhấc chân lên nổi.

Cô có cảm giác như chân mình bị chuột rút, lại có cảm giác như đôi chân khỏe khoắn của mình hằng ngày đang nhũn ra vì sợ.

Có lẽ việc phải đối mặt với sự thật rằng người thân của mình khiến cho cô không thể bĩnh tĩnh được.
Quãng đường chưa tới 20 mét như thể bị kéo dài ra thành 20km vậy, lúc cô tới được trước phần mộ của em gái mình thì mệt tới khụy xuống đất.


Đầu gối va đập mạnh không thương tiếc, có lẽ rất đau, nhưng cô lại không thấy đau nữa.

Nào có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất đi người thân đây…
Khả Hân không nói, cũng không làm gì cả, chỉ lẳng lặng vuốt lấy khuôn ảnh tươi cười trên phần mộ.

Em cô cười hạnh phúc quá, đã lâu lắm rồi cô lại không thấy em mình cười vui vẻ tới vậy.
Nhưng rồi mắt Khả Hân nhanh chóng đập phải một tờ giấy được dán bên trên phần mộ, cô cầm tờ giấy đó lên và đọc từng dòng chữ trong đó, tất thảy đều là những lời chửi rủa thậm tệ gửi tới em gái của cô.

Điều này đương nhiên khiến cho Khả Hân tức giận vô cùng.
Cô đọc chưa hết tờ giấy đó đã bị giật đi, mà người giật mẩu giấy đó đi chính là Tần Gia Luân.
“Thì ra là cô! Thì ra tất cả những lời chửi rủa em tôi bấy lâu nay chính là do cô viết lên.”
Với sự xuất hiện của Tần Gia Luân, Khả Hân giật mình lùi lại về sau vài bước, cô có linh cảm rằng mình sắp không xong rồi.
“Không, tôi không phải người viết ra những dòng chửi rửa đó…”
“Hừ, còn muốn chối cãi? Một tuần nay tôi còn đang bực tức vì chuyện không thể kiếm cô trả thù cho Giai Mẫn.

Giờ thì tốt rồi, bây giờ tôi lại muốn xem xem ai cứu nổi cô.”
Không cần biết sự thật đúng sai, Tần Gia Luân liền ra tay động thủ với Khả Hân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi