VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Tịch Thiên Dạ nhíu mày, hắn cũng không ngốc, từ thần thái cùng giọng nói của nữ tử kia hắn làm hẳn cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh như băng, khí tức có chút giống với hắn, coi thường thiên địa, coi thường tất cả, không để mắt bất cứ một người nào, coi chúng sinh chỉ như giun dế.

Hắn cũng có chút ngoài ý muốn, người có tâm thái như vậy tất nhiên đã ở vị trí cao rất lâu rồi, như chúa tể thiên địa, giận dữ là thương thiên run rẩy, mệnh lệnh là thiên địa cũng phải tuân theo, khí chất như vậy không cách nào làm giả được.

Nhưng người này chỉ có tu vi Tôn giả cảnh mà thôi, theo lý thuyết thì không thể có tâm cảnh như vậy. được

Tịch Thiên Dạ sờ cằm, nhìn sang nữ tử tản ra vô tận mị lực kia, ánh mắt như có điều suy nghĩ,

"Cô nương, tốt nhất ngươi nên nghĩ kỹ trước khi làm." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Chết!"

Nữ tử áo đen căn bản không có ý muốn lãnh phí thời gian với Tịch Thiên Dạ, dáng người tuyệt mỹ hóa thành một đạo u ảnh, trong khoảng khắc đã vượt qua ngàn trượng, đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, ngọc thủ hoàn mỹ vươn ra từ hư không, đâm thẳng đến cổ họng của Tịch Thiên Dạ.

Lông mày Tịch Thiên Dạ nhíu lại, thân thể có chút căng cứng, ánh mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn.

Một quyền nhìn như đơn giản kia lại tạo cho hắn áp lực như thiên bằng địa liệt, phẳng phất như toàn bộ thế giới đang sập xuống, vô tận hư không như kết. thành tấm sắt làm hẳn khó có thể di động mảy may.

Từ khi trùng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên hẳn cảm nhận được áp lực, mà lại là áp lực đến từ một người cùng cảnh giới.

"Đế Tôn quyền!”


Hư không chấn động, Tịch Thiên Dạ trực tiếp thi triển ra Đế Tôn quyền của hắn, quyền này mặc dù không phải bản chân chính nhưng trong đó cũng ẩn chưa một chút ý cảnh của Đế Tôn quyền

Một quyền đánh ra như Đế Tôn xuất hiện, thiên địa cũng phải thuần phục.

Ầm ầm!

Hai quyền va chạm vào nhau, thiên địa im ắng, vạn vật trong thiên địa như bị đứng im trong nháy mắt.

Nhưng một nháy mắt sau, toàn bộ không gian đều chấn động kịch liệt, lắc lư, phảng phất thế giới cũng không chịu được áp lực kinh khủng đang điên cuồng khuếch tán kia, hư không cũng đang rung động, phảng phất toàn bộ thiên địa đang bị phá tan ra từng mảnh.

Thân thể Tịch Thiên Dạ nhoáng một cái, rút lui về phía sau, bước chân dẫm xuống hư không gây ra một hồi chấn động như có một vạn tấn thuốc nổ bạo tạc cùng lúc, từ dấu lỗ đen u ám xuất hiện dưới chân Tịch Thiên Dạ.

Nếu có người nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ chấn động vô cùng, bước chân của Tịch Thiên Dạ lại làm cho không gian vỡ vụn.

Một cước dẫm xuống kia có lực lượng cỡ nào? Qủa thực không thể tưởng tượng nổi.

Tịch Thiên Dạ phải liên tiếp lùi lại chín bước mới có thể đứng vững thân hình, lưu lại trên hư không chín cái lỗ đen hình dấu chân, lực lượng không gian hỗn loạn không ngừng trào ra từ trong đó. Đương nhiên, chỉ trong nháy mắt không gian sẽ ổn định lại, những dấu chân kia đã trệt để khép lại khôi phục như cũ.

Bên trong đại thế giới, chỉ khi trở thành Đế giả mới có thể miễn cưỡng phá hủy hư không, gây nên hư không hỗn loại, nhưng muốn xuất hiện không gian cỡ nhỏ thì thánh nhân hơi cường đại một chút cũng có thể làm được mà không gian nơi đây không có khả năng ổn định bằng đại thế.


Tịch Thiên Dạ ngẩng đầu lên, nhìn về phía nữ tử c ung trang kia bằng ánh mắt kinh ngạc, hẳn đã phải thi triển ra Đế Tôn quyền mà cũng rơi vào hạ phong, người này không đơn giản

"Vậy mà lại không chết!"

Cung trang nữ tử kia kinh ngạc, đôi mắt tản ra vô cùng mị hoặc rốt cục cũng phải chăm chú nhìn chăm chú vào Tịch Thiên Dạ.

Một quyền của nàng có thế gi ết chết một thánh nhân bình thường vậy mà không g iết chết được một tên Tôn giả, mà người này lại chỉ là một Đại Tôn trẻ tuổi nữa chứ.

"Thật ra ngươi là ai?

Ánh mắt cung trang nữ tử ngưng lại, lạnh lùng nhìn sang Tịch Thiên Dạ, người này xuất hiện quá quỷ dị cùng thần bí, khiến cho nàng nghỉ ngờ rằng hắn có liên quan gì đến Thiên Lan thần tông không. Nếu không, chỉ là một Đại Tôn bình thường sao có thế tiếp được một kích của nàng, dù cho người được Thiên Lan thần tông nhận định là thiên tài bậc chín cũng không thể làm được.

"Cô nương, ta không có ác ý, hi vọng người đừng giận dữ như vậy”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Dù sao hẳn là người đuối lý trước, mà làm nam nhân thì hẳn cũng không muốn so đo với một nữ nhân.

"Ngươi vấy bẩn sự trong sạch của bản cung thì chỉ có một con đường chết”

Ánh mắt nữ tử c ung trang tràn ngập sát cơ, một thân thanh bạch của mình lại bị người trước mắt này. làm bẩn, dù bất cứ một nữ nhân nào cũng không buông tha cho hẳn.


Chỉ có hắn chết mới bỏ qua được việc này.

"Làm bẩn sự trong sạch?”

Tịch Thiên Dạ nghe thấy vậy thì sững sờ, chợt có chút buồn cười nói: 'Một ma chủng của ma tộc như ngươi mà cũng quan tâm đ ến luân lý nam nữ của nhân loại?"

"Làm sao ngươi biết?"

Biểu lộ của nữ tử c ung trang cứng đờ, thân thể căng cứng lại, ánh mắt nhìn sang Tịch Thiên Dạ vô cùng kinh nghỉ cùng đề phòng, tâm thái như gặp phải đại địch.

Nàng không ngờ rằng thân phận của mình lại bị thiếu niên trước mắt nhận ra.

Nhưng sao hắn có thể nhận ra được? Không có khả năng!

Trừ phi đích thân thăn linh đến nếu không không có ai có thể nhìn ra thân phận của nàng.

"Nữ nhân của ma tộc vẫn luôn hào sảng, không bị trói buộc sao lại quan tâm đ ến mấy cái lễ nghĩa phàm tục kia?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Trong thế giới loài người đặt rất nặng luân lý giữa nam và nữ, việc nữ tử có còn trong sạch hay không cực kỳ quan trọng, thậm chí còn cực đoan hơn cả sinh mệnh.

Nhưng ở ma tộc, rất ít có nữ nhân đề cao quan niệm này.

Trong ma tộc, sức mạnh là tất cả, mặc kệ nam nữ, dục vọng gì cũng không bị bất kỳ hạn chế cùng ước thúc, chỉ cần có đủ sức mạnh là muốn làm gì thì làm.


Hắn đã thấy không ít nữ nhân ma tộc nuôi rất nhiều nam sủng thậm chí số những ma nữ cường đại còn có số lượng ma sủng lớp đầy cả một ngôi sao.

“Người trẻ tuổi, bản cung không nghĩ ngươi lại lợi hại như thế nhưng ngươi lại biết được thân phận của bản cung, lại còn vấy bẩn sự trong sạch của bản cung nên ngươi nhất định phải chết.

Cung trang nữ tử nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu, rốt cục nàng cũng không ngụy trang nữa, một cỗ ma khí kinh hãi thế tục phóng ra từ trên người nàng, phóng lên tận trời, bay thẳng lên cửu thiên. Ma lực u ám, nhuộm đen cả bầu trời, khiến cả quỳ thủy cũng phải hóa thành màu đen trong nháy mắt, mặt nước như phải chịu một áp lực vô cùng to lớn khiến dấy lên nhưng ngọn sóng mãnh liệt.

"Đáng tiếc cho thiên phú tuyệt thế của ngươi. Nếu ngươi ra sức cho ma tộc thì bản cung sẽ nguyện ý thu ngươi về dưới trướng, hảo hảo bồi dưỡng một phen nhưng ngươi lại là nhân tộc, không cùng một tộc tất có dị tâm”

Trên người cung trang nữ tử tràn ngập ma khí, phảng phất như ma thăn mới đi ra từ dưới cửu u.

Thiên phú của Tịch Thiên Dạ nằm ngoài dự liệu của nàng, một quyền vừa rồi cũng làm cho tim nàng đập nhanh, quyền ý chí cao vô thượng kia nàng chưa từng gặp qua bao giờ.

Mới cảnh giới Đại Tôn mà cường đại như thế, tương lai rất có khả năng có thể thành thần, đáng tiếc, hắn không phải người ma tộc nên nàng chỉ có thể giết hắn.

Tịch Thiên Dạ khoanh tay, nhìn sang ma khí ngập trời kia, cường thịnh hơn mấy lần so với trước, bên rong đôi mắt có chút trịnh trọng.

Tu vi của nàng này là Thiên tôn mà lại có lại lịch bí ẩn khó lường, thần thông cũng rất bất phàm, căn bản Cố Vân cùng Cố Khinh Yên có thể so sánh.

Tuy cùng là Thiên tôn nhưng sức chiến đấu của nàng có thể so với thánh nhân trung kỳ, thậm chí còn có khả năng mạnh hơn nữa.

Với cường địch như thế thì Tịch Thiên Dạ cũng không dám khinh thường.

Đôi mắt cung trang nữ tử hóa thành màu băng lam, ánh mắt yêu diễm màu lam kia như có thể xuyên thủng trời đất, nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên tụt xuống không phanh, hồ nước ngàn dặm xung quanh đây đều bị đóng băng, cả đại sâm lâm bị một tầng băng sương bao trùm, linh cầm trên bầu trời hóa thành băng điêu rơi từ trên trời xuống vỡ thành mảnh vụn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi