VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Hằng Dương đế tử á khẩu, không nói được gì nữa, toàn bộ những gì hẳn định nói đều đã bị chữ "tăng gấp đôi" đánh cho trôi ngược vào trong rồi.

Phải có quyết đoán và đảm lượng cỡ nào mụ dám nói là định giá giá trị lên tới hai trăm vạn Bạch Ly Châu cơ chứ?

Hắn mở to mắt nhìn Tước Hoài Âm tràn đầy khó tin.

Một chủ sự sòng bạc, miễn cưỡng coi như một nhân vật trung tầng của Hắc Bạch thần thành, có một chút danh khí ở đây mà thôi, lại dám nói thẳng hai trặm vạn Bạch Ly Châu, ai có thể tin nổi cơ chứ.

Đây chính là hai trăm vạn Bạch Ly Châu đấy nha, không phải hai trăm vạn hoang thạch thượng cổ kia đâu.

Đừng nói là chủ sự của sòng bạc, dù là những cao tầng chân chính của Hắc Bạch thần thành cũng không dám tùy tiện nói những lời này.

Thế nhưng Hãng Dương đế tử không biết sau lưng của Tước Hoài Âm đã bị mồ hôi thấm đẫm rồi, bởi vì có một sự việc không ai biết đã xảy ra, một tồn tại vô cùng vĩ đại đang cách không đối thoại với hắn.

“Trên thực tế, nếu không phải là tồn tại kia chỉ thị, đừng nói hai trăm vạn Bạch Ly Châu...... Dù là định giá trăm vạn hẳn cũng không dám mở miệng nói ra.

"Định giá hai trăm vạn Bạch Ly Châu ư, giá này cũng rất hợp lý."

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu.

Hằng Dương đế tử thấy vậy, trong lòng lo lắng vô cùng, tựa như kiến bò trên chảo lửa, nhanh chóng bước đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, vội vàng nói.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi đừng quá kích động....... mặc dù hai trăm vạn Bạch Ly Châu rất mê người, những so ra cũng vẫn kém Nguyên Lực thần châu...... thật sự là kém hơn.......cả hai căn bản không, cùng một cấp bậc....."


Bởi vì quá gấp, cách nói chuyện của Hằng Dương đế tử cũng có chút lộn xôn.

Bạch Ly Châu và Mặc Tâm Châu ẩn chứa thần lực thì sao? Giỏi lắm cũng chỉ là một loại tiền tệ đáng giá cao hơn bình thường mà thôi.

Phàm là tiền tệ thì chỉ có thể mua sâm những gì có thể mua được mà thôi.

Nhưng có nhiều thứ thì căn bản không thể lấy tiền tệ ra để so sánh được.

Nguyên Lực thần châu ẩn chứa lực lượng bản nguyên, tỉnh thuần nhất của thần linh a.....có đồ vật nào trên đời này có thể so sánh được chứ?

Tịch Thiên Dạ thắn nhiên nhìn Hằng Dương đế tử một cái, mặt không đổi sắc, nói.

"Hằng Dương đế tử, mặc dù chúng ta cùng đến từ đại lục Nam Man, nhưng Tịch mỗ làm việc tự có suy nghĩ của mình, không cần ngươi đứng ngoài nhắc nhở cái gì, hi vọng ngươi không tiếp tục quấy nhiễu công việc của ta nữa."

"Mặc dù nghe qua Bạch Ly Châu thì thấy rất kinh khủng, nhưng căn bản không có tác dụng gì, ngươi đối nhiều Bạch Ly Châu như vậy làm gì chứ?"

Hãng Dương đế tử đã có chút tuyệt vọng trong lòng, hẳn nào ngờ Tịch Thiên Dạ có thể ngốc đến cỡ này cơ chứ, thế mà thật sự bị hai trăm vạn Bạch Ly Châu quyến rũ. Ngươi có suy nghĩ của riêng mình? Có mà có cái rắm thì có! Ngu ngốc, đây là tên khốn ngu ngốc nhất trên đời này!

Tước Hoài Âm thấy vậy, nụ cười trên mặt lại càng sáng lạn hơn, thái độ cũng càng ngày càng cung kính, tựa như Tịch Thiên Dạ chính là tổ tông của hắn vậy.

Tịch Thiên Dạ cười lạnh trong lòng, căn bản không quan tâm đ ến cái biểu lộ giống như người thân qua đời của Hãng Dương đế tử kia.

Cái gì mà Bạch Ly Châu vô dụng cơ?


Quá là buồn cười!

Đây chẳng qua là cái nhìn của một lũ thiển cận mà thôi.

Trong mắt Tịch Thiên Dạ, với hai trăm vạn khỏa Bạch Ly Châu đủ để hắn luyện chế ra một đống lớn cái gọi là Nguyên Lực thần châu.

Đương nhiên hẳn đi vào sòng bạc không phải vì muốn làm ăn, mà là đánh bạc rồi.

Gái là đánh bạc? Chính là tay không bắt sói, kiếm lời không vốn.

Có thể không tốn tiền vẫn đoạt được đồ vào tay là việc hoàn mỹ nhất.

"Tước chủ sự, ta sẽ không căm cố Nguyên Lực thần châu.”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói với Tước Hoài Âm.

Nụ cười xán lạn trên mặt Tước Hoài Âm lập tức cứng đờ lại, méo xệch không thôi.

Hằng Dương đế tử thì như được kéo lên thiên đàng từ dưới mười tám tầng địa ngục, kinh hỉ đến cực điểm, cả người lâng lâng như trên mây.

Hắn vốn đã không còn chút hi vọng nào, đột nhiên kết quả cuối cùng lại như thế này, kích động đến thiếu chút nữa lao đến ôm hôn Tịch Thiên Dạ.


“Tịch huynh quả là sáng suốt!”

Hãng Dương đế tử cười lớn tiếng, cũng may Tịch Thiên Dạ không phải bị quá là thiểu năng, không làm chuyện ngu ngốc kia.

Nếu Nguyên Lực thần châu rơi vào tay Hắc Bạch thần thành, vậy thì dù chỉ một tia hi vọng hẳn cũng không có.

Thế nhưng nếu Tịch Thiên Dạ vẫn giữ bên người thì hắn liền có biện pháp đoạt được.

Dù sao Tịch Thiên Dạ cũng là tu sĩ của đại lục Nam Man, không thể cứ mãi lưu lại Thiên Lan di tích được.

Một khi Tịch Thiên Dạ trở lại đại lục Nam Man, vậy thì với năng lực của Lôi thị đế tộc, nhào nặn một tên tiếu tử như Tịch Thiên Dạ đơn giản là dễ như trở bàn tay.

Đợi Lôi thị đế tộc đạt được Nguyên Lực thần châu rồi triệu hoán thủy tổ bị phong ấn xong thì còn ai trên đại lục Nam Man dám tranh phong, ai dám không phục nữa?

Mới nghĩ đến thôi mà Hằng Dương đế tử đã sướng rên cả người, dù là năm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

Nhưng mà câu nói sau đó của Tịch Thiên Dạ lại khiến nụ cười của hẳn méo xẹo đi, lại được lên tuyến xe từ thiên đường trở về địa ngục.

"Tước chủ sự, ta không căm cố Nguyên Lực thần châu cho sòng bạc các vị bởi vì ta không tin các vị lắm. Đây cũng là chuyện thường tình mà thôi, dù sao Nguyên Lực thần châu quá mức trân quý, không phải một tí tỉ tài xíu, cho nên nó ở trên người ta vẫn là an toàn nhất. Nhưng ta hi vọng sòng bạc các vị có thể cho ta vay mượn một khoản tiền ngang với giá trị của nó, mà ta còn đánh cược toàn bộ số tiền đó là ta sẽ đoạt được đệ nhất trong Thôi Xán Chỉ Tinh. Nếu như ta thắng, vậy thì Nguyên Lực thần châu vẫn là của ta, số tiền thưởng ta cược của sòng bạc cũng là của ta. Còn nếu ta thua, vậy thì Nguyên Lực thần châu thuộc về sòng bạc, đồng thời hoàn lại món nợ này, ngươi thấy thế nào?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hắn đương nhiên sẽ không thật sự giao Nguyên Lực thần châu cho sòng bạc, bảo vật thì chỉ có thể ở trong tay mình mới là an toàn nhất.

Nếu hắn giao Nguyên Lực thần châu ra, cơ hồ có 'thể khẳng định dù là hẳn đạt thẳng lợi cuối cùng thì sòng bạc cũng sẽ không trả lại Nguyên Lực thần châu cho hắn.


Nguyên Lực thần châu đối với hắn mà nói cũng có chút tác dụng, đương nhiên không thể tùy tiện giao ra.

Tước Hoài Âm sững sờ, không ngờ được Tịch Thiên Dạ sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Vay mượn món tài phú đáng giá ngang hai trăm vạn khỏa Bạch Ly Châu nhưng không muốn cầm cố bất cứ vật gì, đây đơn giản là điên rồi.....! Trên đời này chưa từng có việc gì điên đồ như này.......

Nhưng Tịch Thiên Dạ căn bản không nhìn vào Tước Hoài Âm, mà là nhìn về phía sau lưng hẳn, thản nhiên nói.

"Thế nào? Bản thân ta ở ngay trong Hắc Bạch thần thành, làm gì cũng không thể trốn thoát đi, vạn nhất thua liền sẽ không đường có thể đi, đường đường là Hắc Bạch thăn thành lại không có đảm lượng cỡ này sao?"

Tước Hoài Âm nhìn về phía sau theo bản năng.

Mặc dù hắn không biết vì sao Tịch Thiên Dạ có thể phát hiện có người đứng sau hắn, nhưng câu nói vừa rồi của Tịch Thiên Dạ hiển nhiên không phải nói cho hẳn nghe.

"Đồng ý.”

Nửa ngày trôi qua mới có một giọng nói nhàn nhạt chậm rãi vang lên.

Âm thanh đó tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Tước Hoài Âm phức tạp nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, thiếu niên này là người trẻ tuổi có dũng khí và quyết đoán nhất hắn từng gặp, cũng là một tên lớn mật, điên cuồng nhất hẳn từng thấy.

Dám xuất ra tài phú đáng giá hai trăm vạn khỏa Bạch Ly Châu để được ăn cả ngã về không, đừng nói người trẻ tuổi, dù là những cao tăng chân chính của Hắc Bạch thần thành cũng không mấy người có thể làm được. Là chủ sự của một sòng bạc, tự nhiên là Tước Hoài Âm có thể nhìn ra ý nghĩ của Tịch Thiên Dạ.

Dù sao thì Tịch Thiên Dạ lấy ra chính là một khỏa Nguyên Lực thần châu trong truyền thuyết để cược lớn đấy a!

Ngộ nhỡ thất bại, đây chính là còn hơn cả trắng tay.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi