VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Xe ngựa lặng yên chạy qua một vùng hoang vu xung quanh toàn là cát trắng.

Bên trong xe lúc này Lăng Huyền Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bên tai hắn lại là không ngừng vang lên thanh âm trò chuyện của Tô Ngọc Linh, người đang nói chuyện với nàng lại chính là La Khinh Sương.

Còn vì tại sao La Khinh Sương lại gia nhập bọn họ là vì nàng nói muốn đến tham gia Ám hội.

Dù sao Ám hội cũng có rất nhiều đồ tốt.

Lăng Huyền Thiên cũng không có cự tuyệt nàng.
“Muội muội ngươi nói thiếu gia của ngươi còn mạnh hơn cả thần sao? Thật sự là không tin nổi a” La Khinh Sương thăm dò nói.

Sở dĩ nàng tiếp cận Tô Ngọc Linh như vậy tất nhiên là để hiểu rõ hơn về Lăng Huyền Thiên rồi.
Nàng là rất thắc mắc rốt cuộc hắn mạnh cỡ nào.

Tại sao lại muốn nàng làm nha hoàn cho hắn ba tháng a? Thật chẳng lẽ vì nhan sắc của nàng nên mới vậy a.
“Ngươi xú bà nương, ta lại lừa người sao?” Tô Ngọc Linh hừ lạnh nói.

Mặc dù nàng không thích nữ tử này, nhưng La Khinh Sương mồm miệng thật dẻo a, lúc nào cũng “thiếu gia của nàng” làm cho Tô Ngọc Linh dù không thích nàng nhưng vẫn muốn nghe nàng gọi vậy a.
Tuy nói Tô Ngọc Linh trải qua nhiều kiếp, tuy nhiên bây giờ nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mà thôi.

Huống hồ mọi việc chỉ cần dính dáng đến Lăng Huyền Thiên là nàng đều rất đơn thuần.
“Đến rồi!” đang lúc này Lăng Huyền Thiên mở mắt nói.

Sau đó mọi người cũng đều xuống xe.

Chỉ thấy không gian bên ngoài vô cùng hoang vu lại có một gốc cây vô cùng to lớn.

Bên trên có một hình mặt trăng khuyết màu đen.
“Nơi này sao? Không thấy gì cả a!” Mộ Dung Uyển Nhi tò mò nhìn xung quanh lên tiếng.
“Ám hội được bao phủ bởi một tòa vô cùng cao cấp che giấu trận pháp.

Nếu không có thủ đoạn đặc thù sẽ không vô đươc” Bách Lý Ngự Vân trả lời.

Sau đó nàng lấy một cái mặt lạ ra nhẹ đeo vào.
Cùng lúc này không gian trong mắt nàng cũng liền thay đổi, trước mắt gốc cây kia lại trở thành một cánh cổng màu đen lơ lửng trước mặt nàng.
Thấy nàng cử động mọi người cũng lần lượt đeo mặt nạ vào.

Rất nhanh bọn họ đều nhìn thấy cảnh cửa đó.

“Đi thôi” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói, hắn đã biết từ đầu nơi này có ẩn nặc trận pháp rồi.


Thậm chí hắn hoàn toàn có thể phá vỡ trận pháp này.

Tất nhiên hắn cũng sẽ không làm thế.
Sau đó mọi người đều lần lượt tiến vào bên trong cánh cửa.

Không gian bên trong lúc này tụ tập từ hai mươi đến bốn mươi người.
Tất cả mọi người đều đen mặt nạ trên mặt, ẩn giấu toàn bộ khí tức của mình.

Đứng tại giữa đại sảnh là một tên nam tử đeo mặt nạ màu bạc trông vô cùng nổi bật.

Tất nhiên hắn là người đứng ra đại diện Dạ Minh tổ chức Ám hội.
“Các vị, chúng ta Ám hội quy tắc không nhiều.

Mỗi người lần lượt bày ra bảo vật của mình ở trên bàn này.

Người khác sẽ đưa ra bảo vật đồng dạng để đổi.

Chỉ cần hai bên đồng ý là có thể trao đổi”.

Mặt nạ màu bạc nam tử mở miệng.
“Vậy người nào sẽ là người đầu tiên bày ra bảo vật của miếng”
“Đúng đúng”

Có người mở miệng lập tức những người khác liền nói theo.

Dù sao ai cũng không muốn bày ra bảo vật của mình đầu tiên, vì càng về sau bảo vật cũng sẽ càng nhiều, chất lượng cũng càng cao.

Mà cơ hội bày ra bảo vật chỉ có một.

— QUẢNG CÁO —
“Chúng ta sẽ dùng bốc thăm để phân định” Nói rồi nam tử đeo mặt nạ màu bạc lấy ra một cái hộp màu đen bên trong đựng một đống thẻ tre khắc từng số thứ tự.

Chỉ thấy nam tử mang mặt nạ màu bạc nhẹ vung tay tất cả khí tức bên trong chiếc hộp đều biến mất.

Cũng không ai nhìn thấy những con số bên trong thẻ tre.
“Tốt các vị hay lên đây bốc thăm a”
Sau khi mọi người bốc thăm để chọn số thứ tự xong.

Một người trong đó bước lên bàn bày ra một đóa hoa màu đỏ như máu.
“Huyết thực hoa”
“Nghe nói huyết thực hoa chuyên hấp thu máu của con người và động vật là vật phẩm vô cùng tốt đối với tà đạo tu sĩ”


“Không biết vật này có đủ để đổi huyết thực hoa của các hạ hay không” lúc này lại có một người bước ra.

Trong tay hắn xuất hiện một thanh màu đỏ như máu linh kiếm.
“Là hỏa lân kiếm, một thanh bát phẩm linh khí’
“Nghe nói đó là bảo bảo vật của Xích Diễm tông thiếu chủ a! tại sao lại xuất hiện tại đây?” Mộ Dung Uyển Nhi là người Vạn Bảo Các tất nhiên kiến thức không ít.
“Hẳn là hắn bị người ta giết chết sau đó đoạt tới a.

Nếu không ai lại dùng một thanh bát phẩm linh khí đi đổi huyết thực hoa”.

La Khinh Sương lạnh nhạt nói.

Dù sao nàng cũng tham gia Ám hội không ít lần, tự khắc hiểu rõ mấy chuyện này.
Ám hội nói trắng ra là nơi thực hiện rửa tiền cùng bảo vật.

Đồ ngươi cướp được lại không có gan sài, nên đành trao đổi để kiếm đồ thiết yếu hơn cho mình.
Đây cũng là lý do ám hội đều tụ tập các cao thủ cùng người có bối cảnh.

Nếu người bình thường tham gia cũng chỉ làm tốn chỗ của người khác thôi.
Đến lượt Lăng Huyền Thiên bọn người cũng không ai lên trao đổi.

Dù sao thì bọn hắn đến đây là tìm bảo vật cùng mở mang kiến thức.

Tất nhiên sẽ đợi người khác bày ra đồ vật mình muốn rồi dùng đồ của mình đổi sẽ tốt hơn.
Thực chất tại nơi này cũng có nhiều người làm như thế.

Thời gian qua đi, Lăng Huyền Thiên cũng chỉ trao đổi vài cây thánh dược có tác dụng với bọn hắn, còn lại bảo vật đều không khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Trong đám người đổi bảo vật nhiều nhất có lẽ là La Khinh Sương, phàm là vật phẩm hữu ích cho huyễn thuật cùng mê hoặc người nàng đều đổi lấy.

“Cuối cùng cũng đến lượt ta a” lúc này một lão già thấp bé bước lên.

Tất nhiên mọi người cũng không quá quan trọng hình dáng của hắn, bởi vì hình dáng bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào mặt nạ mà ảo hóa.

— QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy lão già lấy trong tay ra một cái hồ lô trông giống với hồ lô đựng rượu bình thường.

Sau đó hắn đổ ra một viên màu đỏ như máu ngọc châu.

Vừa gặp không khí viên ngọc châu màu đỏ kia như sống lại bốc cháy lên một ngọn lửa màu đỏ vô cùng chói lóa.


Chỉ là rất nhanh liền tắt đi.
“Các vị đây là một viên vô cùng thần kỳ bảo châu.

Chỉ là lão hủ cũng không biết tác dụng thật sự của nó.

Nhưng nó rất thần kỳ, một khi bốc cháy thậm chí có thể thiêu chết thánh giả.

Dùng hàn thủy cũng không thể dập tắt, thánh giả công kích cũng không thể phá hủy” lão già rất hưng phấn nói.
“Ngươi cái lão già này là muốn lừa mọi người sao? Ngọn lửa đó dù đang sợ nhưng chỉ lóe cái rồi tắt.

Lại còn đòi giết chết thánh giả?”
“Đúng vậy”
“Nếu thật tốt như vậy ai lại mang nó ra trao đổi chứ”

“Lại ẩn chứa hỏa hệ pháp tắc.

Thú vị” Lăng Huyền Thiên cũng là hơi kinh ngạc đánh giá viên châu kia.

Người khác không nhìn ra nhưng hắn biết trong đó là có hỏa hệ pháp tắc, chỉ là bọn họ đều không có thành thần tất nhiên sẽ không thể nhìn ra pháp tắc tồn tại.
Pháp tắc chính là từ thiên địa tự nhiên mà đản sinh.

Chỉ là tại phàm giới này thiên địa pháp tắc rất mỏng manh mà thôi.

Cho nên hắn dường như không thể nào dùng thiên địa pháp tắc bên ngoài phá bỏ pháp tắc xiềng xích trong cơ thể mình.
Nếu hấp thụ viên châu này hắn tin tưởng sợi xích hỏa hệ pháp tắc trong cơ thể hắn sẽ nới lỏng rất nhiều.
“Chư vị, hãy nghe lão hủ nói.

Viên hỏa châu này tuy không rõ công dụng nhưng chắc chắn là một vật vô cùng lợi hại.

Thậm chí khí tức tỏa ra có thể cùng thần linh so sánh a!” thấy mọi người không tin lão già liền vội vã nói.
“Cùng thần linh so sánh? Ngươi khinh chúng ta ngốc a?”
“Đúng là lừa đảo đâu đâu cũng có”

“Tốt, ta lấy cái này để đổi với viên hỏa châu của ngươi thế nào?” đang lúc này một thanh âm nhàn nhạt vang lên, sau đó một nam tử mặc trường bào màu trắng nhẹ nhàng đi ra.

Không phải Lăng Huyền Thiên thì còn ai.

Hắn cũng lười lại ảo hóa thân thể, trực tiếp dùng quần áo cùng tướng mạo hằng ngày.

Chỉ là vẫn mang mặt nạ mà thôi.
“Huyền nguyên kim quy, ta thiên vậy mà lại lấy huyền nguyên kim quy ra đổi?”
“Một kiện chân chính phòng ngự thánh khí a.

Tiểu tử này chắc chắn có bệnh”
“Kiện thánh khí này không phải của Lâm Vô Minh sao? Nghe nói sau khi hắn chết đã thuộc về một tên tiểu tử của Thiên Huyền tông”
“Không lẽ hắn chính là đệ tử Thiên Huyền tông – Lăng Huyền Thiên sao?” — QUẢNG CÁO —
Mọi người đều là bàn tán không thôi, dù sao tại Ám hội không ai nguyện lộ rõ thân phận.

Vậy mà tên này lại dám đem một kiện thánh khí vừa mới cướp của người khác không lâu mang ra.


Chắn chắn mọi người đều đoán được hắn là ai.
Dù sao thì tại đây cũng đều là thánh giả cấp bậc tồn tại, một chút điểm đó suy đoán là ra.
Tại sao hắn lại muốn có viên hỏa châu kia như vậy a.

La Khinh Sương lẩm bẩm nói.

Theo lý mà nói Lăng Huyền Thiên sẽ không tự nhiên đứng ra, dù sao trước đó có rất nhiều bảo vật theo nàng thấy đều hơn xa viên hỏa châu này, hắn cũng không liếc mắt.

Có ra tay đổi thảo dược cùng một số bảo vật để tu luyện cũng chỉ để Bạch Viên ra trao đổi.
Bây giờ lại vì một viên hỏa châu không rõ lai lịch mà tự mình đứng ra.

Hơn nữa còn không quan tâm đến phiền phức sau này, trực tiếp lấy một kiện thánh khí mà ai cũng biết là của hắn để trao đổi.

Khó hiểu, thật sự khó hiểu nha.
“Kiện thánh khí này đủ để trao đổi với ngươi không?” Lăng Huyền Thiên không quan tâm mọi người dị nghị trực tiếp hướng lão giả thấp bé kia nói.
Hắn cũng không quan tâm người khác có nhận ra mình hay không.

Chỉ cần không có ảnh hưởng đến hắn là được, nếu là muốn gây sự trực tiếp giết là xong.
“Vị đạo hữu này, kiện thánh khí đó tuy phẩm chất không tệ.

Nhưng để đổi viên hỏa châu thần kỳ này của lão hủ hẳn là còn thiếu chút ít a” lão giả nhẹ hướng Lăng Huyền Thiên nhẹ nói.
“A, ta có thể nói cho người biết viên hỏa châu đó đừng nói ngươi.

Cho dù là đại thánh cảnh cũng không thể sử dụng” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

“Còn không phải là phế châu a.

Đại thánh cảnh cũng không thể dùng? Toàn bộ Ngũ Hành giới chúng ta sợ là không có ai vượt qua đại thánh cảnh a”
“Tên tiểu tử kia chắc là muốn mang về trưng bày a”
“Cũng có thể là do hắn muốn đẩy huyền nguyên kim quy ra ngoài.

Để tránh Linh Ẩn tông tìm hắn tính sổ a”
“Đúng vậy”
“Có lý a”

Sau một hồi trầm lặng lão giả kia rốt cuộc cũng mở miệng: “Tốt, chúng ta đổi”.

Chỉ là ánh mắt hắn rất thâm ý nhìn Lăng Huyền Thiên.

Hắn luôn có một cảm giác mơ hồ là Lăng Huyền Thiên nhận ra hắn là ai.
Hỏa châu tới tay, Ám hội cũng kết thúc.

Đám người đều rời khỏi Ám hội.

Không gian chung quanh cùng với gốc cây tại nơi này cũng biến mất.
Người khác nhìn vô cũng chắc chắn không biết nơi này đã từng tổ chức một lần Ám hội..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi