VẠN ĐẾ CHÍ TÔN



Mười ngày sau,
Một buổi sớm tại Vạn Kiếm tông nơi cứ trú trong Hoang thành.

Tô Ngọc Linh vội vạ chạy vào phòng Lăng Huyền Thiên nói: “Thiếu gia, chúng ta mau lên đường đến Hỏa Thần cung a.

Theo chúng ta quan sát sương mù bên ngoài chẳng mấy chốc Hỏa Thần cung sẽ hoàn toàn mở ra”.
Lăng Huyền Thiên lẳng lặng nhìn nàng mỉm cười.

Nha đầu này mấy ngày không quấn lấy hắn thì ra là bận tu luyện.

Tu vi của nàng bây giờ đã là cao giai linh tôn cảnh, vô hạn tiếp cận linh hoàng cảnh.

Tin tưởng sau khi tham gia Hỏa Thần cung nàng hẳn là có thể đột phá.
“Tốt đi a, cái này cho muội” Lăng Huyền Thiên nhẹ ra một miếng ngọc bội màu xanh phía trên có khắc hình một con thiên phượng trông vô cùng đẹp.

“A thật đẹp, cám ơn thiếu gia” nói xong nàng nhẹ thơm lên má hắn một cái.

Mặt cũng là ửng đỏ.
“Nếu gặp nguy hiểm hãy bóp nát nó, ta nhất định sẽ xuất hiện” Lăng Huyền Thiên nhẹ vuốt tóc nàng nói.
“Ta mới không bóp nát nó a” Tô Ngọc Linh bĩu môi nói, nàng chắc chắn sẽ không làm hư nó dù sao đây cũng xem như là vật đầu tiên mà thiếu gia tặng cho nàng từ khi tỉnh lại a.
Lăng Huyền Thiên khẽ lắc đầu.

Trong miếng ngọc bội hắn đã để một đạo hồn vào đó.

Có thể cứu nàng lúc gặp nguy hiểm.

Nhưng hắn thật sự sợ nàng vì không nỡ làm hư, mà xảy ra chuyện gì.

Dù sao thì tiến đến Hỏa Thần cung lần này hắn là có chuyện khác phải làm.

Cũng sẽ không bên cạnh bảo vệ nàng.
Sở dĩ hắn có thể rút đạo hồn ra cũng nhờ luyện hóa viên hỏa châu đã trao đổi tại Ám hội.
“Chủ nhân”
“A tiểu bạch kiểm”

Đang lúc hai người đi ra có hai bóng người, đó là Bạch Viên cùng Bách Lý Ngự Vân.

Còn những người khác sau khi tham gia ám hội đều rời khỏi.

Trịnh Dương là được Hà lão đầu đón đi, nhưng hắn đã nói chắc chắn sẽ tham gia Hỏa Thần cung.
Mộ Dung Uyển Nhi cũng là được người của Vạn Bảo Các đón đi.
“Tiểu bạch kiểm xem ra chúng ta phải tách ra rồi, cha ta và người của Vạn Kiếm tông đều đã tới.

Ta phải đi cùng họ” Bách Lý Ngự Vân tiếc nuối nói.
Lăng Huyền Thiên cũng không quá quan trọng dù sao thì hắn cũng không muốn cùng tiểu nha đầu này dây dưa nhiều.

Chỉ là mãi vẫn không có cơ hội để đoạn nhân quả với nàng mà thôi:
“Không sao! Đi thôi”.
Khoảng cách từ Hoang thành đến Hỏa Thần cung chỉ khoảng trăm dặm.
Lúc này sương mù tại Hỏa Thân cung tản ra đã vô cùng mờ nhạt gần như biến mất, vì vậy mọi người đều có thể thấy một tòa cung điện màu vàng vô cùng to lớn.

Cửa cung điện có một bức tượng hình con thú kỳ lạ nằm trên cánh cửa, như để canh giữ nơi này vậy.
— QUẢNG CÁO —
Con thú này toàn thân màu đỏ sẫm đầu rồng mình sư.

Tuy nó chỉ là một bức tượng nhưng toàn thân như có như không tỏa ra khí tức như từng ngọn lửa đang thiêu đốt nơi này.
“Đó là kỳ lân thần thú sao?” Tô Ngọc Linh nhẹ hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.

Dù nàng đã nhớ lại được một số ký ức, nhưng hầu hết đều là liên quan đến Lăng Huyền Thiên mà thôi.

Sở dĩ nàng hỏi như vậy là vì theo trong cơ thể nàng huyết mạch cùng bức tượng hung thú này cảm giác rất thân quen.
“Đúng là nó.

Chỉ là trong đây cũng chỉ có một đầu thánh thú thôi” Lăng Huyền Thiên hướng nàng nói.

Hắn đến đây chính là vì lấy một vật liên quan đến con kỳ lân thánh thú đó.

Tất nhiên hắn cũng sẽ không nói ra.
Rất nhanh ba người họ đã đi đến vị trí tập trung tham gia Hỏa Thần cung.


Lúc này nơi đây đã có vô số người.
“A Ngọc Linh tỷ” đang lúc này một tiếng nói vang lên theo đó một nha đầu nhí nhảnh bước tới.

Nàng không ai khác chính là Mộ Dung Uyển Nhi.
Chỉ là không gặp bao lâu nàng vậy mà từ linh huyền cảnh bước vào linh tôn cảnh.

Có thể thấy được Vạn Bảo Các là cố ý muốn cho nàng tiến vào nơi này.
“Ngươi thế mà đã đột phá linh tôn cảnh, thật không tệ” Tô Ngọc Linh cũng khen nàng một tiếng.

Sau đó nàng nhìn trước cửa Hỏa Thần cung nói: “tại sao bọn hắn không tụ tập tại đó.

Mà đều đứng tại bên này a”.
“Bên đó thập tông có bố trí đại trận nhằm kiểm tra tu vi của mọi người.

Chỉ là thập tông chưa đến đủ, thánh cảnh chưa ra mặt nên không để cho mọi người vào đó được.

Bọn họ sợ hỗn loạn a”
Đang lúc này nơi xa có một thanh âm vang lên: “rất tốt, các ngươi một cái Thiên Huyền tông lại dám đoạt danh ngạch từ tam tông bán ra.

Thật không sợ nuốt không trôi sao”.
Nhìn lại chỉ thấy một lão già mặc một bộ tro bào từ hư không xuất hiện.

Khí tức của hắn đúng là một vị thánh linh cảnh.
Lúc này một đại hán trung niên cưỡi một con linh thú cấp 9 đi từ không trung tới, cũng nhàn nhạt mở miệng:
“Quang Diệu huynh nói rất đúng.

Thiên Huyền tông thật là không biết sống chết a”.
Bọn hắn vừa xuất hiện toàn trường như vỡ òa.

Từng thanh âm nghị luận vang lên:
“Tam nhãn lang vương, vậy mà là một đầu tam nhãn lang vương”
“Hắn là Quang Diệu, sư huynh của Lâm Vô Minh sao?”
“Đại hán cưỡi tam nhãn lang vương hẳn là Hàn Thế, đại trưởng lão của Ngự thú sơn trang a” — QUẢNG CÁO —

“Có trò vui để xem a”
Lúc này đối diện hai người bọn họ là Hoàng Phủ Hùng cùng rất nhiều đệ tử Thiên Huyền tông.

Chỉ là hắn cũng không phải người đứng đầu, mà đứng đầu là một lão già râu tóc bạc phơ có tu vi nguyên thánh cảnh, hắn đúng là nguyên thánh tam lão một trong lão đại.
“Ha ha Thiên Huyền tông chúng ta có hay không nuốt trôi những danh ngạch này các ngươi cũng không cần quan tâm” nguyên thanh tam lão lão đại lạnh lùng nói.

Cho dù đối mặt hai tên thánh linh cảnh hắn cũng không tỏ ra bất kỳ yếu thế.
Chuyện cười, hắn từng gặp thánh nữ tu vi đăng phong tạo cực sợ là có thể so với thần linh.

Chỉ là hai cái thánh linh cảnh khí tức cũng đòi trấn áp hắn.
Hơn nữa hắn biết chắc chắn trước khi Hỏa Thần cung kết thúc bọn họ sẽ không động thủ.

Bởi vì như vậy chỉ làm lợi ích cho người khác thôi.

Có rất nhiều kẻ muốn thừa lúc bọn hắn động thủ để lẻn vô Hỏa Thần cung a.
“Chỉ một tên sắp chết lão đầu dám nói chuyện với bổn thánh như vậy.

Ngươi muốn chết sao” Quang Diệu hừ lạnh một tiếng.

Theo sau khí tức của hắn cũng hoàn toàn mở ra ép xuống đám người Thiên Huyền tông.
Hắn thầm nghĩ trong lòng nếu khí tức của mình ép xuống lão đầu kia là thánh giả hẳn không có vấn đề lớn, nhưng đệ tử Thiên Huyền tông thì nhẹ nhất cũng trọng thương.

Cũng coi như là giảm bớt thực lực của Thiên Huyền tông khi tiến vào Hỏa Thần Cung.
“Dừng tay” chỉ là mắt nhìn thấy khí tức của hắn ép xuống chỉ thấy một lão giả cùng một cô nương xinh đẹp đi tới.

Người mở miệng đúng là lão già này.
“Ngươi là kẻ nào sao lại nhúng tay vào sự tình của thập tông?”
“Ta chỉ là một người lừa đảo tại Vạn Bảo Các mà thôi” lão già nhàn nhạt mở miệng.

Hắn đúng là Phiên lão đầu mà Lăng Huyền Thiên cùng Tô Ngọc Linh đã gặp tại Vạn Bảo Các.
Đáng sợ là lão già này cũng không phải linh tôn cảnh mà là một vị thánh linh cảnh.

Bên cạnh hắn đang đứng đúng là Mộ Dung Uyển Nhi.

Nàng vốn dĩ đứng cùng Tô Ngọc Linh bọn họ, nhưng thấy không ổn liền đi nhờ lão đầu này ra mặt.
Nàng cũng chỉ vừa mới biết thân phận của Phiên lão nhân tại mấy ngày trước, khi hắn phụ trách bảo vệ Vạn Bảo Các đệ tử thôi.
“Vạn Bảo Các? Ta nhớ là các ngươi luôn không nhúng tay vào tranh đấu của các thế lực a?” người mở miệng đúng là Mộ Dung Thế.

Chỉ là ánh mắt của hắn vô cùng bất thiện.


Dù sao trang chủ Ngự thú sơn trang lại bị linh thú mà bọn hắn thuần phục giết chết.

Đây là một sự việc cực kỳ nhục nhã.
“Vạn Bảo Các tuyệt không nhúng tay vào các tranh đấu giữa các thế lực.

Nhưng nơi này ta chỉ thầy một lão già bắt nạt một đám tiểu bối thôi a” Phiên lão nhân nhàn nhạt nói.
“Tốt, vậy ta cũng muốn xem thánh giả của Vạn Bảo Các lại có năng lực gì” Hàn Thế hừ lạnh nói.

Xong đó hướng Quang Diệu đưa một ánh mắt, đúng là chuẩn bị cùng ra tay.
Đúng lúc này một thanh âm vang lên:
“Các vị nơi đây tuyệt không thể tranh đấu a”.

— QUẢNG CÁO —
Sau đó một lão già từ hư không hiện ra.

Dáng vẻ của hắn tuy rất già nua, nhưng khí chất thì vô cùng dọa người.

Tu vi của hắn cũng là một vị thánh linh cảnh.
“Hắn là Bách Lý Ngự Thiên sao!”
“Không phải mọi người đều nói hẳn đã chết rồi sao?”

Quang Diệu nhìn lão già trước mặt nói:
“Bách Lý Ngự Thiên ngươi cũng muốn nhúng tay vô chuyện của chúng ta cùng Thiên Huyền tông sao?”
Một mình Phiên lão nhân bọn hắn có thể đối phó, nhưng thêm Bách Lý Ngự Thiên thì mọi chuyện lại khác.

Lão già này đã rất lâu trước đây bước vào thánh linh cảnh, bây giờ cũng không biết hắn ở cảnh giới nào rồi.
“Quang Diệu huynh hiểu lầm, đệ tử của chúng ta tại đây đều đã có danh ngạch hà chấp gì cần phải tiếp tục tranh đấu a? Như vậy rất có thể sẽ gây ảnh hưởng đến Hỏa Thần cung, thật sự là được không bù mất” Bách Lý Ngự Thiên rất là từ tốn nói.
“Tốt đã Bách Lý huynh ra mặt vậy chúng ta tạm thời không tính toán với bọn hắn”.

Nói xong hai bọn họ đều tiến vào vị trí đệ tử của mình.
Sở dĩ Hỏa Thần cung thế lực lớn đều là thánh giả dẫn đội bởi vì bọn họ sợ nếu đệ tử của mình kiếm được bảo vật tại bên trong Hỏa Thần cung ra ngoài sẽ bị người khác ngấp nghé.
Hơn nữa thánh nhân đến nơi này sẽ giúp tán tu cùng một số thế lực nhỏ ngoan ngoãn hơn.
Đang lúc này chỉ thấy một thanh niên mặc trường bào màu trắng nhẹ nhàng đi đến vị trí pháp trận kiểm trắc tu vi bên trong.
“Hắn hắn làm gì?”
“Lại dám tự ý tiến sao trận pháp? Không sợ chọc giận thượng tam tông sao?”

Bỏ ngoài tai những thanh âm nghi hoặc của bọn họ.

Lăng Huyền Thiên thản nhiên bước vô pháp trận sau đó đưa tay nhấn một cái, toàn bộ tòa pháp trận như sương mù từ từ tiêu tán..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi