VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Cứ như vậy một bàn hai người biến thành một bàn bốn người, có hai cô gái ở đây, bàn ăn cũng thật nhộn nhịp.
"Công việc có vất vả quá không? Gà ăn mày này." Lộ Khiết vừa hỏi vừa xé một miếng thịt gà ăn mày bỏ vào bát An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã uống một ngụm nước ngọt, "Công việc thuận lợi, có thể nói bước đầu đã rất thành công.

Cậu thế nào rồi, không phải sắp tốt nghiệp rồi sao?"
"Ừ.

À đúng rồi, cái này...cho cậu."
Lộ Khiết rút ở trong túi ra một tấm vé màu lông gà con đưa cho An Tịnh Nhã.

An Tịnh Nhã cầm tấm vé nhìn.
"Cái này là vé vào buổi hội tốt nghiệp của trường mình.

Hôm đó là ngày biểu diễn các tác phẩm tốt nghiệp, chọn ra tác phẩm nổi bật nhất, sắc xảo nhất để trường chọn ra thay trường đi tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế diễn ra ở Ý năm sau."
An Tịnh Nhã cảm thán, "Người được chọn chắc chắn là cậu.

Mình nhìn người rất chuẩn đó."
Lộ Khiết tay cầm đũa huýt nhẹ khuỷu tay An Tịnh, cười nói: "Do cậu trước giờ chỉ đi nhìn thiết kế của mình, nếu nhìn của những người khác, cậu sẽ biết còn rất nhiều thiết kế tốt hơn tác phẩm của mình."
"Tác phẩm của em là đẹp nhất." Mạc Tu Kiệt ở đối diện bất ngờ nói xen vào một câu, không ngờ vừa nói xong liền bị Lộ Khiết đưa mắt lườm.
An Tịnh Nhã cầm đũa cười cười nhìn hai người.
Mạc Tu Kiệt cùng Cao Minh Thành ngồi bên này lo nồi lẩu cừu, An Tịnh Nhã cùng Lộ Khiết ở bên kia vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.

Hai người đàn ông thêm thịt thêm rau vào nồi lẩu, im lặng nhìn hai người con gái đối diện nói chuyện, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn nhau.

"Nghe nói Cao tổng dạo gần đây có ý đầu tư vào ngành xây dựng.

Có hứng thú?" Mạc Tu Kiệt gắp một miếng thịt kho Đông Pha vào bát Lộ Khiết, hướng Cao Minh Thành bắt đầu bắt chuyện.
"Thừa tiền, đầu tư một chút cũng không lỗ.

Ngược lại là Mạc tổng khiến người ta bất ngờ, thu mua một công ty thời trang, còn sáng lập nên thương hiệu."
"Ai kia còn mang cả công ty giải trí tặng cho vợ, tôi cũng không thể ngồi nhìn vợ mình vất vả, thiết kế bị bỏ đói được."
"Nghệ sĩ hạng A của giải trí Hoàng Vương đang vướng vào scandal bao dưỡng, nghệ sĩ dưới trướng Cao thị đúng thật có tài."
"Giải trí Hoàng Vương vừa lên, đương nhiên không thể so sánh với giải trí Peony của Cao tổng, nhưng thời thế...!không phải lúc nào cũng như một.

Huống hồ...." Mạc Tu Kiệt liếc mắt nhìn An Tịnh Nhã ngồi ở đối diện, "Nghệ sĩ danh tiếng nhất của Peony, không nhanh nữa so với nghệ sĩ hiện tại của chúng tôi cũng chẳng khá hơn là bao, thậm chí....!một chút bột giặt để tẩy trắng cũng không có.

Tôi nói có đúng không, Cao tổng."
Cao Minh Thành không chớp mắt cầm ly rượu lên uống, lại bình thản rót thêm rượu ra, "Rượu hết thì rót thêm, người này ngã người kia lên.

Giải trí Peony không giống Hoàng Vương, thiếu nhân lực, hết rượu."
"Khụ khụ...khụ...." An Tịnh Nhã ở đối diện bỗng nhiên ho sặc sụa, hình như là bị sặc rồi.
Cao Minh Thành vội vàng rút khăn giấy đi đến bên cạnh An Tịnh Nhã, vuốt nhẹ lưng giúp cô.

Lộ Khiết cũng hốt hoảng giúp An Tịnh Nhã vuốt ngực.
"Tiểu Nhã, có sao không?" Cao Minh Thành một tay vỗ lưng, một tay cầm khăn giấy giúp An Tịnh Nhã lau miệng.
An Tịnh Nhã xua xua tay, "Không sao.

Em đi vào nhà vệ sinh rửa tay một chút."

Lộ Khiết vội vàng đứng dậy theo An Tịnh Nhã đi vào nhà vệ sinh.
An Tịnh Nhã rửa tay rửa miệng, lúc ngẩng mặt lên qua tấm kính ở bồn rửa tay liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi qua.

An Tịnh Nhã quay đầu lại nhìn, ánh mắt nghi ngờ sau đó đo nhanh ra ngoài.

Nhưng bên ngoài hành lang lúc này không một bóng người nào hết, hẳn nhiên là cô nghĩ nhiều rồi.
Lộ Khiết vừa lúc đi ra nhìn An Tịnh Nhã đứng ngoài cửa, "Xong rồi sao.

Còn thấy khó chịu nữa không?"
An Tịnh Nhã nghiêng đầu cười, "Hết rồi.

Chúng ta nhanh chóng quay trở lại."
Lộ Khiết cùng An Tịnh Nhã quay trở lại bàn ăn, thật không ngờ lúc đi qua một gian phòng ăn riêng, An Tịnh Nhã lại thật bất ngờ qua cánh cửa kính nhìn vào trong thấy Đường Nhược Vũ ngồi trong đó, bên cạnh cô ấy là một người đàn ông một thân tây trang thẳng tắp.
Hơn nữa hai người còn là bộ dạng thân mật đút cho nhau ăn.

An Tịnh Nhã nhíu mày nhìn cái túi bên cạnh Đường Nhược Vũ, lại thấy ký hiệu trên túi xách là của thương hiệu thời trang lớn Louis Vuitton.
Đường Nhược Vũ quả thật lúc này tặng cho An Tịnh Nhã một bất ngờ vô cùng to lớn rồi.

Nhưng An Tịnh Nhã vẫn còn bình tĩnh nghĩ, hai người họ có khi nào chỉ là bạn không, lại thật không ngờ hành động tiếp theo của người đàn ông kia đã đánh gãy suy nghĩ của An Tịnh Nhã.

Hành động nhổm người hôn nhẹ lên môi Đường Nhược Vũ, tay ở dưới còn ôm chặt lấy eo cô ấy.
An Tịnh Nhã tức giận, thật là tức giận thật rồi.


Cô vốn ghét những nghệ sĩ đi lên nhờ vào thân thể, hôm nay cùng Đường Nhược Vũ nói chuyện cứ nghĩ cô ấy khác, thật không ngờ nghệ sĩ mà cô chọn cũng ngay lúc này sử dụng quy tắc ngầm.
Đường Nhược Vũ vậy mà hôm nay ở trước mặt cô bày ra cái bộ dáng gì, lạnh lùng cự tuyệt quyết liệt việc dựa vào người khác đi lên, thật không ngờ cũng chỉ là đóng kịch.
"Tiểu Nhã!"
Cao Minh Thành từ xa chạy đến, thấy An Tịnh Nhã cùng Lộ Khiết đứng im lặng trước cửa một phòng ăn riêng, thắc mắc đưa mắt nhìn vào.
"Âu Dương Hàn!?"
An Tịnh Nhã xoay đầu lại hỏi, "Anh quen anh ta sao?"
"Cao thị vừa hợp tác với anh ta, Âu Dương Hàn– Chủ tịch tập đoàn đá quý Âu Dương thị.

Em biết thương hiệu đá quý nổi tiếng Black Roses, đó chính là thương hiệu đá quý anh ta sáng lập nên.

Cao thị vừa mở thêm một công ty đá quý, chính là hợp tác với Black Roses để tạo nên một thương hiệu đá quý khác."
"Người bên cạnh anh ta là Đường Nhược Vũ, là nghệ sĩ mà em chọn ở Peony."
Cao Minh Thành đưa mắt nhìn theo, "Theo anh biết Âu Dương Hàn có vợ rồi.

Chỉ là anh ta trước giờ kín tiếng về việc gia đình, vợ anh ta cũng là một bí ẩn không ai biết."
An Tịnh Nhã hít thở sâu một hơi, muốn nói chuyện trực tiếp không muốn đứng bên ngoài đoán mò, vì vậy trực tiếp hạ tay gõ cửa.

Người đi ra mở cửa là Âu Dương Hàn, nhìn bên ngoài hai nữ một nam, nhìn đến Cao Minh Thành liền cười xã giao nói.

"Cao tổng." Sau đó lại nhìn cô gái đang hướng mắt nhìn thẳng vào trong, Âu Dương Hàn cẩn thận hơi khép cửa lại đứng chắn ở cửa.

"Các vị đây là...!" Âu Dương Hàn đưa mắt nhìn từng người hỏi.

"Cô ấy là vợ tôi, tên An Tịnh Nhã.

Còn đây là Lộ Khiết, là...."
"Mạc phu nhân." Mạc Tu Kiệt chân dài đi đến, đưa tay kéo Lộ Khiết ôm vào lòng, hướng gương mặt xám đen nhìn.


An Tịnh Nhã cùng Cao Minh Thành: .....
Mạc tổng này là làm sao vậy? Ai làm gì vợ anh ta sao?
An Tịnh Nhã cũng mặc kệ không thèm quan tâm, trực tiếp nhìn Âu Dương Hàn nói thẳng.

"Người bên trong là Đường Nhược Vũ đúng không? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
Âu Dương Hàn nhìn An Tịnh Nhã, chần chừ không có tránh ra.

Vẫn là Cao Minh Thành lên tiếng, "Âu Dương tổng, vợ tôi chỉ muốn nói chuyện bình thường, không có ý gì khác."
Âu Dương Hàn cười một tiếng đem cửa mở ra, "Tôi không sao, bà xã tôi vừa rồi cũng có kể đến Cao tổng phu nhân.

Không ngờ ở công ty lại được Cao tổng phu nhân đặc biệt chú ý đến."
An Tịnh Nhã, Cao Minh Thành, Lộ Khiết cùng Mạc Tu Kiệt lần lượt đi vào.

An Tịnh Nhã trước tiên lãnh đạm nhìn Đường Nhược Vũ, ngồi xuống.

"Cô có gì cần nói không?" An Tịnh Nhã cũng thật sự không tạo áp lực, chỉ bình tĩnh hỏi một câu, mắt nhìn về phía trước.

"Tôi kết hôn rồi, kết hôn hai năm rồi.

Bên cạnh là chồng tôi, Âu Dương Hàn."
"Cô..." An Tịnh Nhã thật không biết nên nói từ đâu.

Theo lời Đường Nhược Vũ, kết hôn hai năm, nếu bảo cô ấy dùng quy tắc ngầm, vậy thì thử nhìn lại quãng thời gian qua công việc diễn xuất của cô ấy có thuận lợi hay không sẽ hiểu.

Nếu nói Đường Nhược Vũ hiện tại là Âu Dương phu nhân, vậy cái đống tư liệu về Đường Nhược Vũ kia mà An Tịnh Nhã còn không phải là mớ giấy vụn vất đi sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi