VĂN PHÒNG THÁM TỬ NHỊ LAM THẦN



Trong một phòng khách sạn.
Dương Hiểu Phương nhìn nữ cảnh sát Tống Hân kiểm tra phòng, bản thân cô cũng đi một vòng trong phòng, sau đó đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Đêm đã khuya, xe bên ngoài không nhiều.

Khách sạn này cách khách sạn trước đó không xa, đồ trang trí cũng giống nhau, đều có chút cũ kỹ, khách khứa cũng không nhiều.

Ít nhất là lúc Dương Hiểu Phương vào ở hai khách sạn này đều không thấy người khác.
Tống Hân mặc thường phục, nhìn qua giống như khách thuê phòng bình thường.

Cô đi từ phòng vệ sinh ra, nói với Dương Hiểu Phương: “Được rồi, có thể nghỉ ngơi rồi.”
Dương Hiểu Phương rời khỏi cửa sổ, ngồi xuống mép giường hỏi, “Chị Tống, cảnh sát Quý thật sự bị giết rồi hả?”
Tống Hân cũng ngồi xuống một bên mép giường khác: “Tin tức tôi biết cũng giống như cô.

Lưu đội nói vậy thì chắc chắn là vậy.

Nếu không sẽ không sắp xếp thế này.”
Dương Hiểu Phương ngồi vào đầu giường, hai tay ôm đầu gối, cuộn người thành một khối, giọng nói nho nhỏ: “Liên quan gì tới tôi chứ? Tại sao cảnh sát Lưu lại cảm thấy tôi sẽ gặp nguy hiểm?”
“Chỉ làm theo thông lệ thôi.” Tống Hân nói.
Dương Hiểu Phương lại hỏi: “Bị giết thế nào? Có phải có chứng cứ gì cho thấy liên quan tới vụ án của tôi không? Có phải mấy tên lưu manh kia rất lợi hại, A Quang kia…” Cô hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, lúc này mới nói tiếp: “Bọn họ sẽ trả thù tôi, phải không?”
“Cô không cần suy nghĩ nhiều, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô.

Sớm nghỉ ngơi đi.”
Dương Hiểu Phương không nói gì thêm, cô duy trì tư thế đó ngồi một hồi rất lâu, sau đó đờ đẫn nằm xuống, xoay lưng về phía Tống Hân, kéo mền qua đắp, bao mình lại.
Tống Hân tắt đèn phòng, chỉ để lại đèn toilet.
Trong nháy mắt căn phòng tối đi, ngoại trừ ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng ô tô chạy, trong phòng rất yên tĩnh.
Một lúc sau, tiếng nức nở của Dương Hiểu Phương phá vỡ sự yên tĩnh này.

Vừa bắt đầu chỉ là tiếng nấc buồn bực khe khẽ, về sau dường như kiềm không được, bờ vai run lên, giọng càng lúc càng lớn.
“Tôi rất sợ, ngay cả cảnh sát bọn họ cũng dám giết.” Dương Hiểu Phương không kiềm được khóc, “Tôi quá ngu rồi, sao tôi lại ngu như vậy.

Sao tôi lại có thể tin người trên mạng, bọn họ toàn là đồ lừa đảo, rõ ràng trên mạng đã có nhiều vụ án như vậy, tôi còn cười mấy cô đó ngốc, chính tôi là ngu nhất.


Tôi… tôi còn may mắn chạy ra ngoài.”
“Cô rất dũng cảm.” Tống Hân an ủi cô.
“Bọn họ là người nào, sao lại có súng, rồi còn giết cả cảnh sát.”
“Chúng tôi sẽ tra rõ ràng.

Nhất định sẽ lôi toàn bộ bọn chúng ra công lý.”
Dương Hiểu Phương xoay người lại, trên mặt toàn là nước mắt.

Cô dùng ánh mắt ngấn nước nhìn Tống Hân: “Chị Tống, cảnh sát Quý là người thế nào?”
Tống Hân như bị một tảng đá đè trong lòng, hốc mắt cũng nóng lên: “Ông ấy là một cảnh sát tốt.”
Rất lâu sau Dương Hiểu Phương không nói gì.
Tống Hân bình ổn lại cảm xúc, nói với cô: “Đừng lo, nhất định sẽ điều tra rõ ràng.

Phàm là chuyện đã làm qua đều để lại dấu tích.

Lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt, không ai trốn thoát được.”
Dương Hiểu Phương qua một lúc sau mới ừ một tiếng, nói “Được vậy là tốt rồi.”
————-
A Sinh thò đầu nhìn hình trên tay Hàn Châu, nói: “Đây không phải con nhỏ trên mạng hôm qua hả? Chính là cái chỗ đường Hòa Bình bên cạnh chúng ta kia.”
“Cô ta đó.” Hàn Châu nói, giơ tấm hình cho chú Bồi: “Hôm qua tụi tôi đều xem cái video kia rồi, con nhỏ này giờ đang ở cục cảnh sát.”
Chú Bồi nói: “Không kêu cậu đi cục cảnh sát.

Cô ta là người bị hại, mấy ngày nữa sẽ thả ra.”
“Vậy thì sao?” Hàn Châu nói: “Cô ta nói hết trong cục cảnh sát rồi, giết cô ta có tác dụng gì nữa? Hơn nữa thân phận cô ta như vậy, cảnh sát sẽ giám sát chặt chẽ.”
“Cô ta làm xấu chuyện của chúng ta.” Chú Bồi nói.
Hàn Châu cười cười, ném tấm hình lên bàn.

“Giết một thằng cớm thì còn nhiều cớm khác, giết nhân chứng này trong nhà giam còn rất nhiều nhân chứng khác, bọn nó đều làm xấu chuyện của chúng ta, có thể giết toàn bộ sao? Tôi cho rằng chúng ta theo công ty lăn lộn để cùng nhau kiếm tiền, có mạng thì cùng cược.

Từ khi nào trở thành Avengers rồi? Giết người không sợ, lợi ích là gì? Không có lợi thì có hận cũng ráng mà nhịn một chút, càng làm nhiều càng sơ hở nhiều.”
Chú Bồi không vui: “Công ty muốn làm thế nào tới phiên cậu dạy sao? Cậu cũng biết hoạt động càng nhiều sơ hở càng nhiều, vậy thì nghiêm túc làm việc, đừng lộ sơ hở.”
“Tôi làm gì dám dạy dỗ.” Hàn Châu lại cười, ánh mắt lóe sáng, “Hay là chú Bồi nói rõ, rốt cuộc chúng ta đang làm gì? Giờ Kim Dương không còn, nhà kho cũng bị mất.

Công ty sẽ sắp xếp gì sau đó? Giết người cũng được, giết hết rồi thì công ty có lợi ích gì, tụi tôi cũng được cái gì?”
A Sinh hiểu ra: “Đúng, sau khi hàng bị tịch thu không phải nói để chúng tôi lẩn đi trước một thời gian sao, chờ qua phong ba lúc này.”
A Bình cũng thử dò xét nói: “Là muốn trấn an bên Hắc Hổ miễn trừ hậu hoạn rồi mới lui?”
Chú Bồi trầm mặt, quét mắt nhìn ba người bọn họ một vòng: “Sắp xếp của công ty, khi nào nên nói với các cậu thì sẽ nói.

Tình hình hiện tại của công ty không ổn, rất nhiều kế hoạch đều bị ngừng.

Chuyện quan trọng trước mắt chính là nhanh chóng dọn dẹp, ngõ ngách nào cũng phải dọn sạch.” Ông nhìn chằm chằm Hàn Châu, giọng điệu không vui: “Kêu các cậu làm gì cũng có nguyên nhân, cứ làm là được.

Cậu không làm thì người khác làm, nhưng cậu vô dụng thì công ty cũng không giữ lại nữa.”
Hàn Châu không nói lời nào.

Anh nhìn A Sinh, A Bình.

A Bình sờ mũi, hòa hoãn nói: “Được rồi, chú Bồi, tụi tôi biết rồi.”
Hàn Châu phụ họa một tiếng, sau đó nói: “Chú Bồi, tôi không có ý gì khác.

Lúc này tai bay vạ gió, cảnh sát vừa chết, cái gì cũng dính líu liên quan, theo lý chúng ta né còn không kịp, giờ lại còn chỉa súng vào, quả thật là hành động không ổn lắm.

Tôi phải hỏi cẩn thận từng tình huống, không để xảy ra chuyện, nếu không cũng liên lụy tới mọi người.

Một mình tôi thì không sao, nếu liên lụy tới anh em khác, công ty cũng không được lợi gì.”
Chú Bồi lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, ừm một tiếng.
“Tôi cần giúp đỡ.” Hàn Châu nói, “Kêu A Sinh giúp tôi, được không?”
“Được.” Chú Bồi gật đầu, “Sắp xếp thật kỹ, sau khi cô ta ra ngoài thì xử lý sạch sẽ.

Rồi hai người các cậu ra nước ngoài.”
“Tôi không thích ra nước ngoài.

Nói tiếng không hiểu, đồ ăn cũng chán.” A Sinh nói: “Tôi đi tỉnh Y mở khách sạn.”
“Tùy, cứ tìm chỗ thanh tĩnh mà ở.


Đợi tôi tìm các cậu.”
“Được.” Hàn Châu liếc mắt nhìn A Sinh, gật đầu.
Chú Bồi nói: “Cứ vậy đi, các cậu về nhà trọ đi thôi, tôi sẽ gửi thông tin qua, tiền sẽ chuyển khoản vào ngày mai.

Mọi thứ theo quy tắc cũ.”
————
Công an tỉnh.
“Dù sao vẫn là những gì đã nói trước kia, cô đừng quên.” Lưu Tống kiên nhẫn dặn đi dặn lại Nghê Lam.
“Biết rồi, biết rồi, lôi thôi thì khỏi nghe nữa.” Nghê Lam kéo Lam Diệu Dương đi.
Trước đó thì sở trưởng Nghiêm, Viên cục thân ái chân thành cảm ơn sự hỗ trợ của hai công dân tốt bọn họ, sau đó thì phái Lưu Tống, Âu Dương Duệ ra đóng vai ác, lại còn muốn tài liệu camera giám sát của cô, còn muốn chương trình kiểm tra của cô, sau đó yêu cầu cô không được can dự vào vụ án này, giữ bí mật vụ án, còn khuyến khích cô phát triển tốt sự nghiệp diễn viên.
Xí, ức hiếp người.
Nghê Lam không vui.

Chờ coi, cô sẽ lấy giải ảnh hậu cho mấy người coi.
Lam Diệu Dương cùng Nghê Lam về nhà, Nghê Lam còn tức anh ách cả bụng, mà Lam Diệu Dương vẫn luôn im lặng.
Nghê Lam hỏi anh: “Nhìn anh có vẻ mất tinh thần.”
Lam Diệu Dương đang nhìn điện thoại: “Mẹ anh nhắn tin, bảo chúng ta ngày mai về nhà cùng ăn sáng.”
Nghê Lam nhanh chóng tiến tới: “Tụi mình làm sai gì hả? À, không, em làm sai gì rồi hả?”
Lam Diệu Dương lắc đầu: “Ngoại trừ vụ video khiêu vũ bị quay lén thì gần đây không có gì.”
Nghê Lam: “…”
Đúng, khiêu vũ.
Nghê Lam bắt đầu luống cuống, phiền phức rồi, trước đó cô khoác lác với mẹ Lam Diệu Dương là màn khiêu vũ mở màn tuyệt đối không có vấn đề, nhưng giờ trình độ khiêu vũ của cô bại lộ rồi.
“Lam tổng à, mẹ anh có tin em không vậy, có khi nào ra ngoài nói chuyện với mấy bà phu nhân tổng giám đốc, với lão đại trong giới nghệ sĩ là em rất tài giỏi?”
“Không đâu.

Em còn chưa gả vào nhà mà.”
Nghê Lam thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.

Vậy dì cũng không mất mặt lắm.”
Lam Diệu Dương: “…” Anh xoa đầu Nghê Lam, “Anh đi tắm.” Sau đó đi lấy quần áo.
Nghê Lam phồng má, đuổi theo sau mông anh: “Không được, anh còn chưa an ủi em nữa.”
Lam Diệu Dương lấy quần áo đi vào phòng tắm: “Em rất lạc quan.”
Ý là cô không cần an ủi? Nghê Lam nhìn Lam Diệu Dương đi vào phòng tắm, cô xoa xoa eo lẩm bẩm: “Nhưng mà anh cũng không rủ em đi tắm chung nha.”
Nghê Lam suy nghĩ một hồi, đi qua một phòng tắm khác.

Vừa rửa mặt vừa cảm thán, tìm đàn ông gì chứ, lại còn hao tâm tổn phí hơn.
Tắm xong, Lam Diệu Dương sấy tóc cho Nghê Lam như bình thường, hai người dọn dẹp một chút rồi lên giường nằm.
Lam Diệu Dương nhắm mắt lại, Nghê Lam nhìn gò má anh, cảm thấy rất không ổn.
Cô sờ sờ đầu Lam Diệu Dương: “A Dương.”
Lam Diệu Dương hơi cựa mình, mở mắt ra nhìn cô.
“Lam đáng yêu.” Nghê Lam lại gọi anh.
Lam Diệu Dương cười cười, lại gần hôn cô một cái.
“Anh sao thế?” Nghê Lam hỏi.
Lam Diệu Dương tính nói không có gì, nhưng anh nhìn ánh mắt Nghê Lam, anh nuốt câu này vào trong.

Lam Diệu Dương im lặng một hồi, Nghê Lam kiên nhẫn chờ đợi.

Vừa chờ vừa nghịch tóc anh.
“Hôm nay anh, nhìn thấy thi thể của cảnh sát Quý.” Lam Diệu Dương điều chỉnh lại cảm xúc, rốt cuộc nói.
“Sợ rồi?”
“Không phải.” Lam Diệu Dương lấy tay Nghê Lam ra khỏi đầu, nắm lấy tay cô.

“Cũng không phải không sợ, nhưng không phải vì sợ.

Anh chỉ cảm thấy… rất khó vượt qua.”
Nghê Lam nhích lại gần, ôm lấy Lam Diệu Dương.
“Có một cảm giác bất lực, rất khó chịu.

Cảm thấy không chân thực.” Lam Diệu Dương nói, “Anh nghĩ bên cảnh sát Lưu bọn họ hẳn còn khó chịu hơn.”
Nghê Lam vỗ vỗ sau lưng anh, người đàn ông của cô thật sự quá cảm tính rồi, một người dịu dàng tốt bụng.
Lam Diệu Dương nói: “Nghê Lam, nếu như chúng ta phát hiện vấn đề sớm hơn chút, có phải đã giúp được ông ấy, có thể ngăn ngừa bi kịch lần này.”
“Không thể, không có đâu.” Nghê Lam nhìn vào mắt Lam Diệu Dương, “Hôm trước chính cảnh sát Quý đã nhận được cảnh báo lúc nửa đêm, nội ứng cảnh báo ông ấy cẩn thận.


Sau đó chính ông ấy cũng không tránh được.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Lam Diệu Dương ảm đạm, Nghê Lam nhịn không được hôn lên mắt anh.
“Nội ứng có nói cho ông ấy biết kế hoạch tập kích cụ thể không?”
“Không có, chỉ có hai chữ cẩn thận.”
“Tại sao?”
“Chắc anh ta nghe phong phanh vậy, cũng không rõ nội dung kế hoạch bên trong.”
Lam Diệu Dương không nói gì, một lát sau nói: “Nhưng nếu nghe phong phanh, tình huống nguy cấp như thế, sao không tìm hiểu cụ thể một chút? Chỉ nhắn hai chữ cẩn thận không có ý nghĩa gì.”
Nghê Lam không nói gì, cô cũng không rõ đầu đuôi câu chuyện là thế nào.
Lam Diệu Dương nói: “Nếu phòng marketing mà gửi báo cáo, không phân tích số liệu gì mà viết nghệ sĩ này rất nổi tiếng, anh cho nghỉ luôn.”
Nghê Lam bị giọng điệu của anh chọc cười, cô nghĩ ngợi: “Có điều nội ứng của cảnh sát Quý có hơi kỳ quái.

Anh ta nhắn tin tình báo, sau đó sẽ có ám ngữ.

Trước đó đều có ám ngữ, em đọc chẳng hiểu gì, nhưng hai tin cuối cùng lại không có.”
Lam Diệu Dương cau mày: “Vậy hả? Sao vậy?”
“Không biết.

Có thể là tình huống khẩn cấp chăng.”
“Hai chữ cẩn thận thì khẩn cấp cỡ nào?” Lam Diệu Dương nói xong đột nhiên giật mình: “Có khi nào anh ta nghe lén được gì xong bị phát hiện, sau đó chỉ kịp nhắn hai chữ cẩn thận là bị bắt đi rồi.”
“Không biết.” Nghê Lam nghĩ ngợi, “Đúng rồi, nội ứng từng tới căn phòng Dương Hiểu Phương bị giam.”
Lam Diệu Dương kinh ngạc: “Cái này em cũng biết à?”
“Trong điện thoại của cảnh sát Quý có một chương trình cảnh báo, nếu trong hệ thống cảnh vụ có tra ra được vân tay và DNA của anh ta, ông ấy sẽ nhận được thông báo.

Hôm qua ông ấy nhận được một thông báo, chính là vân tay ở hiện trường vụ Dương Hiểu Phương.”
“Hèn chi cảnh sát Quý muốn chuyển vụ án của Dương Hiểu Phương sang công an tỉnh.

Khả năng là Dương Hiểu Phương đã gặp qua nội ứng kia.”
“Đúng.

Còn nữa, tin tức của nội ứng kia cực kỳ ít, em quét qua một chút, gần như hai tháng mới gửi một tin.

Cảnh sát Quý cũng quá tin tưởng anh ta rồi.” Nghê Lam hỏi Lam Diệu Dương: “Anh muốn xem không?”
“Không xem.” Lam Diệu Dương trả lời rất thẳng thắn, “Đã hứa với cảnh sát Lưu và Viên cục rồi.

Viên cục còn nói hai người bọn họ còn cam đoan về chúng ta trước mặt sở trưởng Nghiêm nữa.”
“Đọc thôi thì liên quan gì, không có phá rối.

Anh không nói sao bọn họ biết anh từng xem.”
Lam Diệu Dương vò đầu cô: “Đi ngủ nhanh.

Sáng mai 6 rưỡi phải dậy rồi.

Bây giờ sắp một giờ rồi, không phải lúc nãy em còn lo lắng đi gặp mẹ anh sao, ngủ đi.”
“Đúng rồi, hẹn bữa sáng là có ý gì?”
“Trưa mai bà ấy bay đi công tác.”
“Thế đợi dì về rồi hẹn ăn tối cho thư thả thì tốt biết bao.” Nghê Lam thật sự có chút lo lắng, “Làm ra vẻ khẩn cấp, hù dọa ai chứ.”
Lam Diệu Dương im lặng một hồi, lại nói: “Em nói thử cái nhóm tội phạm kia giết cảnh sát Quý làm gì? Cướp điện thoại của ông ấy để xác nhận nội ứng? Việc này ngu quá đi.

Xác nhận nội ứng không phải chỉ cần có nghi ngờ thì lôi ra hành hạ tra hỏi một chút, sau đó giết chết là được?”
“Đi ngủ!” Nghê Lam nhắm mắt.
Lam Diệu Dương lại nhịn một hồi, nhịn không được, anh lấy chân cạ cạ vào chân Nghê Lam: “Trong điện thoại của cảnh sát Quý có phải còn nội dung quan trọng khác?”
“Em làm sao biết, em chỉ lướt qua một cái thôi.” Nghê Lam mở mắt, tức giận: “Muốn nghiên cứu anh tự đi nghiên cứu.”
Lam Diệu Dương đấu tranh tư tưởng: “Vậy anh… cũng lướt vài cái?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi