VĂN PHÒNG THÁM TỬ NHỊ LAM THẦN



A Sinh lái xe.

Hàn Châu ngồi ở ghế lái phụ.

Bọn họ làm xong việc xử lý Băng ca nằm ở cốp sau xe, đang trên đường quay về.
Hàn Châu nhắm mắt định thần, mãi không nói lời nào.

A Sinh liếc mắt nhìn anh: “Tao nói chứ, lá gan mày cũng lớn.

Chắc chắn là chú Bồi không vui.”
“Vậy thì sao? Tao cũng không vui đây.” Hàn Châu hí mắt, “Mẹ nó, ông đây bán mạng chứ không phải một con chó.”
Anh dừng lại một chút, lại nói: “Hơn nữa, cho dù là bán mạng, cũng phải đáng tiền chút.

Tao không muốn bị ổng bẫy.”
A Sinh trầm mặc: “Mày cũng có cảm giác này?”
“Tao không ngu.” Hàn Châu ngồi thẳng lên.

“Rốt cuộc thằng Mãnh xảy ra chuyện gì? Nếu nói nó là phản đồ thì tao không tin.

Chú Bồi chỉ nói, cũng không lấy ra được bằng chứng.

Ai mà biết được điện thoại kia tìm được dưới giường nó hay là móc từ túi mấy anh em của ổng.”
A Sinh nhìn anh: “Vậy mày nghĩ là ai? Tin tức giao dịch ngày 18 đó quả thực bị lộ.”
“Là phe mình sao? Chẳng lẽ không phải bên Hắc Hổ?”
A Sinh nhíu mày.
Hàn Châu im lặng một hồi, nói: “Đống hàng đó bị mất đi thì công ty chắc chắn không ổn rồi.

Nhóm đầu sỏ hình như có ý hư rồi phá cho nát.

Chuyện chính không làm, làm chuyện nhảm nhí.

Bây giờ nghĩ lại, bọn họ đang chuẩn bị bùm đi? Nhưng bọn họ không dám trực tiếp loại bỏ ngay mấy kẻ tiểu tốt như mình, thế là gọi mấy tên khác tới dọn dẹp sạch sẽ, còn lại một ít có thể trung thành bán mạng cho bọn họ là được.

Lý do bắt nội gián này dễ dùng cỡ nào.

Nói ai là nội gián thì là người đó.


Giờ tới thằng Mãnh rồi, kế tiếp tới ai?”
“Mày nói đúng, tụi mình phải cẩn thận.” A Sinh nói: “Bây giờ kêu tụi mình đi quét dọn, ai biết lúc nào thì quét mình.”
“Phải kiên định, xem tình hình đã rồi tính.

Dù sao chuyện nên làm chúng ta làm tốt, đừng để lại nhược điểm để bọn họ nắm thóp.

Xem xem sau đó rốt cuộc họ có tính toán gì.” Hàn Châu nói, “Mày nói với thằng Bình, kêu nó thông minh nhanh nhạy lên chút.”
“Ừ, biết rồi.”
Hàn Châu lại nói: “Còn nữa, tụi mình phải chừa đường lui.

Nếu như bọn họ tính bùm luôn, bên cớm là bọn họ chẳng quan tâm rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện, chú Bồi chắc chắn có cách chạy, nhưng lỡ như ổng mặc kệ sống chết của tụi mình đây, tụi mình không thể ngồi chờ chết.”
“Hiển nhiên rồi.” A Sinh nghĩ ngợi, hỏi: “Mày nói xem, có khi nào gặp rồi tan với công ty không?”
“Không thể nào.” Hàn Châu nói, “Ít nhất mấy năm nay, chỉ thấy chết, chưa thấy có vụ rửa tay vàng gác kiếm.”
A Sinh không nói nữa.
Hàn Châu lại tiếp tục dựa vào ghế, nhìn ra rừng cây ngoài cửa sổ trong đêm tối lờ mờ, nhánh cây như móng vuốt ma quỷ dữ tợn duỗi ra, bị chiếc xe bỏ lại phía sau.

Nhưng tốc độ xe rất nhanh, lao vun vút trong bóng tối.
“Tao đã chuẩn bị tâm lý lâu rồi.” Hàn Châu nói.
“Cái gì?” A Sinh nghe không rõ.
“Tao nói, tao đã nghĩ tới mình chết như thế nào rồi.” Hàn Châu nói.
“Mẹ.

Ông đây méo muốn chết.” A Sinh nói.
“Ai cũng phải chết, chỉ là có hài lòng với cách chết của mình không thôi.” Hàn Châu nói: “Ví dụ, chết già trong lúc âu yếm trong khách sạn, chết trong lòng cô em xinh đẹp.”
“Có mặc đồ không?” A Sinh hỏi.
Hàn Châu cười: “Mày muốn mặc không?”
A Sinh nói: “Tao không thèm chết trong lòng gái đẹp, tao chỉ hi vọng con cháu tao vây quanh giường đưa tiễn tao một đoạn, như vậy là tốt lắm rồi.”
“Nghĩ gì vậy!” Hàn Châu liếc mắt nhìn anh ta, “Tụi mình như thế, đừng có con cháu nữa.

Sinh một đứa hại một đứa, chỉ làm người ta hận.”
A Sinh nhớ tới thân thế của Hàn Châu, phản bác: “Tốt xấu gì cũng sinh mày ra, nếu không sao có anh em như bây giờ?”
“Méo ai cảm kích bọn họ.” Hàn Châu tức giận: “Tao rất hận bọn họ.” Anh nhìn về phía A Sinh: “Thật, cuộc sống không ổn, không có cách nào nuôi dưỡng cho tốt thì đừng có sinh.”
A Sinh bị anh nói đến nổi da gà: “Má, giọng điệu mày cứ như là lựa chọn sinh đẻ giúp tao vậy.

Không sinh không sinh, chúng ta không sinh, được chưa con dâu.”
Hàn Châu bật cười.
Hai người không nói chuyện tiếp.

Một lúc sau A Sinh lái chiếc xe tới chỗ chú Bồi chỉ định.

Hàn Châu nhìn xung quanh, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó anh xuống xe, đeo bao tay xong, mở cốp xe sau, dùng đồ bên trong dọn sạch sẽ cốp xe sau một lượt, sau đó trở lại xe, cẩn thận lau dọn lại một lượt chỗ ghế lái, ghế lái phụ, và ghế sau xe.
A Sinh quan sát hai bên, cầm bao, đợi Hàn Châu làm xong thì bỏ vào.

Sau đó bọn họ đi bộ một đoạn, trở lại nhà trọ.
‘Nhà trọ’ là cách gọi ‘nhà’ của mấy người trong nhóm này.

Hàn Châu và A Sinh cùng một nhóm, đều là nhóm trung cấp của công ty.

Công ty mua nhà cho bọn họ, không lớn, khoảng 70m2, xem như quà thăng chức của bọn họ.
A Sinh và Hàn Châu ở cùng một tòa nhà, cách hai tầng.
Chú Bồi nói đã đưa tài liệu đến rồi.

Hàn Châu vừa mở cửa ra đã thấy trên bàn phòng khách có một túi da.
Hàn Châu không để ý tới phần tài liệu kia, anh đi tắm một cái, để vòi nước xả xuống đầu, nhắm mắt ngẩn người một hồi lâu, mãi đến khi có tiếng chuông làm anh tỉnh lại, anh mới tắt nước bước ra ngoài.
Người tới là A Sinh.
Anh ta mang đồ ăn khuya tới cho Hàn Châu, còn có một tin tức.
“Mày bị truy nã rồi.” A Sinh mở điện thoại cho anh xem, “Bạn tao gửi tới.

Phía trên còn có tụi thằng Mãnh, còn Băng ca tụi mình vừa giết, còn có chú Bồi nữa.”
Hàn Châu lấy lướt lướt xem mấy tấm hình chân dung tóc húi cua, anh là một trong số đó.

Nhưng chân dung vẽ ra rất thật, biệt hiệu trên bức chân dung được dùng để nhận dạng mọi người, chú Bồi thì ngược lại, hơi lớn tuổi, nhận biết rõ, nhìn qua giống sáu bảy phần.

Biệt danh phía trên chú Bồi viết là chú Kim.
Hàn Châu bật cười: “Vẽ thành như vậy.

Báo chú Bồi chưa?”
“Báo rồi, ổng không phản ứng gì, cũng chẳng nghĩ ngợi gì.

Chỉ nói chúng ta cẩn thận một chút.

Thực sự làm không được thì nói ổng.” A Sinh nói, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu với Hàn Châu: “Làm xong vụ này nghĩ cách rút lui đi.” Anh ta nhìn thử tấm hình: “Má nó, giống tao ghê.

Tóc húi cua dài như vậy, chú Bồi yêu cầu chúng ta để cùng một kiểu tóc cũng có lý nữa.”

“Mày nhận được đồ chưa?” Hàn Châu hỏi A Sinh.
“Nhận được rồi.

Tên Dương Hiểu Phương.” A Sinh nhìn Hàn Châu: “Mày biết cô ta không?”
“Không biết.” Hàn Châu mở tài liệu chú Bồi đưa, hỏi A Sinh: “Mày có thể tìm thằng bạn cớm nào hỏi vụ án này một chút không? Ai chịu trách nhiệm, khi nào thả cô ta ra, có kế hoạch bảo vệ gì không?”
“Không tìm được.

Nhiều lắm tao chỉ quen mấy tên cảnh sát địa phương, bọn họ chả nhúng tay vào loại án thế này.”
“Mày nói xem chú Bồi bọn họ có đường luồn không? Cảnh sát cũng dám giết, chắc phải có tin tức gì?”
“Không biết.”
Hàn Châu gãi gãi mái tóc ngắn của mình: “Việc này không dễ, chúng ta phải nghĩ cách lấy chút tin tức.

Sao tao luôn cảm thấy đây là cái bẫy.”
“Mẹ nó, vậy mày kéo ông đây xuống nước à.” A Sinh đập đầu Hàn Châu.
“Tao cũng phải thử thái độ chú Bồi chứ.”
A Sinh ngã vật ra ghế salon: “Tao đi nghe ngóng chút, nhưng tao thấy không ổn.

Kiểu này chẳng dễ làm.

Trước đó không phải có tin nói lãnh đạo tỉnh bị rút ra một người để truy tra vì ở đó có việc sao.

Tao nghe nói sau đó bọn họ bị tra hỏi cực kỳ nghiêm, cả đám đều ngoan ngoãn, cấp dưới cũng rất quy củ.”
“Tao hỏi lại chú Bồi, kêu ổng nghĩ cách.” Hàn Châu nói.
“Nếu mà ổng có cách thì hôm nay đã nói thẳng là chờ tin của ổng rồi.”
Hàn Châu im lặng một hồi: “Mẹ.” Anh trách móc: “Tao tính sai rồi, không nên kéo mày vào.

Một mình tao, lúc muốn bỏ chạy còn tiện hơn chút.”
“Cút mẹ mày đi.” A Sinh đá anh một cái.

“Tao nghĩ ra rồi, nếu như chú Bồi thật sự đào hố cho tụi mình nhảy, mày nhảy xong thì tiếp theo là tao, sớm muộn gì cũng phải nhảy.

Nói không chừng Băng ca tối nay là bị vậy rồi.”
Hàn Châu nghĩ ngợi: “Đêm nay chúng ta chắc không sai sót gì hả.”
“Không.

Tao chú ý lắm.”
Hàn Châu hít thở, anh lại vò tóc: “Chúng ta phải nghĩ cách, chuyện này phải làm cho tốt.”
“Mai tao đi tìm thằng Bình, bây giờ nó ở với chú Bồi, nói nó để ý hỗ trợ thăm dò.”
Hàn Châu loay hoay điện thoại: “Nếu như không thể lấy tin tức từ cớm, chúng ta tìm cách khác.”
Đã biết Dương Hiểu Phương, lại còn quen cảnh sát.
Điện thoại Hàn Châu chạy một video: Một cô gái đeo khẩu trang đội mũ, mặc áo khoác, tay vung côn đánh vào cửa sổ chiếc xe bỏ chạy, sau đó lăn xuống đất.
Nghê Lam.
Hàn Châu cụp mắt xuống, tắt màn hình điện thoại di động.
—————-
Nghê Lam và Lam Diệu Dương mặc đồ ngủ, chụm đầu vào nhìn màn hình máy tính.
Lam Diệu Dương nói: “Quý đội nhắn tin này cho nội ứng, chắc là kêu anh ta kết thúc công việc quay trở lại.”
“Em cũng thấy vậy.”
“Đã đăng tin một ngày rồi.” Lam Diệu Dương tự lẩm bẩm, “Không cho anh ta làm nữa, là không tin nữa sao? Vì trong vụ án Dương Hiểu Phương, nội ứng này đã xuất hiện nhưng lại không báo cáo cho ông ấy?”
“Nếu như công việc nhất định phải vượt qua ranh giới, vậy chắc chắn sẽ phải báo cáo.

Không báo cáo là có vấn đề.”
“Khi đó em có vậy không?”
“Tình huống của em khác.” Nghê Lam nói: “Hơn nữa ngày nào em cũng xem tin tức, xác nhận xem có tình huống nào cần theo không.”
“Đúng.” Lam Diệu Dương ngồi thẳng: “Vậy sao nội ứng này không có chút phản ứng gì?”
Anh suy nghĩ, nói: “Chúng ta soát lại một lần, Dương Hiểu Phương báo án, một tên tội phạm có thể là nội ứng của Quý đội, sau đó Quý đội kêu nội ứng quay về, sau đó Quý đội hi sinh, là mốc thời gian này.”
“Đúng.”
“Quý đội không thả Dương Hiểu Phương về, hoặc là cảm thấy cô ta đang gặp nguy hiểm, hoặc cảm thấy cô ta khả nghi, đúng không?”
“Đúng.”
“Anh cảm thấy hẳn là khả nghi.” Lam Diệu Dương còn nói: “Gặp nguy hiểm phái người bảo vệ thì có thể bảo vệ ở nhà cô ta, hơn nữa nếu như dụ tội phạm tới, bắt tại trận càng tốt.

Ừm, đúng, chắc chắn là thấy cô ta có điểm đáng ngờ.”
Nghê Lam tựa đầu lên vai Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương nghiêng đầu hôn vào trán cô một cái, tiếp tục suy nghĩ: “Nghi ngờ cô ta điểm gì? Khẳng định là trong lời khai có sơ hở.

Vấn đề giao thông chúng ta phát hiện ra là một trong số đó chứ? Tuy không tính là chứng cứ rõ ràng.

Thời gian? Cô ta bị giam lâu như vậy, trong khu nhà như vậy, phạm tội như thế rất dễ bị phát hiện.

Cô ta bị giam nửa tháng sao không kêu cứu, cô ta có thử cách nào cầu cứu chưa?”
Nghê Lam nghiêng đầu nhìn anh.
Lam Diệu Dương chống cằm: “Nhất định là trong lời khai của cô ta.”
“Anh muốn xem không?”
Lam Diệu Dương mừng rỡ: “Em có hả?”

“Không có.

Nhưng trong hệ thống mạng của cảnh sát chắc chắn có.”
“Không xem không xem.” Lam Diệu Dương quả quyết từ chối, “Đã hứa với Viên cục và cảnh sát Lưu rồi.”
“Ờ.” Nghê Lam hoàn toàn không khuyến khích anh, tiếp tục dựa đầu vào vai anh.
Lam Diệu Dương: “…”
Lam Diệu Dương tiếp tục xem nội dung trong điện thoại của Quý Dũng Quân, tạm thời chưa phát hiện được gì.

Suy nghĩ của anh vẫn xoay quanh Dương Hiểu Phương: “Tác dụng của Dương Hiểu Phương là chỉ ra nội ứng.

Sau đó thì sao? Cứ cho là cô ta muốn tra ra gì đó, cô ta cũng không có cơ hội truyền tin ra bên ngoài.”
Anh tiếp tục lướt xem: “Anh vẫn cảm thấy muốn xác nhận nội ứng không cần phải giết Quý đội.

Có thể trộm mà.

Như vậy ít nguy hiểm hơn.

Hơn nữa coi điện thoại của nội ứng không phải sẽ biết sao?”
“A…” Lam Diệu Dương đột nhiên nghĩ đến: “Nhưng nếu như xác nhận lời khai của nội ứng thì phải tìm đến cảnh sát.

Có vân tay của nội ứng, có người bị hại, như vậy cảnh sát phụ trách nội ứng này chắc chắn phải lộ diện.”
Nghê Lam cũng ngồi thẳng: “Sau đó ông ấy lấy hình của nội ứng hỏi Dương Hiểu Phương, cô ta nói chính là người này sao?”
“Đúng!” Lam Diệu Dương hưng phấn.
“Sau đó thì sao?”
“…” Lam Diệu Dương nghẹn lại, sau đó không biết nữa.
Lam Diệu Dương tiếp tục lật xem nội dung: “Giết Quý đội ngăn cảnh sát phá án có tác dụng không? Chắc chắn vô dụng nha.”
Nghê Lam chờ Lam Diệu Dương một hồi, rốt cuộc không nhịn được: “Anh xem lần thứ ba rồi đó.”
“Em ngủ trước đi.”
“Lam Diệu Dương.”
“Được rồi được rồi.” Lam Diệu Dương không nỡ gập máy tính, nhìn đồng hồ: “Nhanh, đi ngủ, chỉ còn hai tiếng để ngủ.”
Hai người nhào lên giường, kéo chăn lại.

Nghê Lam gác chân lên lưng Lam Diệu Dương, nằm sấp chẳng ra bộ dạng gì.
Đầu Lam Diệu Dương lại lướt qua nội dung kia một lần nữa, tính một hồi không nghĩ ra được gì.

Không biết tình tiết vụ án, chỉ có thể đoán mò.

Anh thở dài, từ bỏ.
Lại nằm một lúc lâu, vẫn còn rất tỉnh, nhìn đồng hồ một cái, xong lại nhìn Nghê Lam.
Nghê Lam vẫn mở to mắt nhìn anh, thấy anh nhìn sang nói: “Anh cứ giữ tư thế vừa rồi thì tốt biết bao, lông mi của anh thật đẹp.”
“Em nhìn lông mi anh nửa tiếng?”
“Không phải, là em nhìn anh ngẩn ngơ nửa tiếng.”
Lam Diệu Dương bỗng nhiên lật người lại, tay mò vào trong áo Nghê Lam.

“Dù sao cũng không ngủ được, thôi đừng ngủ nữa.

Vận động chút nào.”
Nghê Lam bị nhột hơi co lại, cười ha ha: “Nếu mẹ anh bảo em làm hư anh, em nhất định sẽ kháng nghị.”
Lam Diệu Dương hôn môi cô: “Anh xấu chỗ nào?”
Hôn một hồi, lại hôn tiếp: “Mẹ anh nói lúc nào?”
Nghê Lam ôm cổ anh: “Dì nói bằng ánh mắt.”
Lam Diệu Dương đè cô xuống: “Em nói đúng, suy nghĩ có thể trợ hứng.”
“Em nói lúc nào?”
“Ánh mắt em bây giờ đang nói.”
Nghê Lam cười hi hi, “Ngày mai em, a, không, hôm nay em sẽ nói cho mẹ anh biết, con trai bảo bối của dì nói suy nghĩ có thể trợ hứng, hình tượng anh trong lòng dì chắc chắn sẽ sụp đổ.”
“Lúc anh thừa nhận thích em mẹ đã trợn tròn mắt rồi, chuyện gì sau này cũng không đả kích được bà.” Lam Diệu Dương cắn Nghê Lam một cái, “Em chuyên tâm chút đi.”
————
Ba giờ sau, biệt thự nhà họ Lam.
Hứa Quyên trừng mắt nhìn Lam Diệu Dương và Nghê Lam.
Hai vị này bị người ta quay lén đăng lên mạng làm bà mất mặt cũng thôi đi, bà hẹn ăn sáng nói chuyện, hai người bọn họ thì cả đêm gió xuân, mặt mày hớn hở túng dục quá độ là thế nào? Sợ bà không biết tình cảm của bọn họ à?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi