VÂN TỊCH TRUYỆN - THIÊN TÀI TIỂU ĐỘC PHI

Các nàng nghe "tài" như khen đúng không?

Lúc đầu tớ cũng nghĩ thế, nhưng không phải!

( chú thích:

(1)    Tài: (Danh) Tiếng gọi đùa cợt, nhạo báng người nào đó. ◎Như: xuẩn tài 蠢才, nô tài 奴才)

Vậy liệu có người nào có thể "tài" Tịch nhi của chúng ta hay không...

Đọc tiếp nhé!

————————————

~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!

Sở Thanh Ca nhất quán là một nữ nhân Lãnh Ngạo thanh cao. Lúc bình thường nhìn xem người khác cũng là miệt thị, huống chi là thời điểm nàng khinh miệt một người. Ánh mắt kia càng thêm khinh thường.

Ánh mắt khinh miệt, biểu tình khinh thường, Tuyết quý phi đặc biệt nhìn đến nhức cả mắt.

Nếu như không phải là trước đó Thái Hậu đã bàn giao, trước tiên không được trực diện va chạm với Sở Thanh Ca, muốn mượn Hàn Vân Tịch đi đối phó Sở Thanh Ca. Nhất định ngày hôm nay, tại chỗ này, nàng sẽ không nể mặt mũi Sở Thanh Ca như vậy.

Cái loại nữ nhân ngu xuẩn, dùng loại ánh mắt khinh miệt nhìn nàng là có ý gì? Thái Hậu giả vờ thổi phồng nàng ta, nàng ta liền tự cho là bản thân tôn quý sao? Nàng ta thật sự cho rằng Hoàng Thượng nhất định sẽ lập nàng ta thành Tứ Phi đứng đầu sao?

Thật là quá ngu xuẩn!

Lúc trước ở thọ yến Thái Hậu, còn cả thời điểm Vận quý phi trúng độc, Sở Thanh Ca đã đem tất cả ngu xuẩn đều biểu hiện ra. Nếu như không phải là Sở gia có thế lực hùng hậu, cho dù Hoàng Đế cưng chiều nàng, trong hậu cung cũng không có người nào chân chính để nàng ta trong mắt!

Vốn chỉ là lập trường đối địch, bị Hàn Vân Tịch khều một cái ung nhọt như vậy, mầm mống cừu hận liền được gieo trong tâm lý Tuyết quý phi.

Có lẽ Sở Thanh Ca không biết, nhưng Hàn Vân Tịch rất rõ. Bốn chữ "Tứ Phi đứng đầu" này là cấm kỵ của Tuyết quý phi. Chính là nhược điểm trí mạng của nàng!

Tứ Phi Hậu cung nguyên là do Tiêu quý phi cầm đầu. Sau khi Tiêu quý phi thất sủng, cũng không có ai coi trọng vị trí Tứ Phi đứng đầu mà để trong mắt. Tiêu quý phi đã là hữu danh vô thực. Hậu cung có bất kỳ chuyện gì, nàng ta cũng sẽ không tham gia, cũng không có người nào dám ước hẹn gì với nàng.

Tiêu quý phi thất sủng, Vận quý phi bị độc chết. Từ đó về sau, Tuyết quý phi liền được sủng ái, ỷ vào núi dựa lớn là Thái Hậu nên mới có thể nói dưới một người, trên vạn người tại hậu cung.

Tuyết quý phi không có tư cách được lập thành Hoàng Hậu, nhưng vẫn có thể lập thành Tứ Phi đứng đầu.

Cạnh tranh Hậu vị đã vô vọng, vị trí đứng đầu trong Tứ Phi chính là điều Tuyết quý phi mơ mộng cho tới nay.

Một mực cố chấp đến u mê thì làm sao có thể chịu nổi giễu cợt cùng khinh miệt!

Giữa hai con người có lập trường đối lập nhau sẽ khác xa với hai con người hận thù lẫn nhau.

Vốn chỉ là đối lập, có lẽ Tuyết quý phi chỉ cùng Sở Thanh Ca tranh sủng. Nhưng nếu là cừu hận, Tuyết quý phi có tâm lý mưu hại Sở Thanh Ca. Dù không phải vì tranh sủng, cũng sẽ không để cho Sở Thanh Ca tốt hơn!

Sở Thanh Ca không suy nghĩ nhiều như vậy. Nàng quả thật đối với Tuyết quý phi rất khinh thường. Nàng xem một hồi, rồi trực tiếp tự đi tới chỗ ngồi, nàng ngồi vị trí bên cạnh Trữ quý phi.

Mục Lưu Nguyệt nhìn Tuyết quý phi một chút, lại nhìn Sở Thanh Ca một chút, trong bụng cười lạnh không dứt. Nàng âm thầm vui mừng, lúc ban đầu đã lựa chọn cự tuyệt Tuyết quý phi. Nếu không, xem tình thế hôm nay, nàng cũng sẽ cùng Tuyết quý phi bị Sở Thanh Ca miệt thị.

Sở Thanh Ca ngồi xuống, Tuyết quý phi có giải thích thêm cũng vô dụng, chỉ có thể ngồi xuống.

Uống mấy ly trà, Thái Hậu liền lệnh mấy người làm mang lên mấy thứ ban thưởng cho Sở Thanh Ca. Đồ vật không nhiều, cũng không là vật hiếm có gì, chẳng qua là cũng cực kì tinh xảo.

Sở Thanh Ca cố làm vui vẻ nhận lấy, cũng đem lễ vật tốt đã chuẩn bị, trình lên cho Thái Hậu. Cũng giống bên kia, không phải là thứ gì trân bảo hiếm thế, nhưng cũng coi như lên tới mặt bàn.

Quy củ Hậu cung, Tân Phi tử phải cho chúng chị em gái lễ ra mắt, chúng chị em gái phải lấy lễ. Nói trắng ra chính là tặng lễ ra mắt.

Sau khi Thái Hậu ban thưởng, đám người Tuyết quý phi rối rít cầm lễ vật lấy ra, Sở Thanh Ca cũng đều nhất nhất đáp lễ. Ngay cả phần lễ lúc trước của Mục Lưu Nguyệt, nàng cũng chuẩn bị đáp lễ xong từ trước đó.

Náo nhiệt một lúc lâu, cuối cùng cũng tặng xong. Hàn Vân Tịch ở một bên cũng nhìn đến hồi lâu, liền chỉ một mình nàng không có động tĩnh!

"Sở quý phi, ngươi chuẩn bị lễ vật gì cho Tần Hoàng thẩm, mau lấy ra mọi người nhìn một chút!" Mục Lưu Nguyệt không kịp chờ đợi đã hỏi. Nàng xem rất lâu, đã khẳng định trong lòng là Sở Thanh Ca không chuẩn bị.

Sở Thanh Ca càng thấy thích Mục Lưu Nguyệt, nàng đang chờ câu này.

"Ô kìa, ta nguyên tưởng rằng trong cung sẽ không thấy được Vương phi nương nương, nên không chuẩn bị. Vương phi nương nương, ngươi sẽ không để tâm chứ?" Sở Thanh Ca làm bộ mặt đầy áy náy.

Lời này có ý tứ. Ý của Sở Thanh Ca là Hàn Vân Tịch chỉ là Vương phi, mà không phải là Hoàng Phi, cũng không có tư cách tham dự ngày gặp mặt trọng đại như hôm nay. Lại càng không có tư cách cùng với nàng tặng lễ vật.

Tất cả mọi người đều có lễ vật, chỉ một mình Hàn Vân Tịch không có. Nàng không được chào đón như vậy, chẳng phải nàng nên thấy tự ti mặc cảm sao?

Nửa năm không thấy, Sở Thanh Ca càng ngày càng biết cách nói chuyện.

Hàn Vân Tịch khí định thần nhàn, cao cao tại thượng nói, "Không sao, Bản vương Phi vốn là cũng không có ý định thu lễ của ngươi. Miễn đi!"

Nhất thời, toàn trường lại lâm vào hoàn toàn tĩnh mịch. Yên lặng như tờ!

Hàn Vân Tịch nha Hàn Vân Tịch, miệng lưỡi của ngươi còn có thể lợi hại hơn một chút nữa hay không?

Sở Thanh Ca muốn phản bác, lại phát hiện vô năng vô lực. Đột nhiên lửa giận xông vào ngực, suýt nữa tự đem mình phá hỏng!

Mục Lưu Nguyệt càng buồn rầu. Mỗi lần nàng giúp Sở Thanh Ca tìm cơ hội, làm sao lại không có nổi một lần thành công?

Lý Thái Hậu quả thực không nhìn nổi. Nếu như tâm trí của Hoàng Hậu còn minh mẫn thì bất kể là Tuyết quý phi hay là Mục Lưu Nguyệt so với nàng cũng đần độn triệt để!

Đáy mắt Lý Thái Hậu xẹt qua một tia cười lạnh, nói, "Nghe giọng điệu này của Tần Vương Phi là đang mất hứng sao?"

"Làm sao Thái Hậu biết?" Hàn Vân Tịch mỉm cười.

"Chính là mất hứng, Ai Gia cũng nhìn ra!" Lý Thái trị nhất khẩu giảo định(2), không cho Hàn Vân Tịch cơ hội giải bày, lại nói, "Chuyện này cũng do Ai Gia, mời Tần Vương Phi tới cũng không sớm báo cho biết Sở quý phi. Lễ ra mắt là quy củ cũ trong cung, cũng không thể lễ bỏ vậy! Nếu Tần Vương Phi đã đến, lễ này cũng không thể miễn!"

( chú thích:

(2)    Nhất khẩu giảo định: Chỉ lời đã nói ra, giữ vững không thay đổi. ◎Như: "nhất khẩu giảo định" 一口咬定 một mực bám chặt, nhất định không đổi.)

Nàng vừa nói, đứng dậy, đem kéo Hàn Vân Tịch cùng Sở Thanh Ca qua "Ai Gia thay các ngươi làm chủ. Nếu không chuẩn bị, hai người các ngươi liền các lấy trên người Đồ trang sức làm lễ, tặng cho đối phương, trò chuyện tỏ tâm ý!"

Gừng, đúng là càng già càng cay độc!

Tất cả mọi người cũng thấy được, toàn thân Hàn Vân Tịch từ trên xuống dưới chỉ có một thứ Đồ trang sức, đó chính là oản trâm ngọc màu trắng. Thái Hậu mới không đần độn giống như Mục Lưu Nguyệt, lấy chuyện này ra để cười nhạo Hàn Vân Tịch nghèo kiết. Mục đích chân chính của Lý Thái Hậu là muốn Hàn Vân Tịch rút ra cây trâm Bạch Ngọc kia!

Lý Thái Hậu tin tưởng tuyệt đối, Sở Thanh Ca sẽ không ngốc đến tặng cho Hàn Vân Tịch vật trang sức quý giá. Nàng cũng tin tưởng, có nàng khống chế, Hàn Vân Tịch tuyệt đối không thể nào trong hậu cung tìm được bất kỳ vật gì có thể thay thế trâm ngọc. Cho nên, Hàn Vân Tịch chỉ có thể "cởi trâm tán kế".

"Cởi trâm tán kế"(3) đối với phụ nữ mà nói, chính là phi thường đại sự. Việc này tương đương với c.ởi quần áo, Phi khuê các trong phòng ngủ. Cho nên không thể làm bên ngoài và trước mặt người ngoài!

(Chú thích: tớ xin phép giải thích ở cuối, vì ý nghĩa lớn.)

Chuyện này một khi bị truyền đi, Hàn Vân Tịch sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng. Ngay cả danh tiếng của Tần Vương điện hạ cũng sẽ bị bôi đen.

Đáy mắt Hàn Vân Tịch liền xẹt qua một vệt lãnh mang, mà tinh thần Sở Thanh Ca vốn đang ủ rũ, lúc này lại vô cùng phấn chấn. Nàng thật lòng muốn cảm kích Lão Thái Hậu. Lần này Lão Thái Hậu chơi quả thực hay!

"Theo ý chỉ của Thái Hậu, Thần Thiếp phụng mệnh!" Ý của Sở Thanh Ca là tặng một đại lễ. Cố tình nâng cao câu nói của Thái Hậu đến mức mệnh lệnh.

Hàn Vân Tịch rất rõ, lời này bất kể là đề nghị, hay là ý chỉ, Thái Hậu đã bắt lấy cơ hội này đem lời nói ra, nàng không thể vi phạm.

Mặc dù thế lực Tần Vương Phủ rất mạnh, đủ để cho Thiên Huy Hoàng Đế kính sợ 3 phần. Nhưng cuối cùng, mối quan hệ vua tôi vẫn còn bày, mặt nạ còn chưa chân chính bị xuyên phá. Cho nên, bọn họ vẫn bị Hoàng quyền ràng buộc.

Chỉ là có một số thời điểm, đấu trí có thể thắng. Một một thời khắc, cũng không tránh được phải phục mệnh.

Hàn Vân Tịch biết, một kiếp này ngày hôm này, rất khó tránh.

Nàng từ trước đến giờ không thích đeo quá nhiều đồ trang sức, luôn cảm thấy là gánh nặng. Trên đầu trừ một cây trâm cài tóc, cũng chỉ còn lại vòng tay Bạch Ngọc Tinh Thạch.

Vòng tay đó là lễ vật đầu tiên Long Phi Dạ đưa nàng. Không cần biết nó có giá trị như thế nào, cho dù là vật tầm thường, nàng cũng tuyệt đối không thể tặng cho một nữ nhân khác!

Làm sao bây giờ?

Trường hợp này, nàng cũng không thể xé quần áo lấy một mảnh vải buộc chặt tóc chứ? Cũng không thể mượn một cây trâm của Tỳ Nữ là Tô Tiểu Ngọc chứ?

Mặc dù dưới cái nhìn của nàng, làm như vậy không có gì. Nhưng trước mặt đám nữ nhân hậu cung này mà làm như thế, nhất định sẽ bị truyền đi.

Đến lúc đó, người trong thiên hạ đều biết Tần Vương Phi vì tặng đồ trang sức cho Sở quý phi mà chật vật xé quần xé áo. Bộ mặt mũi này của nàng chẳng phải mất hết, phải tìm cách ném về hiện đại luôn chứ? Mà mặt mũi Long Phi Dạ cũng không biết nên trốn đi nơi nào.

Lúc này, Sở Thanh Ca đã cởi xuống vòng tay trên tay, hai tay dâng lên, "Tần Vương Phi, đây là vòng tay Tử Kim do danh tượng Nhan Như Ngọc đại sư ở Giang Nam chế tạo. Đây cũng là cái vòng tay ta thích nhất, ta đưa nó tặng cho ngươi. Thành ý qua lại thân thiết. Bất kể lúc trước có hiềm khích, bây giờ xí xoá. Mong chỉ giáo nhiều hơn."

Sở Thanh Ca tâm tình tốt, nói chuyện cũng khiêm tốn hơn trước rất nhiều.

Hàn Vân Tịch nhìn, chậm chạp không đưa tay đón. Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở bên trên Tử vòng ngọc của Sở Thanh Ca. Ai cũng đang chờ đợi phản ứng của Hàn Vân Tịch.

Rất nhanh, Mục Lưu Nguyệt vẫn lạnh lùng nói, "Ngay trước mặt Hoàng nãi nãi, bộ vòng tay này dù Tần Hoàng thẩm không yêu thích cũng cầm đại đi. Thái độ thế nào vậy, muốn khi dễ Sở quý phi mới vào cung sao?"

Hậu cung tranh đấu hung hiểm chính là ở chỗ này. Một khắc trước, Hàn Vân Tịch còn chiếm thượng phong, giờ khắc này lại lâm vào khốn cảnh.

Hiện tại, trước mặt Hàn Vân Tịch chỉ có hai con đường. Hoặc là nàng nhận lấy lễ vật, rồi đáp lại quà. Hoặc là gánh lấy tội danh khi dễ Sở quý phi, tiếp nhận trừng phạt của Thái Hậu.

Hàn Vân Tịch biết, nếu lựa chọn con đường thứ hai, nàng sẽ thảm hại hơn!

Nàng rất quả quyết nhận lấy vòng tay Tử Kim từ trong tay Sở Thanh Ca, cười nói, "Rất đẹp, đa tạ Sở quý phi."

Lúc này, toàn trường an tĩnh đến đáng sợ, không khí tựa hồ cũng đông đặc để cho người cảm thấy hô hấp khổ nạn. Tiếp theo đây nên là Hàn Vân Tịch đáp lễ đồ trang sức.

Tất cả mọi người khẩn trương chờ, ngay cả Tô Tiểu Ngọc đứng phía sau Hàn Vân Tịch cũng không tự chủ, khẩn trương thay nàng. Dù sao, đường đường là Tần Vương Phi lại không lấy ra nổi một món trang sức tới tặng. Lại còn ngay trước mặt mọi người, phải cởi trâm búi tóc, thật lòng mất mặt.

"Tần Hoàng thẩm, ngươi dự định tặng Sở quý phi cái gì? Ngươi mau lấy ra cho mọi người khai mở nhãn giới!" Mục Lưu Nguyệt cười rất vui vẻ. Đây coi như là lần đầu tiên nàng vui vẻ như vậy, kêu lên ba chữ "Tần Hoàng thẩm".

"Đúng nha, Tần Vương Phi, tất cả mọi người đang chờ đây! Biết ngươi có thứ tốt, đừng vòng vo nữa." Tuyết quý phi cũng cười.

Lòng Sở Thanh Ca tràn đầy mong đợi, trên mặt đầy sự lãnh ngạo, cũng khó có nụ cười. Đây là lần đầu tiên sau nửa năm qua, từ khi nàng được biết tin tức kết thân, hôm nay nàng mới vui vẻ như vậy.

Hàn Vân Tịch, hôm nay Sở Thanh Ca ta muốn ngươi nếm thử mùi vị chật vật!

Đáy mắt Hàn Vân Tịch chứa đựng tí ti âm trầm. Nàng thật lòng hối hận không đeo đồ trang sức đi ra ngoài. Nếu đeo thì dù gió to, sóng lớn cũng qua. Tại sao chính mình lại có thói quen xấu, không chịu mang đồ trang sức bên người?

Rất nhanh, Phi Tần người người thúc giục, có chút chuyện tốt để nhìn, ai có thể bỏ qua cho Hàn Vân Tịch đây. Hàn Vân Tịch rất rõ ràng mình không có đường lui, nàng quả quyết xoay người, nhìn hướng Tô Tiểu Ngọc.

Mặc dù việc mượn trâm cài tóc của Tỳ Nữ bên cạnh là Tô Tiểu Ngọc làm quà đáp lễ, cũng đã là chuyện đặc biệt mất thân phận của Tần Vương Phi cao quý. Nhưng đến giờ phút quan trọng này, nàng cũng chỉ có thể vượt qua bằng bất cứ giá nào.

Việc phải xé ống quần hay tay áo, so với mượn trâm cài tóc của Tô Tiểu Ngọc dùng, tương đối không mất thể diện hơn chứ?

Thấy Hàn Vân Tịch xoay người, Lý Thái Hậu, Tuyết quý phi, Sở Thanh Ca, Mục Lưu Nguyệt đều là không tự chủ được kích động.

Rốt cuộc có thể "tài" nữ nhân Hàn Vân Tịch này một lần!

Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới. Hàn Vân Tịch còn chưa mở miệng với Tô Tiểu Ngọc, bên ngoài liền truyền tới một tiếng thông báo, "Tần Vương điện hạ giá lâm!"

~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!

——————————————————————-

(Chú thích:

(3)    Cởi trâm tán kế:

Copy từ yahooanswer:

Ngày xưa, ở bên nước Tàu (Trung Hoa) con trai đến 18 tuổi làm Lễ Đội Mũ gọi là Lễ Gia Quan. Con gái đến 16 tuổi làm Lễ Cài Trâm gọi là Lễ Cập Kê. Ta cũng theo phong tục nước Tàu, nên có câu ca dao:

Trai thời 18 Gia Quan,

Gái thời 16 hiệp đàng Cập Kê.

Tuổi đến thời cho con trai đội mũ, con gái cài trâm là tuổi trai gái đã trưởng thành, đủ sinh lực, cha mẹ có thể định lứa đôi được. Trai gái đến tuổi ấy, ta thường gọi là tuổi dậy thì.

Người Tàu, người Việt hay có cái lệ dựng vợ, gã chồng cho con sớm, gọi là tảo hôn. Điều nầy có hại cho sức khỏe...

....

Khi hành lễ Gia Quan Cập Kê, gia trưởng có mời thân tộc, họ hàng đến mầng con cháu đã trưởng thành. Ai cũng có một lời dạy con trai, con gái đã lớn khôn rồi, phải biết giữ phận làm người. Trai có phận trai, gái có phận gái, đừng làm điều chi cha mẹ phải buồn lòng, tông môn phải nhục nhã.

Ở nước ta hiện giờ, không còn ai làm lễ Gia Quan Cập Kê cho con nữa. Tục lệ cũ đã bỏ.

Theo thegioidisan.vn còn có một đoạn như sau:

Chữ kết phát (結髮) nghĩa là kết tóc, búi tóc để chỉ con gái đến tuổi búi tóc, cài trâm, ý nói đã đến tuổi trưởng thành có thể xây dựng gia đình, ngày xưa thường quy định ở tuổi 15...

Tổng kết: việc này vô cùng hệ trọng ở thời xưa, chỉ làm duy nhất một lần trong cả đời con gái! Phải làm cái lễ này, sau đó mới dựng vợ gả chồng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi