VÂN TỊCH TRUYỆN - THIÊN TÀI TIỂU ĐỘC PHI

Sở Thanh Ca là người đầu tiên quay đầu nhìn hướng cửa, mím chặt môi. Nội tâm kích động cùng khẩn trương của nàng bại lộ hết trên mặt, nhìn không sót cái gì.

Mục Lưu Nguyệt theo sát phía sau, đáy mắt tràn đầy sự trông đợi, muốn giấu cũng không giấu được. Từ một hồi trước, sau khi dâng trà, kêu một câu Tần Hoàng Thúc cũng chưa từng thấy qua Tần Vương điện hạ.

Rất nhanh mọi người cũng đều đồng loạt nhìn hướng phía cửa, rối rít không tưởng tượng nổi.

Tần Vương điện hạ tới? Điều này sao có thể?

Tần Vương điện hạ quanh năm suốt tháng, số lần vào cung có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu không phải là triệu kiến, căn bản là hắn sẽ không lộ diện, càng cực ít đến nơi này của Lý Thái Hậu. Hôm nay là ngày tiệc trà để Sở quý phi cùng chúng Phi Tần hậu cung gặp mặt. Tần Vương điện hạ càng là không có khả năng đến, cũng không cần đến!

Hắn tới làm gì nhỉ?

Hàn Vân Tịch cũng phi thường ngoài ý muốn. Nàng và không ít người như thế, cũng cho là mình nghe lầm.

Nhưng rất nhanh, tầng tầng tiếng thông báo, lần sau so với lần trước còn lớn tiếng hơn, còn rất rõ ràng. Tất cả mọi người đều nghe thấy, không sai! Chính là Long Phi Dạ!

Hàn Vân Tịch còn chưa quay đầu, nàng nhìn Tô Tiểu Ngọc, khóe miệng dâng lên độ cong, một vệt giảo hoạt. Nàng biết, nàng đã an toàn!

Dù là nơi này là đầm rồng hang hổ, thiên la địa võng, núi đao biển lửa, chỉ cần người nam nhân kia đến, nàng cũng không có việc gì!

Ngoài Đại Đường, thái giám kêu lên một tiếng thông báo cuối cùng, Hàn Vân Tịch lúc này mới quay đầu.

Thời gian vừa vặn, lọt vào tầm mắt Hàn Vân Tịch là cái bóng người cao ngất, cao ngạo liền xuất hiện ở cửa Đại Đường. Long Phi Dạ đứng quay lưng về phía mặt trời, thân thể hoàn mỹ giống như dát lên một tầng Kim Mang, tôn quý mà thần bí, giống như một vị thần.

Khoé miệng Hàn Vân Tịch có độ cong hất lên, mâu quang thước phát sáng, nụ cười sáng chói!

Bốn phía không tiếng động, tám phương yên tĩnh. Thanh âm Hàn Vân Tịch thanh thuý, phá lệ lộ ra cực kì êm tai, nàng khom người, nói, "Thần Thiếp thỉnh an điện hạ. Điện hạ Thiên Tuế, Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế."

Lời vừa nói, mọi người mới rối rít hoãn quá thần lai.

Chúng Phi Tần rối rít đứng dậy, cho dù là Tuyết quý phi, Trữ quý phi cũng không thể miễn.

Các nàng tại chỗ khom người, "Tần Vương điện hạ vạn phúc."

"Miễn lễ." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Chúng Phi Tần bình thân trở về vị trí cũ. Tiếp theo là Mục Lưu Nguyệt hành lễ với bối phận Tiểu Thái Tử Phi. Mục Lưu Nguyệt không thể không khom người, "Tần Hoàng Thúc vạn phúc."

Long Phi Dạ ngay cả liếc mắt cũng chưa từng liếc qua nàng, chỉ phất tay một cái. Mục Lưu Nguyệt đứng dậy, một viên nóng bỏng cùng chua xót vỡ vụn thật nhanh trong lòng.

Tiếp đó, chính là Long Phi Dạ hành lễ với thái hậu.

Về phần Sở Thanh Ca, nàng là người mới, còn chưa tiến cử, nên chỉ có thể đợi ở một bên.

Đáy mắt Lý Thái Hậu xẹt qua một vệt lãnh ý. Hôm nay, nàng quyết tâm muốn Hàn Vân Tịch ngay trước mọi người phải tháo trâm ra, ngay trước mặt mọi người bị mất mặt. Cho dù như thế nào, Hàn Vân Tịch vẫn phải là tặng quà cho Sở Thanh Ca, không thể miễn.

Lý Hoàng Hậu đang suy tính nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, trêu ghẹo nói, " Người vừa tới, nhanh đi nhìn một chút, xem ngày hôm nay bên ngoài thổi gió gì. Lại thổi được Tần Vương tới nơi này của Ai Gia."

Ma Ma thân cạnh Lý Thái hậu sẽ không ngu xuẩn đến mức đi ra bên ngoài nhìn. Vị Ma Ma liền cười ha hả, nói, "Thái hậu nương nương, ngày hôm nay là tiệc trà Sở quý phi gặp mặt. Nếu như không phải có chuyện gì trọng yếu, sợ rằng điện hạ sẽ không đến đây."

Chà chà!

Hàn Vân Tịch trong lòng cảm khái. Không hổ là Ma Ma quản sự thân cạnh  Lý Thái hậu, quả nhiên biết nói chuyện.

"Cũng vậy, Tần Vương có chuyện gì quan trọng mà lúc này đến tìm Ai Gia?" Lý Thái Hậu nghiêm túc hỏi.

"Đúng là chuyện trọng yếu." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Lời vừa dứt, mọi người liền buồn bực. Tần Vương điện hạ không phải là đến vì Hàn Vân Tịch, trừ chuyện đó ra, còn có thể có chuyện gì trọng yếu?

Thân là một Thân Vương, xuất hiện ở tiệc trà Sở quý phi gặp mặt hậu cung, quả thật không ổn thỏa.

Lý Thái Hậu cũng buồn bực, chẳng lẽ nàng có chuyện gì bị Long Phi Dạ bắt được sao?

Chuyện xấu làm nhiều, Lý Thái Hậu cũng khẩn trương. Nàng suy tư hồi lâu, mới dò xét hỏi, "Tần Vương có chuyện gì?"

Ai ngờ, Long Phi Dạ lạnh lùng nói, "Tần Vương Phi gần đây thân thể không được tốt. Bản vương đến đưa nàng về nghỉ."

Ách...!!

Long Phi Dạ dứt lời, toàn bộ người lập tức sững sờ.

Các nàng không phải là đang nằm mơ chứ? Người trước mắt các nàng thật sự là Tần Vương điện hạ lạnh lùng sao?

Nam nhân này, từ khi nào học được cách quan tâm thân thể một nữ nhân?

Lý Thái Hậu đột nhiên có loại cảm giác bị đùa bỡn. Đây mà cũng có thể coi là chuyện trọng yếu sao!

"Ha ha, Tần Vương, đây chính là chuyện quan trọng khiến ngươi tới tìm Ai Gia?" Lý Thái Hậu cười lạnh.

"Thái hậu hiểu lầm. Bản vương là tới tìm Vương phi." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Đối mặt Lý Thái Hậu, có lẽ Hàn Vân Tịch sẽ còn nể nang. Nhưng là hắn sẽ không!

Đột nhiên Lý Thái Hậu nắm chặt quả đấm, mặc dù rất muốn nổi giận, nhưng nàng vẫn còn lý trí. Nếu trực tiếp nổi lên va chạm cùng Tần Vương, nàng không thể thắng.

Đè ép lửa giận, nàng vẫn cười, "Tần Vương từ lúc nào lại biết dùng lời nói làm đau người."

Long Phi Dạ không trả lời, mà là đối với Hàn Vân Tịch nói, "Nàng không mau cáo từ thái hậu?"

Một khắc trước, Hàn Vân Tịch còn phong hoa ngàn vạn, cao như nữ vương. Giờ khắc này lại lập tức ngoan thuận, nàng đặc biệt cung kính nói, "Dạ, điện hạ."

Người không biết chuyện mà thấy bộ dáng kia của nàng, ắt sẽ cho là ngoan thuận. Mà trên thực tế, nàng đây gọi là phu xướng phụ tùy!

Lý Thái Hậu cũng không có cho cơ hội Hàn Vân Tịch cáo lui. Nàng mở miệng cười nói trước "Tần Vương, nhất thời sợ là Tần Vương Phi chưa thể đi."

"Vì sao?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

Lý Thái Hậu khí định thần nhàn đứng lên, lúc này mới giới thiệu Sở Thanh Ca đã đứng đợi ở một bên rất lâu, "Tần Vương, vị này là ngày hôm qua hoàng thượng mới lập quý phi, Sở quý phi. Nàng là người Sở gia Tây Chu."

Sở Thanh Ca đứng lâu như vậy, nhìn Long Phi Dạ lâu như vậy, đợi chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng được nhắc đến.

Trong tròng mắt nàng vốn nhất quán lạnh lẽo cô quạnh, không cách nào ngăn được nổi lên một vệt ưu thương.

Long Phi Dạ nha Long Phi Dạ. Sở Thanh Ca ta một lòng say mê ngươi. Lần trước gặp gỡ đem lòng mến mộ. Ai ngờ lần nữa gặp nhau, không ngờ ta với ngươi đã thành thúc-tẩu!(1)

( chú thích:

(1) Thúc- tẩu: mối quan hệ em trai chồng – chị dâu.)

Nguyên tưởng rằng Long Phi Dạ nhìn tới. Sở Thanh Ca là người lạnh lẽo cô quạnh. Hoặc bởi vì tự ái, hoặc bởi vì tự ti, cho nên nàng vẫn còn thu liễm lại toàn bộ tình cảm trong mắt, sợ bị hắn bắt gặp.

Nhưng ai biết, Long Phi Dạ lại không quay đầu, liếc mắt cũng chưa từng. Tâm lý Sở Thanh Ca cứ như vậy, không hề có điềm báo trước, trực tiếp rơi xuống vực sâu không đáy.

"Sở quý phi, vị này chính là Tần Vương điện hạ. Lúc trước ở thọ yến của Ai Gia, ngươi đã từng gặp." Thái hậu tiếp lấy giới thiệu.

Sở Thanh Ca đầy bụng ủy khuất cùng không cam lòng, cúi thân, "Xin chào Tần Vương điện hạ. Tần Vương điện hạ vạn phúc."

"Bình thân."

Ai cũng nghe được trong giọng nói của Long Phi Dạ không nhẫn nhịn chờ đợi, "Thái hậu, vì sao Tần Vương Phi không thể đi?"

Lúc này Thái hậu mới đem chuyện Hàn Vân Tịch cùng Sở Thanh Ca tặng đồ trang sức nói ra. Thời điểm Lý Thái Hậu nói, Hàn Vân Tịch cũng không dám nhìn Long Phi Dạ. Nàng nghĩ, đối với chuyện như thế này mà nàng bị "tài", nhất định Long Phi Dạ sẽ rất khinh bỉ nàng.

Hàn Vân Tịch không dám nhìn Long Phi Dạ. Ánh mắt Long Phi Dạ thâm thuý, lạnh lùng như lưỡi tê lại vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Vân Tịch!

"Tần Vương, Tần Vương phi sẽ không phải người nhỏ mọn chứ?" Thái hậu cười nói.

Dù có mười Lý Thái Hậu thì chỉ số thông minh cũng không sánh bằng một Long Phi Dạ. Long Phi Dạ liếc mắt nhìn hướng trên tóc Hàn Vân Tịch, lập tức minh bạch hết thảy.

Hắn lười cùng Lý Thái Hậu nói nhảm nhiều. Không chút do dự, ngay trước mắt mọi người, liền kéo ống tay áo chính mình, xé rách ra một đoạn vải gấm trắng dài

Làm cái gì vậy?

Mọi người cũng bất khả tư nghị mà nhìn, không biết nguyên do.

Hàn Vân Tịch cũng buồn bực. Ai biết, Long Phi Dạ đi tới phía sau nàng, cầm mảnh vải, khoa tay múa chân trên búi tóc nàng, nhàn nhạt hỏi, " Làm thế nào để buộc?"

Chuyện này...

Trong phút chốc, tất cả mọi người thở ra ngụm khí lạnh. Thế nào cũng không nghĩ tới Tần Vương điện hạ sẽ xé rách ống tay áo của mình cho Hàn Vân Tịch làm dây cột tóc!

Hơn nữa, điệu bộ này tựa hồ phải làm vì Hàn Vân Tịch.

Đây chính là Tần Vương điện hạ cao cao tại thượng! Hai tay của hắn là dùng để Phiên Vân Phúc Vũ, bày mưu lập kế, chấp chưởng thiên hạ!

Tất cả mọi người dù nằm mơ cũng không thể nào tin nổi hắn sẽ vì nữ nhân mà tự mình làm ra sự tình như vậy. Hơn nữa, còn làm ngay trước mặt mọi người!

Mục Lưu Nguyệt mím môi, sắp khóc. Lòng Sở Thanh Ca tràn đầy chua xót, thế nào cũng không thể nói được.

Một mực cũng không tin người đàn ông này lại thích Hàn Vân Tịch như vậy. Cho dù là sủng ái, cũng có ranh giới cuối cùng.

Ngày hôm nay có thể phát hiện, hoá ra Lãnh vương Long Phi Dạ Thiên Ninh thật rất biết xót nữ nhân của hắn.

Lý Thái Hậu lạnh lùng nhìn, cũng là không nói ra lời.

Lão nhân gia cũng không có lòng hoài xuân của nữ nhân như Mục Lưu Nguyệt, Sở Thanh Ca. Chỉ đơn giản là nàng tức giận, không cam lòng!

Thật vất vả chờ đến cơ hội, vốn tưởng rằng Long Phi Dạ cũng hiểu không cục diện này của nữ nhân tranh sủng. Ai biết, hắn lại làm ra được loại chuyện này.

Theo như nàng đã bố trí, Hàn Vân Tịch chỉ có hai biện pháp. Một là trực tiếp tháo búi tóc, cầm ngọc trâm tặng cho Sở Thanh Ca, sau đó nghĩ biện pháp búi lại tóc. Một loại khác, chính là trước nghĩ biện pháp búi được tóc trước, sau đó mới đem ngọc trâm rút ra, tặng cho Sở Thanh Ca.

( nghe như 1 cách, nhưg ứ pại ?)

Ngay trước mặt mọi người mà tháo trâm cài tóc, đó là cách làm mất thể diện nhất.

( t nói rồi, ngang với việc lột hết q.áo ở trần ý,k thể làm )

Loại biện pháp thứ hai mặc dù tránh ở ngay trước mọi người tháo trâm, nhưng không quản đến mượn trâm cài tóc của Tỳ Nữ, còn xé ống tay áo của chính mình, đều là chật vật, sự tình mất thể diện. Nếu truyền đi, sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

Nhưng nếu như đổi thành Tần Vương điện hạ tới, thay nàng làm sự tình như vậy... Chuyện này có truyền ra cũng không phải chuyện tiếu lâm,(2) mà là một câu chuyện được mọi người ca tụng!

(Chú thích:

(2) Tiếu lâm: truyện cười.)

Tần Vương điện hạ vô cùng cưng chiều Tần Vương Phi, có thể tự tay vì nàng xé tay áo để buộc tóc thay trâm.

Chuyện này, có người đàn bà nào trên đời không hâm mộ?

Nữ nhân khắp phòng đều xao động. Long Phi Dạ lại không coi ai ra gì, hắn nắm vải ở trên tay, khoa tay múa chân hồi lâu trên búi tóc Hàn Vân Tịch. Biểu tình nghiêm túc lại càng nghiêm túc, chân mày cũng khóa thành một chữ "Xuyên". ( = 川 =)~~~

Đáng chết! Cho dù là thiên quân vạn mã cũng không ngăn được hắn. Chẳng lẽ, ngày hôm nay chỉ là chuyện "Oản đi"(3) nhỏ này...

(Chú thích:

(3) Oản:

- 3.1 (Động) Buộc. ◇Hán Thư 漢書: "Giáng Hầu oản hoàng đế tỉ" 絳侯綰皇帝璽 (Chu Bột truyện 周勃傳) Giáng Hầu buộc ấn của hoàng đế.

- 3.2 (Động) Vấn, tết, xâu vào, cài. ◇Hồng lâu mộng 紅樓夢: "Đầu thượng đái trước kim ti bát bảo toản châu kế, oản trước Triêu Dương ngũ phượng quải châu thoa" 頭上戴著金絲八寶攢珠髻, 綰著朝陽五鳳挂珠釵 (Đệ tam hồi) Trên đầu, búi tóc bằng kim tuyến bát bảo xâu hạt châu, cài trâm ngũ phượng Triêu Dương đính hạt châu.)

Hắn, thật không biết cách làm.

Mà lúc này, Hàn Vân Tịch đang đắm chìm trong hạnh phúc đến không tưởng được, chậm chạp không hỗ trợ.

Nàng biết Long Phi Dạ sẽ mang nàng đi, nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Long Phi Dạ có thể dùng loại phương thức này mang nàng đi.

Nàng nhìn ống tay áo Long Phi Dạ rách tan tành, tự dưng liền muốn cười.

Rốt cuộc, Long Phi Dạ mất hứng, thấp giọng, "Nàng buộc như thế nào?"

Hàn Vân Tịch này mới tỉnh hồn lại, nàng tháo ngọc trâm xuống, sửa sang búi tóc một chút. Sau đó dùng tay không, chải chải vuốt vuốt, tết tóc đuôi ngựa, "Điện hạ, như vậy là được rồi."

Mọi người tại đây đều nhìn thấy. Rõ ràng Hàn Vân Tịch có thể tự mình buộc tóc, nhưng nàng khăng khăng không làm. Rõ ràng có thể đem dây cột tóc ném cho nàng, nhưng từ đầu đến cuối, Long Phi Dạ cũng không làm vậy.

Bàn tay Long Phi Dạ quen cầm kiếm mà vẫn phí thật nhiều sức lực tinh thần. Cuối cùng cũng giúp Hàn Vân Tịch cầm tóc thắt bím đuôi ngựa thật tốt. Mặc dù là không chỉnh tề, nhưng tóc buộc rất chặt tay, mảnh vải sẽ không tuột mất ra khỏi tóc.

Rốt cuộc ngọc trâm cũng được thuận lợi lấy xuống.

"Sở quý phi, Bạch Ngọc trâm này tặng cho ngươi." Hàn Vân Tịch đem mấy thứ đưa tới.

Sở Thanh Ca nhận lấy, Bạch Ngọc trâm này rất phổ thông. Dù là mười cái cũng không chống đỡ được cái vòng tay nàng vừa mới đem tặng.

Đôi mắt các cô gái bây giờ đều cực kỳ lợi hại, liếc mắt là có thể phân biệt ra được đồ vật sang hèn.

Đáy mắt Tuyết quý phi thoáng qua vẻ khinh thường, đang muốn mở miệng, Hàn Vân Tịch lại lộ ra cổ tay trái.

Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng vu.ốt ve vòng tay Bạch Ngọc Tinh Thạch trên tay, bất đắc dĩ nói, "Ai, Tần Vương Phủ nghèo. Bản vương Phi cũng không có đồ trang sức gì quý trọng, xin Sở quý phi không nên chê Bạch Ngọc trâm này. Chẳng phải vẫn nói là lễ nhẹ tình ý nặng đó sao."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi