VẠN TỘC CHI KIẾP

Đại Minh phủ.

Trong sở nghiên cứu, Tô Vũ cũng đã thu được tin tức, hắn vừa ăn cơm vừa ngoài ý muốn hỏi: "Sư tổ ta xuất quan rồi ư?"

Mấy người Văn Trung, Kim Sinh cũng đều có mặt ở đây.

Văn Trung gật đầu, "Phủ trưởng nói buổi sáng nay Hồng Các lão cùng Chu Minh Nhân đều đã xuất quan, gần như đồng thời tấn cấp Nhật Nguyệt cảnh. Đại Hạ phủ quả là nội hàm thâm hậu, thực lực cường hãn, lập tức đã có thêm hai vị Nhật Nguyệt, quan trọng là tuổi tác Hồng Đàm cũng không lớn."

Nói xong, y vẫn có mấy phần hâm mộ.

Đại Minh phủ nhiều lão nhân, thế nhưng thực lực lại không mạnh.

Lão nhân của Đại Hạ phủ người ta chết mau, nhưng không thể không nói người trẻ tuổi rất mạnh mẽ a.

Đúng vậy, Hồng Đàm chính là người trẻ tuổi.

Vạn Thiên Thánh cũng tính là người trẻ tuổi!

Dẫu sao người dưới trăm tuổi đều tính là người trẻ tuổi.

Kim Sinh cảm khái: "Hết cách, một dám đánh dám giết, một đám chỉ ở phía sau làm nghiên cứu, nếu làm nghiên cứu mà thực lực mạnh hơn người chinh chiến sa trường vậy liền không có thiên lý!"

"Cũng không thể nói như vậy, phải xem thiên phú, xem vận khí, xem cơ duyên."

Mấy ông lão tranh luận với nhau, Tô Vũ bật cười, thuận miệng hỏi: "Các vị sư huynh, không đề cập tới cái này nữa. Hợp Thần khiếu pháp môn gần đây có tiến triển gì không?"

"Không có."

Mấy người uể oải không thôi.

Rất nhanh, Văn Trung bèn khôi phục bình tĩnh, y nói: "Ngươi đừng vội, cũng đừng nói chúng ta, ngươi nên tới Bạch gia bái phỏng một thoáng, Nguyên Thần khiếu của ngươi đến bây giờ còn chưa phát hiện, ta thấy chưa hẳn là vấn đề khiếu huyệt không đủ, ngươi mở khiếu huyệt tuyệt đối nhiều hơn Bạch Thiên Hạo, sao Bạch Thiên Hạo có thể phát hiện mà ngươi thì lại không được?"

Tô Vũ như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, cũng phải.

Mấy lần hắn muốn đi Bạch gia bái phỏng, kết quả lại đều có việc.

Hắn đúng là nên đi tới Bạch gia một chuyến xem thử!

Chính mình khai khiếu không ít, kết quả vẫn không thể phát hiện Nguyên Thần khiếu, vấn đề rốt cuộc là nằm ở đâu?

Tinh huyết Tiên tộc còn chưa tới tay, mấy ngày nay hắn thật sự cũng không có chuyện gì cấp bách cần làm.

Vậy thì đi Bạch gia một chuyến xem sao.

Bạch gia... Bạch Tuấn Sinh.

Tùy tiện đi tới cũng không thích hợp, chi bằng đi tìm Bạch Tuấn Sinh tâm sự?

Nghĩ đến đây, Tô Vũ gắp đồ ăn cho mọi người, vừa làm vừa nói: "Cũng được, buổi chiều ta liền đi bái phỏng, buổi chiều bái phỏng có hợp lễ nghi Đại Minh phủ không?"

"Tu giả sẽ không để ý những thứ này." Văn Trung mỉm cười hỏi: "Muốn ta đi cùng ngươi không?"

"Không cần, tự ta đi là được."

Tô Vũ từ chối, suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Tình huống Bạch gia ta cũng không hiểu quá rõ, lần này tùy tiện muốn quan sát thứ Bạch gia lão tổ trân tàng, không biết là có thất lễ quá hay không."

Kim Sinh cười ha hả đáp: "Chuyện này cũng đơn giản, Bạch gia là gia tộc Chiến giả, Bạch Tuấn Sinh là con trai độc nhất của Bạch gia lão đại, hiện tại thân thể hắn đã tiến nhập Đằng Không, ngươi lại không thiếu Thần Ma tinh huyết, đưa tặng một chút Thần Ma tinh huyết thì muốn Bạch gia xuất ra tư liệu về Bạch Thiên Hạo hẳn là không khó."

Bạch Tuấn Sinh tiến vào Đằng Không sẽ cần đúc thân.

Đến bây giờ, đại khái cũng chưa xong được một đúc.

Bạch gia bên kia, gia chủ là gia gia của Bạch Phong, ông là Sơn Hải cảnh đã bế quan nhiều năm. Ông còn chưa xuất quan, Bạch lão đại và cha Bạch Phong - Bạch lão nhị đều là Lăng Vân, rất khó tìm được Thần Ma tinh huyết mạnh mẽ cho hắn.

Nếu Tô Vũ đưa tặng một chút Thần Ma tinh huyết thì sẽ không thành vấn đề.

Tô Vũ đã đưa tinh huyết Nguyên Thủy thần tộc và Thủy Ma tộc còn lại cho Hạ Hổ Vưu, nhưng Đại Tần phủ cho hắn không ít Thần Ma tinh huyết, thứ này thì hắn cũng có thể đưa cho Bạch Tuấn Sinh.

Nghĩ đến đây, Tô Vũ liền thấy an tâm.

Về chuyện Hồng Đàm xuất quan thì Tô Vũ cũng không quá lo lắng, dù sao ông cũng là Nhật Nguyệt, lại còn là Nhật Nguyệt đa thần văn nhất hệ. Hắn lo lắng cho ông thì cũng có ích gì, sư tổ của hắn lại không phải là người không thể nhẫn, ngược lại, ông cực kỳ biết nhẫn nhịn.

Còn về tin tức chia tách pháp mơ hồ truyền ra... Tô Vũ không muốn hỏi nhiều cũng không muốn nhiều lời.

Việc này hiển nhiên không quá bình thường.

Lúc trước đã nói không thể tùy tiện truyền bá ra ngoài, hiện tại náo động đến mức mọi người đều biết, rõ ràng là không bình thường.

Đương nhiên, bên ngoài hiện tại cũng không hiểu rõ về việc này, chỉ biết là Hồng Đàm nắm giữ kỹ thuật tuyệt mật đủ để nhấc lên biến đổi của Văn Minh sư. Bấy giờ, tiêu điểm của Nhân cảnh hoàn toàn chính xác đã tập trung ở bên kia.

Thế này cũng là chuyện tốt, Tô Vũ bên đây thoáng chốc liền bớt đi không ít sự chú ý.

"Sư tổ tự gánh vác đi, không được thì lại bế quan tiếp."

Tô Vũ thầm nghĩ, chính hắn cũng thấy buồn cười.

Hiện tại người khiến hắn thấy lo lắng nhất vẫn là Trần Vĩnh.

Trọn vẹn 10 vị Nhật Nguyệt cảnh xuất động đi tìm y, vậy mà đến bây giờ vẫn không có tin tức, hắn cũng không biết Trần Vĩnh rốt cuộc đang làm gì. Ấn theo lý thuyết, động tĩnh của cao tầng không nhỏ, chỉ cần Trần Vĩnh có tiếp xúc với người khác thì hẳn phải biết tin tức.

Dù cho vì báo thù, lúc này y cũng có thể mượn lực giết người.

Tô Vũ đã chuẩn bị xong, xế chiều hắn sẽ đi bái phỏng Bạch gia.

Chuyện của Trần Vĩnh thì hiện tại sư tổ đã xuất quan, để coi sư tổ xử lý như thế nào đi, hắn bây giờ xem như hữu tâm vô lực.

...

Ngay khi Tô Vũ nghĩ đến Trần Vĩnh.

Cùng một thời gian.

Đại Hoang sơn.

Nhân cảnh Đông vực.

Tới gần khu vực Thiên Thăng hải ở phía đông.

Nhân cảnh có ba vùng biển lớn, Thiên Thăng hải phương đông, Thiên Lạc hải phương tây, Bát Ngát hải phương nam, cùng với Chư Thiên phủ ở phương bắc đều xem như hiểm địa Nhân cảnh.

Lúc này, trong một động lớn ở Đại Hoang sơn.

Trần Vĩnh dựa vào trên vách tường, nướng thịt một con yêu thú, một bên, vẻ mặt Phong Kỳ trắng bệch, ngực nhuốm máu, y tựa ở bên cạnh, khó nhọc nhếch môi nói: "Trần Vĩnh, tay nghề của ngươi càng ngày càng tốt, chờ ngày nào đó không đánh nổi nữa thì có thể mở tiệm cơm sống qua ngày."

Trần Vĩnh chỉ cười mà không nói gì, nướng xong yêu thú, y xé một miếng thịt đùi cho Phong Kỳ, chính mình cũng yên lặng ăn, ăn một hồi mới khẽ hỏi: "Còn có thể chống đỡ được không?"

"Không chết được."

"Vậy thì tốt."

Trần Vĩnh lại nói: "Ăn xong bữa cơm này thì đi Thiên Thăng hải thôi."

Phong Kỳ gật đầu, không hỏi nhiều.

Trần Vĩnh bật cười, "Ngươi vẫn y hệt năm đó, cái rắm đều không thả một cái, đã nhiều năm như vậy mà cũng không thay đổi gì."

"Quen rồi." Phong Kỳ cũng mỉm cười, "Vậy ngươi nói đi, tới Thiên Thăng hải làm gì?"

"Đi giết người." Trần Vĩnh bình tĩnh đáp: "Giết kẻ thù."

Phong Kỳ lại gật đầu, vẫn không hỏi gì.

Trần Vĩnh bất đắc dĩ, đành phải chủ động nói: "Ngươi biết ta muốn giết ai không?"

"Không biết."

"Vậy mà ngươi cũng gật đầu?"

"Mạng của ta là do ngươi cứu, ngươi nói giết ai thì đi giết kẻ đó."

"..."

Trần Vĩnh bật cười, chậm rãi nói: "Lần này nếu đã ra ngoài thì ta không định trở về nhanh như vậy, bây giờ còn chưa có ai nhìn chằm chằm, cơ hội khó có được! Còn nhớ rõ gã Tiểu Mạo Tử không?"

"Nhớ, cái tên đỉnh đầu hơi trọc, không đội mũ thì không quen, sau này bị ngươi đuổi ra khỏi đa thần văn nhất hệ đúng không?"

"Ừm."

Trần Vĩnh bình tĩnh thuật lại: "Năm đó ta khu trục bọn hắn, cũng là hi vọng đa thần văn nhất hệ có thể giữ lại một chút hạt giống, kết quả... Dù cho bị ta đuổi, có người vẫn không buông tha họ, Tiểu Mạo Tử đến Thiên Thăng hải thu thập một ít gì đó, không ngờ lại chết tại bên này, sau này ta cho người âm thầm tra xét, không phải là chết ngoài ý muốn mà là bị người lừa giết. Không chỉ Tiểu Mạo Tử, phần lớn những người mà ta đuổi năm xưa đều đã chết, còn sống sót không nhiều."

Càng nói, sắc mặt y càng tối sầm, "Đâu chỉ bọn hắn, ta và sư đệ là vì không ra khỏi học phủ, cộng thêm có sư phụ nhìn chằm chằm vào nên mới miễn cưỡng sống tiếp được, những năm qua cường giả đa thần văn hệ chết đi còn ít sao?"

Phong Kỳ gật đầu, "Cái này thì ta đã nhìn ra, những năm qua chết quá nhiều cường giả của đa thần văn nhất hệ, không chú ý thì không biết, quan tâm chút liền có thể phát hiện, thực sự là chết quá nhiều."

"Đúng vậy, tại Chư Thiên chiến trường là bị người nhằm vào, vạn tộc giết người của chúng ta thì chúng ta không có cách, nhưng ở Nhân cảnh chấp hành nhiệm vụ cũng đã chết không ít, ta âm thầm điều tra tư liệu, Thiên Thăng hải bên đây là chết nhiều nhất, Tiểu Mạo Tử cũng mất mạng ở nơi này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi