VẠN TỘC CHI KIẾP

Trần Vĩnh ăn một miếng thịt, chậm rãi nói: "Ta hoài nghi Thăng Thiên hải bên này có thể là hang ổ của tên kia."

"Cái gã vô địch lén lút ấy hả?"

"Ừ."

Khẽ gật đầu, Trần Vĩnh bình tĩnh nói: "Cho nên, lần này ra ngoài ta cũng có tâm tư báo thù, giết mấy người, nhìn xem có thể bức tên kia ra hay không, dù cho không bức ra thì cũng muốn đánh rắn động cỏ, cho gã biết, chúng ta có thể phát hiện thân phận của gã, khiến cho gã phải nhảy ra lần nữa! Gã đã lộ ra mấy lần, hiện tại là chó cùng rứt giậu thì sẽ điên cuồng hơn, hiện tại nhất định gã sẽ lo lắng bại lộ thân phận, chúng ta cần ép gã hiện thân!"

Phong Kỳ gặm thịt đùi, suy nghĩ một chút mới nói: "Sẽ không giết nhầm người chứ?"

"Không đâu, không có chứng cứ thì ta sẽ không giết lung tung."

Trần Vĩnh nói xong, mỉm cười: "Giết hết rồi đến Thiên Thăng hải tránh một chút! Bức tên kia hiện thân, không hiện thân thì tiếp theo ta còn muốn giết, những năm qua cũng không phải chuyện gì ta đều không làm, nhiều ít gì cũng nắm giữ một chút tư liệu, rất có thể đều là người của gã. Mà nếu không phải là người của gã thì cũng không phải thứ gì tốt lành, giết một tên đỡ một tên."

Phong Kỳ gật đầu, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Thiên Thăng hải gần Đại Tề phủ, Đại Tề vương chết trận từ 160 năm trước, hiện tại chưởng khống Đại Tề phủ chính là con trai của Đại Tề vương Tề Tuyên. Bên kia không có có vô địch cảnh tồn tại, Thiên Thăng hải cũng không có vô địch tọa trấn, vậy ngươi nói xem sẽ là vị vô địch nào? Chẳng lẽ là lại ở Đại Tấn phủ bên phía đông?"

"Đại Tấn vương sao?" Trần Vĩnh lắc đầu, "Không biết, biết thì còn phải thử làm gì?"

"Thật sự bức được tên vô địch kia ra thì cũng không làm gì được gã."

"Bại lộ là được, bại lộ rồi liền nhìn kỹ gã, không sớm thì muộn cũng sẽ có biện pháp giải quyết, hiện tại vấn đề khó khăn lớn nhất là tên kia không chịu lộ diện!"

Trần Vĩnh cười tiếp tục: "Mặc kệ cái này, gã không dám ra là tốt nhất, thừa cơ giết hết nanh vuốt của gã! Những người này cũng là đao phủ, trên tay nhuộm đầy máu đa thần văn hệ ta, đám Tiểu Mạo Tử không thể chết vô ích, ta phải báo thù cho bọn họ!"

Phong Kỳ không nói thêm gì, hai người yên lặng ăn thịt.

Ăn xong, Trần Vĩnh dọn sạch hiện trường rồi bảo: "Lên đường thôi, mang theo đám chó săn đằng sau đi dạo tiếp, tốt nhất đưa đến Thiên Thăng hải, để chó cắn chó là tốt nhất, bất quá ta hoài nghi Lục Dực thần giáo có khả năng cùng một bọn với những tên kia, phải xem chủ tử của chúng có thông cáo lẫn nhau hay không."

Không liên hệ với nhau, dùng chó cắn chó thì không còn gì tốt hơn!

Mà nếu đã biết nhau từ trước thì cũng tốt, có thể minh xác suy đoán của Trần Vĩnh.

Hai phe này vốn là cùng một bọn.

Rất nhanh, Trần Vĩnh và Phong Kỳ đã rời đi.

Lần này ra ngoài, Trần Vĩnh chính là vì giết người, y không phải không có chút mạng lưới tin tức gì, tương phản, y biết rất nhiều người đang tìm mình, kể cả sư điệt của y thậm chí còn an bài Nhật Nguyệt tìm đến y.

Y hết sức cảm động, thế nhưng... y không muốn trở về.

Tại học phủ nhẫn nhịn quá nhiều năm, lần này là cơ hội khó có được, cuối cùng cũng thoát được khỏi học phủ, nếu ra ngoài mà không giết cho máu chảy thành sông, y sẽ không trở về.

Mượn cơ hội này giết chết một nhóm người ngày xưa muốn giết mà lại không có cơ hội.

Ra khỏi sơn động, Trần Vĩnh cấp tốc thay hình đổi dạng, trong chớp mắt y đã tiềm nhập lòng đất.

Mà trên mặt đất, Phong Kỳ tiếp tục làm con mồi, cảnh giác mà hành tẩu.

Bất quá, cái bóng của y hơi có chút khác biệt, càng dày đặc hơn một chút.

Hồng Đàm bắt được Ảnh Tử đã nhiều năm, mà Ảnh Tử ngày xưa từng nói thiên phú kỹ của nó đã sắp thoái hóa, bởi vì tinh huyết bị rút ra quá nhiều.

Mà thời kỳ đó cũng chính là quãng thời gian Trần Vĩnh học tập tại môn hạ của Hồng Đàm lâu nhất.

Phong Kỳ mang theo vết thương, hai người mượn dạng phối hợp này, trên đường đi đã xử lý không ít cường địch.

Phong Kỳ cấp tốc bỏ chạy, cực kỳ cẩn thận.

Bọn hắn rời đi không bao lâu, mấy đạo nhân ảnh đã lóe lên.

Sơn Hải cảnh!

Còn có một vị Nhật Nguyệt cảnh!

Chúng đều mang mặt nạ màu đen, không có đặc thù gì khác, kẻ dẫn đầu đeo mặt nạ hiện lên một vệt màu bạc, quan sát một hồi mới trầm giọng nói: "Vừa đi không lâu, còn lại chút dư ôn!"

Nói xong, gã nhìn ra bên ngoài cửa động một chút, "Về hướng đông chính là Thiên Thăng hải!"

Phía sau, một người khác cũng lên tiếng: "Giáo chủ, còn truy đuổi nữa sao? Mấy ngày nay không ngừng có cứ điểm bị vây quét, Cầu Tác cảnh đã phái ra 8 vị Nhật Nguyệt điều tra chúng ta, căn cơ thần giáo đã bị hao tổn!"

"Đều là chút pháo hôi thôi, chết thì chết, phế vật như vậy còn rất nhiều, Nhân cảnh chính là không bao giờ thiếu người, thứ không thiếu nhất chính là những kẻ mong muốn trường sinh bất tử, mong muốn thực lực mạnh mẽ!"

Dứt lời, gã lại lạnh lùng nói: "Trần Vĩnh cùng Phong Kỳ phải chết, hai súc sinh này đã giết rất nhiều cường giả của chúng ta, không giết bọn hắn thì tâm ta bất bình!"

Phía sau, vài vị Sơn Hải không lên tiếng.

Dọc theo con đường này đã chết vài vị Sơn Hải cảnh.

Hiện tại lại sắp đến Thiên Thăng hải, bọn hắn kỳ thật không quá muốn đuổi theo nữa, nhất là khi Bát đại gia đang truy lùng họ, hiện tại tình cảnh của bọn hắn rất nguy hiểm.

Thấy vài vị Sơn Hải yên lặng, gã Nhật Nguyệt biết bọn hắn nghĩ cái gì, thản nhiên nói: "Đây cũng là ý của Lục Dực thần tộc, Trần Vĩnh nhất định phải chết! Hoặc là giết Trần Vĩnh, hoặc là giết Tô Vũ, không thì phải giết Hồng Đàm, các ngươi lựa chọn người nào?"

Cả đám không nói gì.

Giết Tô Vũ... Quên đi thôi, người ta được Đại Minh phủ bảo vệ, trước đó mấy ngày mới chết một nhóm Nhật Nguyệt đây.

Giết Hồng Đàm, người ta hiện tại đã tấn cấp Nhật Nguyệt, còn đang ở trong Đại Hạ phủ, giết cái rắm ấy.

Tính đi tính lại thì giết Trần Vĩnh đúng là khả thi nhất.

Mấy người không nói tiếp nữa nhưng trong lòng thì vô cùng hậm hực, nhất định phải giết Trần Vĩnh vào lúc này... Cũng không biết giáo chủ nghĩ như thế nào, về phần Lục Dực thần tộc, mặc kệ nó, dù gì nó cũng không ở Nhân cảnh, sợ cái gì.

Đầu nhập vào Lục Dực thần tộc chính là vì trường sinh bất tử, vì để bản thân mạnh lên, chứ không phải là vì đi chịu chết.

Giáo chủ Lục Dực thần giáo biết ý nghĩ của bọn họ, vội trấn an: "Đừng cảm thấy đây bắt các ngươi chịu chết, lần này mà thành công, các ngươi đều có cơ hội tiến vào Hóa Thần trì của Lục Dực thần giới, có lẽ sẽ có khả năng trong mấy ngày hoàn thành hợp nhất khiếu huyệt, tấn cấp Nhật Nguyệt!"

"Chỉ e là không có mạng để mà hưởng thụ."

Có người thấp giọng nói một câu, chúng ta muốn tiến vào Nhật Nguyệt vậy thì cũng phải có mệnh hưởng mới được.

"Đủ rồi!" Giáo chủ Lục Dực thần giáo trầm giọng quát: "Đừng nói nữa, Phó giáo chủ đã dẫn người đi hấp dẫn những Nhật Nguyệt đó rời đi, hiện tại chúng ta đang an toàn! Bên kia nguy hiểm hơn!"

Mấy người không nói gì thêm, mặc dù trong lòng vẫn không hề tình nguyện.

Đều đã đến mức độ này, cũng không có biện pháp nào cả.

"Đi!"

Khi vừa nói xong, gã Nhật Nguyệt cảnh nọ phân biệt hướng đi một thoáng, rất nhanh họ đã đuổi dọc theo hướng mà Phong Kỳ vừa rời khỏi.

Vừa truy đuổi không bao lâu, đã nghe một tiếng nổ vang thật lớn.

Một vị Sơn Hải cảnh thổ huyết bay ngược, những người khác cấp tốc tản ra, một lát sau, bụi mù tiêu tán, cường giả Nhật Nguyệt tiến lên dò xét một chút, cười lạnh: "Tiếp tục đuổi, đoạn đường này Trần Vĩnh đã dùng vô số thần phù, ta không tin hắn còn có bao nhiêu!"

Cái tên Sơn Hải thổ huyết kia nhăn nhó dưới lớp mặt nạ, thật xúi quẩy!

Cũng may là chúng đã có chút chuẩn bị!

Lần đầu thì mới không may, trực tiếp bị tạc chết một vị Sơn Hải cảnh, Trần Vĩnh những năm qua cũng không biết đã góp nhặt bao nhiêu thứ, đa thần văn nhất hệ không phải là nghèo mạt rệp sao? Ở đâu ra nhiều thần phù đến vậy?

Cả bọn nhanh chóng sắp xếp lại đội hình rồi cấp tốc đuổi về phía trước.

Đã có bẫy rập tức là nói rõ hướng truy tìm đúng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi