VẠN TỘC CHI KIẾP

“Mọi người mau đi xem, Đại Viên Cầu tại Thú Viên đã sinh ba Tiểu Viên Cầu rồi.”

“Cái gì?”

“Sinh rồi sao? Đực hay cái? Ba con, má, lần trước ta đánh cược nó sẽ sinh năm con!”

“Mau đi xem một chút đi.”

Bên cạnh Tô Vũ, Chu Hồng Lượng cũng hứng thú, lập tức muốn chạy đi, cậu nghĩ tới gì đó, vội vàng quay đầu nhìn về phía Tô Vũ nói: “Ngươi đi không? Đại Viên Cầu là một hùng thú xinh đẹp, nó sinh con rồi, lần trước ta cảm thấy nó chỉ có thể sinh một đứa.”

Bên kia có người hô: “Ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm Đại Viên Cầu này thông đồng với ai, cha của đám Tiểu Viên Cầu là ai, mọi người cùng đi kiểm chứng nào, ta hoài nghi là Đại Cẩu Hùng!”

“Không thể nào, ta đoán có thể là của Phi Thiên Hổ, nó thường xuyên chơi đùa cùng Đại Viên Cầu.”

“...”

Tô Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn đám người điên cuồng chạy về một hướng như thể chỉ sợ chậm chân thì không còn chỗ đứng xem.

Trong chớp mắt, người đứng tại cổng học phủ bớt đi phân nửa.

Giờ phút này, người ít đi rất nhiều!

Tô Vũ có cảm giác thê lương như gió thu cuốn hết lá vàng, vừa rồi mọi người còn nhìn ta, nghị luận về ta mà, thoáng chốc người đâu hết rồi?

Ra là ta còn không được hoan nghênh bằng con hùng thú Đại Viên Cầu kia hả?

“Một đám người kỳ quái!”

Tô Vũ bất đắc dĩ, cũng may ngay sau đó có người an ủi tâm linh tổn thương của hắn, một tiểu nữ sinh nhỏ xinh đáng yêu đi tới, tươi cười xán lạn nói: “Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ đều như vậy cả, nhiệt tình không quá ba phút.”

Tô Vũ cười đáp: “Không sao.”

Cũng may cuối cùng có người đến gần, ta còn muốn hỏi đường đi đến đa thần văn học viện đây.

Vừa định hỏi, nữ sinh này đã móc ra một đống đồ, cười hì hì nói: “Tô Vũ đồng học, ta thấy ngươi không có thú cưỡi thay đi bộ, chỗ ta có tất cả các chủng loại, bay trên trời, chạy trên đất, bơi trong nước, ta đều có cả.”

“Ta cũng có!”

Ngay sau đó, vài học viên chưa rời đi sôi nổi tiến lên chào hàng.

“Tô Vũ đồng học, ngươi thích uống rượu không? Ta có máy làm rượu An Bình lịch, rất rẻ, 30 điểm công huân thôi là ngươi có thể nhấm nháp đủ các loại rượu, không kém Vạn Tửu cảnh của học phủ chút nào!”

“Tô Vũ đồng học, uống rượu làm gì chứ? Ta có một con rối mỹ nữ, có thể biến hình, muốn biến thành chủng tộc nào cũng được.”

“Tục tằng, Tô Vũ đồng học không phải là các ngươi, thiên tài tới từ Đại Hạ phủ đều là chiến đấu cuồng nhân, Tô Vũ đồng học, ta có một cái lôi đài tùy thân, ném ra bất kỳ chỗ nào cũng lập tức tạo thành một cái lôi đài, có thể luận bàn bất kể lúc nào ngươi muốn!”

Dứt lời, người nọ vung tay lên, một lôi đài xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

“Thứ này rất tốt, có vòng phòng ngự, Đằng Không đánh không vỡ, nếu Tô Vũ đồng học muốn định chế bản cao cấp hơn, Sơn Hải cũng không phá vỡ được!”

“Có thể dùng để phòng ngự tại dã ngoại!”

“Nhiều công năng, có thể đánh nhau, có thể tự bảo vệ mình, nếu cần thì còn có thể định chế công năng đặc thù khác!”

“...”

Giờ phút này Tô Vũ như đồ nhà quê sững sờ nhìn lôi đài ngay bên cạnh, vậy cũng được ư?

Hắn có chút hứng thú.

Mà ngay sau đó lại có người hô: “Cái này bình thường thôi, nhìn ta này!”

Rầm một tiếng, một bộ bản đồ vô cùng lớn xuất hiện trong không trung.

“Nhân cảnh thăm dò đồ, đánh dấu tất cả thành thị và địa phương trong Nhân cảnh, hệ thống hướng dẫn siêu cấp, là vật dụng thiết yếu khi rời nhà, trong phạm vi Nhân cảnh, đến đâu cũng không lạc được!”

Thứ tốt!

Tô Vũ vừa định mở miệng, lại có người lên tiếng: “Cái kia quá kém, ở Nhân cảnh ai sẽ đi lạc chứ? Xem ta này, vũ khí bắt thú siêu cấp, ném ra dã ngoại, hấp dẫn vô số Yêu tộc tới cướp đoạt trong nháy mắt.”

“Đừng nói lung tung, thứ này có mà dùng để tự sát thì có!”

“Nói bậy, bảo bối này của ta đối với học viên chiến lực vô song như Tô Vũ đồng học thì chính là chí bảo.”

“Đừng lấy ra!”

Oanh!

Vừa vứt ra, ngay sau đó, trong học phủ, mười mấy yêu thú bỗng nhiên lao tới, lao thẳng về phía viên cầu mà đối phương vừa ném xuống, đôi mắt sôi sục đỏ ngầu.

Trong không trung, một vị đạo sư Lăng Vân hét lớn: “Nhanh cất đi, ngươi là ai? Cất đi, có tin Thuần Thú học viện chúng ta dẫm nát Chế Tạo học viện các ngươi hay không?”

“...”

Hỏng bét!

Tô Vũ nhân lúc tình cảnh rối loạn mà khẽ khàng rời đi.

Đây là Đại Minh Văn Minh học phủ sao?

Thật hỗn loạn!

Nhưng... cũng rất thú vị.

Vài thứ kia đều rất thú vị, rất có sáng ý, nếu không phải quá nhiều người, quá rối loạn, hắn thật sự muốn mua một ít về.

Viên cầu nhỏ hấp dẫn yêu thú kia là thứ tốt.

Nhưng không thể khống chế!

Nếu chọc tới đại yêu thì phiền toái lớn!

Đương nhiên viên cầu kia hiệu quả thường thường, chỉ có một vài tiểu yêu bị dụ, Thủy Nhân và Ảnh Tử Tô Vũ mang theo trên người không chịu ảnh hưởng chút nào.

Thật loạn!

Nhưng không phải kiểu hỗn loạn như Đại Hạ Văn Minh học phủ, mà là sinh cơ bừng bừng.

Học viên nơi này đều giàu sức sống.

Tô Vũ vào Đại Minh Văn Minh học phủ, điệu thấp tiến về phía trước, dọc đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ.

Có người trồng hoa trong học phủ.

Đúng vậy, trồng hoa.

Lúc Tô Vũ đi ngang qua, đóa hoa kia bỗng nhiên há mồm cắn về phía hắn, nữ sinh trồng hoa tức giận mắng: “Ta đã thuê mảnh đất này rồi, không được đi vào, ta đang trồng cây đấy, dẫm hỏng rồi thì phải đền tiền!”

Tô Vũ cạn lời, nói tiếng tạ lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

Đi một hồi, phía trước có hồ nước, có người đang câu cá, nhìn thấy Tô Vũ, người kia vội vàng hô: “Đồng học, câu cá không? Rèn luyện ý chí lực, cũng có thể rèn luyện lực cánh tay, phía dưới có Cam Ngư thú, thời điểm câu cá so đấu ý chí lực, hữu dụng hơn cả xem ý chí chi văn!”

“...”

Tô Vũ từ chối, tìm đường đi vòng qua.

Dọc đường đi, tình huống nào cũng có, quả thật đã khiến cho hắn mở mang tầm mắt, Đại Minh Văn Minh học phủ thật sự rất có sức sống.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy vài vị học viên điều chỉnh thử một cái máy móc, máy móc rất lớn, máy móc bỗng nhiên phát nổ, khiến mấy học viên kia lăn lóc khắp nơi, mặt xám mày tro.

Có điều bọn họ không chỉ không kinh sợ mà còn mừng rỡ, một đám hưng phấn tiếp tục điều chỉnh máy móc tiếp theo.

Hắn thấy có lão nhân đi dạo, nhìn kỹ thì lão nhân không phải đang đi bộ, dưới chân ông dẫm lên một cái Phong Hỏa Luân đang nhanh chóng di động, nhìn thấy Tô Vũ, lão nhân liền cười hỏi: “Tiểu bằng hữu, đi đâu đấy? Có muốn mua Phong Hỏa Luân hay không, một ngày dạo khắp Đại Minh phủ!”

“Cảm ơn, không cần!”

Tô Vũ nói lời cảm tạ, lão nhân cũng không thèm để ý, tiếp tục đạp Phong Hỏa Luân phiêu đãng khắp nơi.

...

Tô Vũ vuốt trán, Đại Minh Văn Minh học phủ này thật sự quá thú vị, đến mức khiến hắn có chút hoài nghi đây có phải công viên trò chơi hay không?

Không lâu sau, một đại viện xuất hiện trước mắt.

“Đa thần văn dung hợp hệ học viện!”

Trên cửa điêu khắc mấy văn tự rồng bay phượng múa, còn chưa tiến vào viện môn, hắn đã nghe thấy bên trong có người ầm ĩ hô: “Nhanh đi thôi, Đại Viên Cầu sinh nhãi con rồi, mau đi xem!”

Ngay sau đó, mấy học viên vội vàng chạy ra bên ngoài, người dẫn đầu chạy nhanh nhất, suýt nữa đụng vào Tô Vũ.

Người nọ dừng bước chân, nhìn thấy Tô Vũ thì vội vàng kéo tay hắn: “Đồng học, Đại Viên Cầu sinh nhãi con, ngươi xem chưa?”

“...”

Bọn họ đúng là có sức sống, Đa thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ khổ đại cừu thâm, kết quả học viên Đại Minh phủ chỉ muốn đi xem hùng thú sinh hài tử.

Hắn cảm thấy bất lực!

Tại nơi này, ta thật sự có thể mời chào nhân thủ, sau đó quay lại Đại Hạ phủ sao?

“Chưa xem.” Tô Vũ qua loa đáp.

“Ồ, vậy chúng ta đi xem đây, ngươi muốn cùng đi không?”

“Không cần, cảm ơn!”

Mấy người kia không để ý đến hắn, nhanh chóng chạy vội, chạy một đoạn, có người chợt lên tiếng: “Học viên ban nãy có phải là Tô Vũ không?”

“Ồ, là hắn à?”

“Thôi kệ, đợi lát nữa xem Đại Viên Cầu xong về rồi đi xem Tô Vũ, không có gì đặc biệt, dù sao hắn ta cũng ở đây, sớm hay muộn cũng có thể xem, Đại Viên Cầu sinh nhãi con mới là hiếm có!”

“Cũng đúng!”

Mấy người vội chạy, âm thanh bàn tán còn không nhỏ.

Tô Vũ nghe mà không khỏi thấy bất lực, ta đã làm gì để mà còn không bằng một con hùng thú như thế?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi