VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ đi vào viện môn, hoa thơm chim hót, suối nhỏ róc rách, khung cảnh tuyệt đẹp.

Một lát sau, có một nữ nhân trung niên đi tới, cười hỏi: “Tô Vũ đúng không?”

Tô Vũ khom người: “Chào lão sư!”

Đây là lão sư! Thực lực Lăng Vân cảnh!

Tô Vũ mơ hồ cảm nhận được.

Nữ tử trung niên phất tay: “Đừng quá câu nệ, cũng đừng quá khách khí, Đa thần văn nhất hệ chúng ta không nhiều người lắm, mọi người đều quen thuộc, ta là Hoàng Phượng, Lăng Vân tam trọng, cũng là nghiên cứu viên sơ cấp, tính ra chúng ta đồng cấp, viện trưởng đang đợi ngươi rồi.”

“Cảm ơn Hoàng lão sư!”

Tô Vũ đi theo nàng, Hoàng Phượng vừa đi vừa bắt chuyện: “Có phải ngươi cảm thấy Đại Minh Văn Minh học phủ khác với hồi ở Đại Hạ phủ rất nhiều không?”

“Đúng vậy.”

Hoàng Phượng mỉm cười, “Bình thường thôi, Đại Hạ phủ là đám người cuồng chiến tranh, hàng năm đánh giặc, Đại Minh phủ chúng ta đánh giặc không nhiều lắm, chiến tranh bùng nổ đều là Chiến Giả tiên phong, Văn Minh sư thường không lên chiến trường.”

“Vô ưu vô lự cũng tốt, quên chiến tất nguy cũng thế, Đại Minh phủ thái bình quá lâu, định nghĩa Văn Minh học phủ không giống Đại Hạ, phủ trưởng của chúng ta cũng thế, Ngưu phủ trưởng là phủ trưởng đời thứ nhất, năm đó ông sáng lập Đại Minh Văn Minh học phủ, định nghĩa chính là nhân tài nghiên cứu, trừ khi Đại Minh nguy cấp, nếu không trách nhiệm của Văn Minh sư chính là sáng tạo, nghiên cứu, giải mã!”

“Đại Minh Văn Minh học phủ là học phủ hệ phụ trợ, không phải học phủ hệ chiến đấu!”

Tô Vũ gật đầu, phân chia thực rõ ràng từ khi phủ trưởng đời thứ nhất vẫn còn, trên làm dưới theo, có Đại Minh Văn Minh học phủ như hiện giờ đúng là thực bình thường.

“Cảm ơn lão sư giải thích nghi hoặc!”

Hoàng Phượng lắc đầu, “Nhưng như ta đã nói, quên chiến tất nguy! Điểm này kỳ thật Ngưu phủ trưởng cũng biết, cho nên Đại Minh Văn Minh học phủ cũng có hệ chiến đấu, hệ thần văn là hệ chiến đấu, Đa thần văn hệ càng là trụ cột của hệ chiến đấu!”

Tô Vũ lại gật đầu.

Hoàng Phượng thấy hắn không hé răng, liền cười hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy Đa thần văn hệ chúng ta chưa chắc có bao nhiêu sức lực chiến đấu đúng không?”

“Không phải.”

Hoàng Phượng bật cười, “Bình thường mà, nhưng thứ ngươi nhìn thấy không phải là toàn bộ, kỳ thật sức chiến đấu của Đa thần văn nhất hệ rất mạnh! Bao gồm viện trưởng của chúng ta, kỳ thật ông không yếu như ngươi tưởng. Nhiều năm trước, Hồng Các lão của Đại Hạ phủ các ngươi tới Đại Minh phủ giao lưu, luận bàn cùng viện trưởng, Hồng Các lão bại.”

Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, khó tin nhìn về phía Hoàng Phượng, Hoàng Phượng gật đầu khẳng định, “Thật đấy, không tin thì ngươi có thể hỏi người khác, Đa thần văn hệ là hệ chiến đấu, nhưng không đại biểu chỉ có thể chiến đấu, một ít bản lĩnh đặc thù cũng có thể quyết định thắng bại! Chủ Thần văn của viện trưởng là một thần văn không gian, điên đảo không gian, dịch chuyển tứ phương, Hồng Các lão đuổi theo viện trưởng ba canh giờ, cuối cùng kiệt sức, nguyên khí ý chí lực tiêu hao quá lớn, cuối cùng nhận thua!”

“...”

Tô Vũ không dám tin tưởng, cẩn thận hỏi lại: “Viện trưởng có thần văn không gian ư?”

“Đúng, không thì viện trưởng đã không sinh ra tâm tư nghiên cứu đại trận dịch chuyển không gian, bởi vì nó nên ông mới có tâm tư này, aiii, cũng vì vậy mà chậm trễ tu luyện, nếu không e là cũng sắp tấn cấp Nhật Nguyệt cảnh.”

Hoàng Phượng lại cười nói: “Văn Minh sư không nhất thiết phải cường sát, nếu thế thì sao không tu Chiến Giả đạo đi? Văn Minh sư cường đại là vì thần bí, là thay đổi thất thường, ta đã xem một ít tư liệu về ngươi, ngươi có thiên phú tinh huyết, thiên biến vạn hóa, đây mới là thủ đoạn của Văn Minh sư!”

“Mà Hồng Đàm, Bạch Phong, Trần Vĩnh, bao gồm rất nhiều Văn Minh sư của Đại Hạ kỳ thật có chút lẫn lộn đầu đuôi!”

“Có khả năng ngươi sẽ cảm thấy Văn Minh sư ở Đại Hạ cường đại hơn, nhưng nếu giao thủ thì chưa chắc đâu, trong tình huống cùng giai, Đại Hạ Văn Minh sư chưa hẳn có thể thắng. Đương nhiên, Đại Hạ bên kia chiến đấu nhiều, tiến bộ nhanh, điểm này là không thể nghi ngờ, số lượng Văn Minh sư Sơn Hải cảnh của bọn họ gấp đôi chúng ta, điểm này có quan hệ đến việc thường xuyên ra trận giết giặc.”

Tô Vũ khẽ gật đầu.

Hoàng Phượng tiếp tục giảng giải cho hắn: “Ta nói những lời này với ngươi chỉ là muốn nói, những gì ngươi học được ở Đại Hạ phủ chưa chắc đã là tất cả thủ đoạn của Văn Minh sư! Đừng để bị lá che mắt, đừng cảm thấy Văn Minh sư Đại Minh phủ không chịu nổi một kích, một khi gieo rắc ấn tượng này trong đầu, ngươi sẽ rất khó học tập được những thứ hữu dụng ở đây!”

Hoàng Phượng nghiêm mặt nói: “Ngươi tới Đại Minh phủ không đơn thuần là để tị nạn đúng không? Nếu là tị nạn, vậy hiện tại ngươi về Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ cũng sẽ không làm gì ngươi, Đơn thần văn nhất hệ chỉ sợ cũng không dám nhằm vào ngươi nữa, ta cảm thấy ngươi tới Đại Minh phủ là có mục đích, muốn đạt được một vài thứ gì đó, phải không?”

Tô Vũ gật đầu, “Lão sư nói không sai.”

“Vậy phải tự biết mình, đừng cảm thấy giết được Lăng Vân thì có thể không cần để ý cái gì.”

Hoàng Phượng bình tĩnh: “Thiên phú tinh huyết là ngoại vật, đồ vật Văn Minh sư sáng tạo ra cũng là ngoại vật, ngươi có thể giết Lăng Vân, dưỡng tính khác cũng làm được, không nói đâu xa, Đại Minh Văn Minh học phủ có người chuyên tu độc thần văn, đã từng có học viên độc chết một vị Lăng Vân. Đương nhiên là không có vẻ nhiệt huyết chấn động như khi ngươi tự tay giết đối phương, nhưng độc chết và giết chết có khác nhau không?”

Tô Vũ ngẫm nghĩ, lắc đầu, “Giống nhau, mục đích đều là giết người.”

“Đúng!”

Hoàng Phượng cười nói: “Ngươi có thể tiếp thu được là tốt, không giống vài gia hỏa Đại Hạ phủ nào đó chỉ biết khinh thường, nói là tài mọn, bàng môn tả đạo, tên ngu xuẩn đó cảm thấy chỉ có cường sát mới có thể thể hiện được sự cường đại và thiên phú. Người ta có thể bồi dưỡng ra thần văn độc chết Lăng Vân, đó không phải thiên phú sao? Không cường đại sao? Vì sao cứ phải cảm thấy chỉ có các ngươi mới là chính thống?”

Tô Vũ đáp: “Lão sư nói không sai, ngài yên tâm, ta hiểu chính mình, ta còn rất nhỏ yếu, sẽ không cảm thấy kẻ khác yếu hơn, dù là dưỡng tính cũng không phải không có cơ hội giết ta, điểm này ta minh bạch.”

Hoàng Phượng cười, “Cũng không cần quá mức khiêm tốn, ngươi rất mạnh, đây là sự thật! Thiên phú mạnh, chiến lực cường đại, đều là sự thật, không ai phủ nhận, ngươi tới Đại Minh Văn Minh học phủ cũng là mong muốn của chúng ta, tham khảo lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, đây là việc mọi người đều nên làm, mà không phải bài xích lẫn nhau, như vậy thật không tốt.”

Hoàng Phượng lại nói: “Biết vì sao Đại Minh phủ rất ít tham dự Đơn Đa chi tranh không? Bởi vì kỳ thật toàn bộ Văn Minh sư Đại Minh phủ chúng ta bị bài xích, Văn Minh sư đại phủ khác cảm thấy chúng ta không làm việc đàng hoàng, không coi chúng ta là người một nhà.”

“Một khi đã như vậy, Đại Minh phủ cũng vui vẻ chấp nhận, chẳng thèm quan tâm đến bọn họ!”

Tô Vũ kinh ngạc: “Đại phủ khác cũng giống như Đại Hạ phủ sao?”

“Đa số là vậy!”

Hoàng Phượng giải thích: “Dù Cầu Tác Cảnh được xưng là thánh địa Văn Minh sư, kỳ thật mấy năm nay tâm tư bọn họ cũng không đặt vào nghiên cứu mà là chiến đấu, dùng tiêu chí sức chiến đấu để đánh giá Văn Minh sư mạnh hay yếu! Nhưng ta hỏi ngươi, ngươi nghiên cứu ra phương pháp hợp khiếu, tác dụng của phương pháp hợp khiếu này có thể so với một vị Sơn Hải không?”

Tô Vũ gật đầu, “Ta cảm thấy có thể!”

“Đó là ngươi cảm thấy vậy, nhưng ở trong mắt đại chúng, ngươi vẫn chỉ là học viên dưỡng tính, ngươi có trở thành Các lão không?”

Không!

Tô Vũ không nói gì.

“Các lão ít nhất phải có thực lực Sơn Hải cảnh, đương nhiên, trong tình huống đặc thù Lăng Vân cũng được, nhưng ngươi thì sao? Ngươi có thể trở thành Các lão không? Có ai từng đề nghị ngươi đi tranh cử vị trí Các lão không?”

“Không.”

“Vì sao?” Hoàng Phượng nói: “Bởi vì thực lực ngươi không đủ! Rất nhiều người cảm thấy dù phương pháp hợp khiếu của ngươi lợi hại, nhưng bản thân ngươi không đủ cường đại! Cho nên ngươi không đủ tư cách! Nhưng ở Đại Minh phủ, ngươi hoàn toàn có hi vọng!”

Tô Vũ sửng sốt, là sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi