VĂN VÕ SONG TOÀN

Giữa hè, hơi nóng bao trùm khắp mọi nơi, từ xa vẳng đến tiếng sấm ầm ầm, trước khi cơn bão đến, không khí dường như cũng keo kiệt, không muốn cung cấp cho lá phổi con người thêm chút tươi mát, khiến mọi người đi lại trên đường đều cảm thấy ngạt thở.

Ngực Chấn Văn tựa như có một tảng đá đè lên, khiến mỗi lần cậu thở đều rất khó nhọc. Cậu đã đi không mục đích trên đường giữa trưa một lúc lâu rồi.

Chấn Văn sờ lên cánh tay của mình, mặt trời thiêu đốt khiến phần da trên cánh tay bị phỏng. Mỗi tế bào da của cậu đều ghi nhớ cảm giác khi được Chấn Võ ôm, bây giờ cậu khát vọng được ôm như vậy, để thoát khỏi cảm giác bí bức này.

Tất cả vốn đang rất tốt, mặc dù cậu không thích Chương Vũ, nhưng cũng rất biết ơn sự xuất hiện của anh ta, bởi vì anh ta đã từng giúp đỡ và chăm sóc Chấn Võ. Nhìn Chấn Võ và Chương Vũ thân thiết trò chuyện, cậu rất khó chịu, nhưng cậu cố kiền chế, cậu lựa chọn ngồi bên cạnh nhìn người mình thích, bởi vì trông Chấn Võ rất vui vẻ.

Nhưng từ khi hai chữ ‘xem mặt’ lọt vào tai cậu, cậu cảm giác trong cơ thể mình như có thứ gì đó phát nổ. Lý trí mách bảo cậu đó là chuyện đã qua, không nên so đo, nhưng cảm giác cuộn trào trong lồng ngực khiến cậu nhanh chóng vứt bỏ lý trí.

Có một từ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Tại sao? Tại sao Chấn Võ không nói cho cậu? Thậm chí chính cậu cũng không biết tại sao mình lại rối rắm về đáp án của câu hỏi này. Tựa như trong lòng cậu có một giọng nói nhỏ, không ngừng nhắc nhở cậu, khiến cậu thấy khủng hoảng.

Kẻ thuê người tấn công bọn cậu là ai đã không còn quan trọng nữa. Cậu không muốn để tâm đến nữa, cậu chỉ muốn biết tại sao.

Mà càng khiến cậu để tâm là Chấn Võ lại tránh né ánh mắt của cậu giống như ngoại trừ chuyện này, anh vẫn còn giấu diếm cậu chuyện gì khác nữa.

Cậu vốn định ngồi đó chờ Chấn Võ, chờ anh trả lời, cho rằng Chấn Võ sẽ giống như trước giờ, luôn ưu tiên cậu lên hàng đầu, nhưng lần này cậu lại bị xếp sau anh chàng bạch tuộc kia. Sau đó Chấn Võ và bạch tuộc nói gì, cậu hoàn toàn không nghe lọt, lúc bạch tuộc kín đáo đưa cho cậu một tấm thẻ, cậu cũng không có tâm trạng nhìn.

Cậu chỉ chăm chú nhìn Chấn Võ, nhưng Chấn Võ vẫn không trả lời cậu. Cậu không thể đợi thêm được nữa, cậu không muốn đợi thêm nữa, nên cậu chọn rời đi.

Cậu nghe thấy Chấn Võ gọi mình, cậu nghĩ Chấn Võ sẽ lập tức đuổi theo, cậu có thể hỏi cho ra lẽ. Nhưng cậu sai rồi. Cậu đã đi qua ba con phố, Chấn Võ vẫn chưa đuổi tới.

Chấn Văn dừng lại, nhìn xung quanh, nhất thời không phân biệt được phương hướng, nhưng cậu cũng không để tâm mình đã bị lạc.

Vào một quán cà phê, Chấn Văn tìm tới một góc khuất ngồi xuống, tránh né cái nóng như thiêu đốt bên ngoài, tựa như tránh né đối mặt với Chấn Võ.

Liệu Chấn Võ có cho rằng cậu đang cố tình gây sự? Liệu có phải bởi vì cậu giận dữ chất vấn mà anh không đuổi theo? Trong đầu nảy sinh đủ loại suy đoán, mà khiến cậu càng thêm bất an là Chấn Võ không hề đuổi theo.

Vốn dĩ cậu chỉ có một thắc mắc, nếu như Chấn Võ trả lời, dù đáp án là gì, dù Chấn Võ nói dối, cậu đều có thể tiếp nhận.

Nhưng Chấn Võ trốn tránh như vậy khiến một thắc mắc của cậu biến thành rất nhiều thắc mắc, cảm giác bất an bao trùm lấy cậu.

Cậu ngả người ra ghế, nhắm mặt lại, cố gắng làm đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì nữa, cậu muốn yên tĩnh một lát.

Có lẽ là vừa rồi nhiệt độ ngoài đường quá cao khiến đầu óc cậu choáng váng, có lẽ là cảm xúc bực bội khiến cậu thấy buồn ngủ, đến khi cậu mở mắt, mặt trời đã ngả về tây.

Nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng quen thuộc, Chấn Văn đột nhiên hoảng hốt. Có phải Chấn Võ đang tìm cậu? Nếu như không tìm được, nhất định anh sẽ rất lo lắng.

Cậu mở điện thoại lên, ảo não thấy thông báo mười cuộc gọi nhỡ của Chấn Võ. Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu có nghe thấy tiếng nhạc vang lên, lại quên mất mình mới đổi nhạc chuông điện thoại di động.

Ngón tay đặt lên phím gọi lại dời đi, cậu không gọi lại cho Chấn Võ, chỉ mở tin nhắn, chia sẻ vị trí của mình cho anh.

Đặt điện thoại di động xuống, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lúc này đã không còn cảm giác bức bối như muốn nổ tung nữa, nhưng cảm giác lắng đọng nặng nề mới có càng làm cậu thêm khó chịu.

Không đến mười phút sau, Chấn Võ vội vã đẩy cửa quán cà phê, mặt đỏ bừng, áo ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi nhìn thấy Chấn Văn ngồi trong góc, Chấn Võ đứng lại, điều chỉnh nhịp thở hổn hển, đi tới ngồi đối diện Chấn Văn.

Nhìn mồ hôi trên mặt Chấn Võ, Chấn Văn không thể mặc kệ, rút mấy tờ khăn giấy, lau cho anh.

Chấn Võ vẫn luôn chăm chú nhìn Chấn Văn, nhìn vào mắt cậu, muốn đưa tay nắm lấy bàn tay đang lau mồ hồi cho mình, lại bị Chấn Văn tránh sang một bên.

Chấn Võ nhẹ nhàng gọi: “Chấn Văn.”

Giọng nói của Chấn Võ như cầu khẩn, biểu cảm lạ lẫm này của Chấn Văn, anh chưa từng nhìn thấy, anh cảm thấy lo sợ.

Chấn Văn ngồi trở lại chỗ của mình, giọng nói bình tĩnh không nhận ra cảm xúc. “Bây giờ anh có thể nói cho em biết được chưa?”

“Em muốn nghe chuyện gì?” Chấn Võ mệt mỏi đáp.

“Ngay từ đầu anh đã biết bữa tiệc kia là buổi xem mặt?”

Chấn Võ gật đầu.

Chấn Văn hít sâu một hơi hỏi tiếp: “Em muốn biết, tại sao khi đó anh không nói cho em biết.”

Chấn Võ hỏi ngược lại: “Nếu như anh nói với em, em có ngoan ngoãn đi không?”

“Không!” Chấn Văn trả lời rất dứt khoát.

“Bởi vậy anh mới không nói với em.”

“Nhưng khi đó anh đã biết em thích anh, anh cũng nói anh thích em, tại sao còn muốn tham gia bữa tiệc đó.”

“Anh chỉ không muốn ba khó xử, cũng muốn giảm bớt phản cảm của ba về chuyện của chúng ta.”

Chấn Võ rũ mắt nhìn tay mình. Lòng bàn tay không biết dính bụi đất và xuất hiện mấy vết thương nhỏ từ lúc nào, có lẽ là vừa nãy chạy quá vội nên bị vấp ngã.

Chấn Văn cố ý lờ đi vết máu đỏ tươi chói mắt trên tay Chấn Võ, cứng rắn nói: “Anh nói dối! Anh biết anh không biết nói dối mà.”

“Anh không nói dối.” Chấn Võ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Chấn Văn.

“Được, coi như lý do này của anh không phải nói dối, vậy còn gì nữa không? Lý do khác?”

“Không có!”

“Vậy là anh biết em thích anh còn để em đến bữa tiệc đó, anh không lo lắng tương lai của em sẽ bị định đoạt sao?”

“…” Môi Chấn Võ giật giật, không trả lời.

Chấn Văn híp mắt, nhìn chằm chằm dáng vẻ muốn nói lại thôi của Chấn Võ, suy đoán: “Hay đó là kết quả anh muốn?”

Chấn Võ đưa tay vò đầu, nhắm mắt, mím chặt môi, rồi mở ra, đối mặt với ánh mắt không thể tin của Chấn Văn. Nét mặt và hành động của anh đã đưa ra đáp án.

Chấn Võ vội giải thích: “Chấn Văn, anh…”

Nhưng anh có thể nói gì đây? Anh giải thích thế nào? Lý do lúc ấy anh cho là chính đáng, giờ nghĩ lại chính anh cũng cảm thấy nực cười. Giờ nói những lý do đó cho Chấn Văn nghe, em ấy sẽ nghĩ gì?

Một lúc lâu sau Chấn Văn mới tìm được giọng nói của mình, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”

Chấn Văn cố gắng hồi tưởng khoảng thời gian đó, những chi tiết cậu từng không mấy quan tâm lần lượt hiện lên, khiến cậu nắm bắt được gì đó.

“Khi đó anh nói ngày nào cũng sẽ tỏ tình với em, đến khi chúng ta tốt nghiệp trung học, bốn trăm tám mươi mốt câu. Tại sao anh lại nói như vậy? Lúc ấy anh đã nghĩ gì?” Chấn Văn nhìn chằm chằm Chấn Võ, không buông tha dù cử chỉ nhỏ nhất của anh.

Cậu đoán đúng rồi, Chấn Võ lại tránh né ánh mắt của cậu, phản kháng yếu ớt: “Anh không… không nghĩ gì cả.”

Chấn Văn vươn người tới gần Chấn Võ, đưa tay ôm lấy mặt anh, nghiến răng nói: “Vương Chấn Võ, nói thật cho em!”

Nhìn ánh mắt kiên quyết của Chấn Văn, Chấn Võ thầm thở dài, không kháng cự nữa. Anh kéo tay Chấn Văn xuống, nắm trong lòng bàn tay của mình: “Được! Anh nói. Nhưng em nhất định phải bình tĩnh nghe hết đã, có được không?”

Chấn Văn rút tay về, ngả người ra sau, nói: “Được, anh nói đi, em nghe.”

Chấn Võ nhìn bàn tay trống không của mình, trầm tư một lát rồi mới mở miệng: “Lúc anh bị thương ở nhà, mẹ đã nói chuyện với anh rất lâu. Mẹ lo lắng, sở dĩ em thích anh là bởi vì từ nhỏ chúng ta đã ở bên nhau, chưa bao giờ tách ra, em cũng không có cơ hội tiếp xúc với những người khác. Có lẽ bởi vậy mới khiến ỷ lại của em vào anh trở thành thích. Có lẽ đến khi em lớn thêm chút nữa, đến khi em gặp được cô gái em thích em sẽ thay đổi. Mẹ còn lo lắng tương lai của em sẽ vì lựa chọn này mà trở nên không tốt, dù sao em còn là người thừa kế gia nghiệp của ba. Mẹ càng nói anh càng hoảng hốt. Ngày đó anh đã suy nghĩ rất nhiều, rối rắm rất lâu, anh sợ có lẽ mẹ nói đúng. Tương lai của em không nên bị anh cản trở. Cho nên anh đã giao ước với ba mẹ, anh sẽ ở bên em đến khi tốt nghiệp, nhưng cũng sẽ cho em cơ hội để em tiếp xúc với những bạn gái khác. Nếu như em thật sự gặp được bạn gái mà em thích, sau khi tốt nghiệp anh sẽ rời đi. Chấn Văn, lúc anh nói những lời đó chính là anh đang hy vọng có thể không phải rời xa em, hy vọng em thật sự thích anh, chứ không phải chỉ là cảm xúc nhất thời của em. Cho nên, trong bữa tiệc hôm đó, lúc em nói thích anh, anh đã kích động đến không kiềm chế được. Sau khi về nhà anh đã đổi ý, anh mặc kệ giao ước với ba, cũng không cần biết tương lai của em sẽ như thế nào, dù có không tốt, anh cũng luôn ở bên em.”

Một hơi nói hết, Chấn Võ dè dặt nhìn Chấn Văn, trong mắt cậu không còn là vẻ nhiệt huyết vốn có, không phải nhẹ nhõm, mà giống như là… đau lòng. Chấn Văn chỉ sững sờ ngồi đó, đau lòng nhìn anh.

“Chấn Văn, anh nói xong rồi.” Chấn Võ nhẹ giọng nói.

Môi Chấn Văn giật giật, hồi lâu mới mở miệng: “Ra là vậy. Thật ra anh không hề tin tưởng em!”

“Khi đó, thay vì nói không tin em, không bằng nói anh không tin mình may mắn như vậy.”

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ anh tin em thật sự thích anh, không phải là hiểu lầm chết tiệt gì cả.”

“Nhưng làm sao để em tin tưởng anh đây? Em có nên tin tất cả bây giờ đều là sự thật? Nếu như bây giờ anh vẫn còn thực hiện giao ước chết tiệt kia thì sao?” Mỗi sáng Chấn Võ đều dùng một lời tỏ tình để đánh thức cậu, lẽ nào là đang đếm ngược thời gian?

“Giao ước kia đã không còn nữa rồi, bây giờ ba mẹ đã tiếp nhận là thật, anh đối với em cũng là thật.”

“Anh chứng minh thế nào?”

“Chúng ta có thể đi hỏi ba mẹ, mẹ biết tất cả, mẹ cũng vì chuyện này mà rất lo lắng.”

“Em không muốn hỏi ba mẹ, em đang hỏi anh, anh chứng minh thế nào?”

“Chấn Văn, em đừng như vậy.” Nhìn ánh mắt xa lạ của Chấn Văn, trái tim Chấn Võ như bị vô số kim châm vào.

“Em nên như vậy!” Chấn Văn lên giọng.

“Vậy em nói xem, rốt cuộc anh phải làm gì em mới chịu tin tưởng anh?” Chấn Võ sốt ruột, giọng điệu gần như cầu khẩn mà hỏi.

Bên cạnh, một giọng nói không kiên nhẫn đột nhiên vang lên: “Này, hai người các cậu có cần phải phiền phức không? Hôn tới không phải là được rồi sao?”

o0o Hết chương 67 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi