VĂN VÕ SONG TOÀN

Thời gian làm việc buổi chiều, quán cà phê chỉ là rải rác mấy người, nhạc nền trong quán rất nhẹ nhàng, mọi người trò chuyện cũng đều nhỏ giọng.

Vị trí Chấn Văn, Chấn Võ ngồi ở gần trong góc, rất yên tĩnh, lúc nói chuyện cũng hạ giọng. Mấy bàn xung quanh vốn đều trống không, vậy mà không biết từ lúc nào đã có hai cô gái ngồi đó.

Chấn Văn cau mày nhìn người vừa lên tiếng, là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ trắng, có vẻ là một cô gái rất hoạt bát. Cô gái kia lúc này đang đứng bên cạnh Chấn Võ, khoanh tay, ra vẻ là người từng trải.

“Từ lúc cậu bước vào tôi đã chú ý đến rồi, bạn trai cãi cọ, hôn một cái là giải quyết được vấn đề rồi, không phải sao?”

“Cậu nghe trộm chúng tôi nói chuyện!” Chấn Văn híp mắt nhìn cô gái kia.

Cô gái cột băng đô, đeo kính bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng đấy. Vừa rồi nghe hai người nói chuyện, nói đi nói lại, làm chúng tôi rất sốt ruột. Hai người thích nhau nào có nhiều vấn đề như vậy, có phải không?”

Cô gái cột tóc đuôi ngựa chỉ Chấn Võ nói: “Tôi thấy cậu không đủ dũng cảm, dáng vẻ thì khúm núm!”

Chấn Văn đẩy ghế đứng dậy, đi sang chỗ Chấn Võ, đẩy ngón tay đang chỉ Chấn Võ ra, hơi giận nói: “Cậu là ai? Ai cần các cậu nhiều chuyện? Còn nữa, không ai nói với các cậu chỉ người khác như vậy rất bất lịch sự sao hả?”

“Tôi đang giúp cậu đó. Nói thật, có phải cậu cũng muốn cậu ta chứng minh như vậy hay không?”

“Đó là chuyện của tôi, các người cút xa ra một chút.”

Cô gái cột băng đô nhìn dáng vẻ hung dữ của Chấn Văn, vội kéo bạn mình: “Được rồi, chúng ta không cần lo cho bọn họ nữa, để mặc họ tự giải quyết đi.”

Cô gái cột tóc đuôi ngựa không cam lòng, nhưng nhìn Chấn Văn đang khó chịu cao hơn mình đến hai cái đầu, cũng có chút chột dạ: “Thôi vậy, đúng là làm phúc phải tội.” Hai cô gái trở lại bàn của mình. Lúc này Chấn Văn mới phát hiện, ánh mắt của những người khác trong quán cà phê đều nhìn về phía mình.

Chấn Võ cũng đã đứng lên, ở phía sau Chấn Văn nhìn hai cô gái kia bỏ đi, đè vai Chấn Văn, quay người cậu lại, hỏi: “Em muốn chứng minh như vậy?”

Chấn Văn đẩy tay Chấn Võ ra: “Chúng ta về nhà thôi.” Nói xong đẩy cửa, bước nhanh ra ngoài.

Ra khỏi quán cà phê, hơi nóng bên ngoài lập tức ập tới. Dù đã xế chiều nhưng nhiệt độ dưới mặt đất vẫn làm không khí nóng hầm hập.

Xoa cánh tay bị hơi nóng thổi qua, cảm giác được Chấn Võ đi theo mình, Chấn Văn vội vã rẽ sang phải. Nhưng đi chưa được hai bước đã bị Chấn Võ kéo lại: “Nhà ở hướng kia.”

Chấn Văn muốn hất tay Chấn Võ ra, nhưng Chấn Võ nắm rất chặt, kéo Chấn Văn về nhà.

Gần mười phút, hai người không nói với nhau câu nào, cảnh tượng này khiến Chấn Văn nhớ lại lúc mới thổ lộ với Chấn Võ, bọn cậu cũng nắm tay thế này, Chấn Võ đi trước, cậu đi đằng sau. Cậu vẫn nhớ lúc đó trái tim cậu đập rộn ràng, được người mình yêu thầm nắm tay, cậu đã hy vọng con đường này mãi không kết thúc.

Mới mấy tháng trôi qua, tâm trạng hiện giờ của Chấn Văn lại là hoảng loạn. Mấy tháng này cậu được Chấn Võ yêu thương, cưng chiều. Thích anh, nghe Chấn Võ nói anh cũng thích cậu, dù cho nửa đêm xoa người lẫn nhau cũng khiến cậu vui vẻ, cười ngây ngô không thôi. Nhưng nghĩ đến những ngọt ngào đó rất có thể chỉ là biểu hiện giả dối, ý nghĩ này khiến Chấn Văn muốn phát điên.

Về đến nơi, Trần Cẩn không ở nhà. Chấn Võ đi vào bếp, rót hai cốc nước, đưa cho Chấn Văn một cốc, bản thân uống ừng ực liền hai cốc mới dừng lại.

Chấn Văn uống hai ngụm, rồi đi lại chỗ cất hòm thuốc, cầm lấy bàn tay bị thương của Chấn Võ, học theo dáng vẻ của Chấn Võ, sát trùng vết thương cho anh.

Dọc đường hai người đều chìm vào tâm sự mà trầm mặc không nói, Chấn Văn đã không kháng cự anh nữa rồi, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

“Em vẫn chưa trả lời anh, em muốn anh chứng minh thế nào?” Chấn Võ đưa tay muốn ôm Chấn Văn, lại bị Chấn Văn đẩy ra.

“Đó là chuyện của anh, hỏi em làm gì?” Vừa rồi trên đường nhìn bóng lưng Chấn Võ, cậu đã không còn cần anh chứng minh nữa rồi. Cậu bằng lòng tin tưởng anh, vô điều kiện. Nhưng cậu vẫn giận Chấn Võ, vì anh không tin cậu, vì Chấn Võ tự làm khổ mình.

Chấn Võ thử tiến tới gần, Chấn Văn lại lùi lại. Chấn Võ sốt ruột, người tưởng rằng đã bình tĩnh lại biến thành một con nhím

“Nhưng anh không biết phải làm gì mới khiến em hài lòng.”

Chấn Văn chọc lên ngực Chấn Võ: “Anh không nghĩ cho mình hay sao? Em thật không dám tưởng tượng lúc đó tâm trạng của anh thế nào. Anh còn có thể cười được, còn có thể bình tĩnh như vậy? Mà em bị lừa đến không hay biết gì, ngày ngày như đứa ngốc, còn tưởng rằng mình rất hạnh phúc.”

Chấn Võ bắt lấy tay Chấn Văn, kéo Chấn Văn đang kích động lại gần mình, nói: “Ở tình huống đó, em muốn anh nói ra, để cả hai đều đau khổ em mới hài lòng sao?”

Quật cường nhìn Chấn Võ, Chấn Văn rỉ là một chữ từ kẽ răng: “Đúng vậy!”

“Được, vậy anh nói cho em biết. Thời gian đó, mỗi ngày mỗi giờ anh đều muốn nhìn em, muốn nhớ thật kỹ từng biểu cảm vui vẻ của em, dự định sau này sẽ chậm rãi nhấm nháp. Em cảm thấy tâm trạng anh như thế nào khi làm những việc đó?”

Môi Chấn Văn giật giật, nhìn vào mắt Chấn Võ, thấy anh kích động, tựa như cảm nhận được tâm trạng của anh khi đó. Cảm xúc bất mãn dần tan biến.

Khóe mắt Chấn Văn ươn ướt, xúc động nói: “Xin anh đừng lúc nào cũng che chở cho em, có được không? Anh cho rằng đến khi biết chuyện, em còn có thể vui vẻ được sao? Anh có giỏi thì giấu em cả đời đi! Nhưng nếu như em phát hiện ra, em sẽ càng đau khổ hơn, không phải sao?”

Chấn Võ buông tay Chấn Văn, bàn tay bị thương vòng qua ôm lấy Chấn Văn, bàn tay còn lại nhẹ nhàng lau nước mắt của cậu, đến khi cảm xúc ổn định mới lên tiếng: “Anh đã định sẽ giấu em cả đời, nhưng chuyện hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự tính của anh.”

Chấn Văn đập lên lưng Chấn Võ một cái: “Quả nhiên là anh định giấu diếm!”

Chấn Võ nghiêm túc đáp trả: “Nếu như có thể.”

“Anh đừng có quá đáng như vậy được không?”

Chấn Võ không nói gì, chỉ nhìn Chấn Văn, như muốn nói dù có quay ngược thời gian, anh vẫn lựa chọn làm như vậy.

Chấn Văn thở dài: “Anh hết thuốc chữa thật rồi. Thôi vậy. Nhưng ngoài chuyện này ra thì sao? Anh còn giấu em chuyện gì khác không?”

Chấn Võ lắc đầu, vội giơ tay thề thốt: “Không còn. Thật sự không giấu gì nữa.”

Chấn Văn nắm cằm Chấn Võ, rõ ràng phải ngửa đầu lại tỏ vẻ như từ trên cao nhìn xuống: “Nếu như sau này anh dám giấu em, tự mình quyết định lần nữa, em sẽ ăn anh.”

Chấn Võ cười ngây ngô: “Được, anh hứa với em, sau này có bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ thương lượng với em.”

Chấn Văn bị dáng vẻ của Chấn Võ chọc cười: “Vậy bây giờ anh muốn làm gì?”

Chấn Võ chăm chú ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp của Chấn Văn, hỏi: “Làm gì cũng được phải không?”

“Ừ, làm gì cũng được.”

“Vậy làm thế này là được rồi.” Chấn Võ nói xong, nâng mặt Chấn Văn, hôn lên môi cậu.

Lúc ở quán cà phê, nghe cô gái kia nói, Chấn Võ đã muốn làm vậy. Anh biết Chấn Văn vẫn luôn rất để ý đến thái độ giấu diếm của anh, có lẽ tỏ rõ thái độ trước mặt mọi người sẽ làm Chấn Văn hiểu được quyết tâm của anh.

Bị hôn đến đầu óc choáng váng, Chấn Văn thỏa mãn ôm Chấn Võ, mỗi lần răng môi quấn quanh đều khiến tình cảm trong trái tim cậu căng tràn, cậu thật sự mê mẩn Chấn Võ chủ động thế này.

Sau khi hôn mãnh liệt, hai người thở hổn hển đứng ôm nhau, thậm chí Chấn Văn còn nghĩ thời gian cứ thế này mà đóng băng cũng không tệ.

Chấn Văn muốn lôi Chấn Võ về phòng tiếp tục, lại bị anh kéo vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu, nhỏ giọng gọi tên cậu: “Chấn Văn.”

“Hử?”

“Anh hơi chóng mặt.” Vừa dứt lời, thân thể Chấn Võ đã trở nên nặng nề.

“Chấn Võ!” Chấn Văn kéo Chấn Võ lên, hoảng hốt nhìn anh.

Giọng của Chấn Võ nghe như hụt hơi, nhưng vẫn rất tỉnh táo: “Không có gì, có lẽ là bị cảm nắng.”

Chấn Văn nhẹ nhàng nâng đầu Chấn Võ, khom người bế anh lên, đến phòng anh thì đá văng cửa phòng khép hờ, đặt anh xuống giường, cởi quần áo đẫm mồ hôi trên giường anh, cuối cùng dứt khoát giúp anh cởi sạch.

Chấn Võ nằm đó, cả người thả lỏng, mặc cậu làm.

Đắp chăn mỏng lên người Chấn Võ, Chấn Văn cầm khăn ướt lau bàn tay, cánh tay của anh, lo lắng hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”

“Không sao, lúc nãy chỉ hơi váng đầu, giờ đã đỡ nhiều rồi.”

“Sao anh lại bị cảm nắng được?”

“Anh đi tìm em, trời nóng như vậy, bị cảm nắng cũng không có gì khó hiểu.”

“Vậy tại sao lúc em bỏ đi anh không đuổi theo?”

“Bởi vì anh cảm thấy uất ức, anh đối với em như vậy, em lại còn vì chuyện cũ mà giận anh.”

“Ai bảo anh không trả lời. Không trả lời chứng tỏ có tật giật mình. Quả nhiên bị em bắt được!”

“Được rồi, em là thầy bắt ma, đã được chưa?” Chấn Võ không nhịn được khẽ cười.

“Anh cười cái gì? Không khó chịu sao?”

“Em đã bế được anh rồi, chúc mừng nhé!”

“Vẫn có chút khó khăn, em phải luyện tập thêm, cho đến khi bế anh đứng lên ngồi xuống mới xem như thành công.”

“Người nào đó không có việc gì làm lại đi làm việc nhàm chán như vậy.”

“Lúc chúng ta nhàm chán có thể làm việc nhàm chán đó.”

“Vậy không phải là càng nhàm chán hay sao?”

“Còn phải xem là làm cùng ai. Nếu như là làm với Hạ Vũ Hào, đúng là sẽ rất nhàm chán. Nhưng, anh nói thật đi, em bế anh như vậy, anh có thích không?”

“Ừ, thích.”

“Thích là được rồi. Thôi, không nói nữa, anh nhắm mắt ngủ một lát đi.”

Chấn Võ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Nằm với anh.”

“Em lau xong đã.” Lau xong bàn chân, Chấn Văn sờ lên da Chấn Võ, thấy không còn nóng như trước, lúc này cậu mới thu dọn khăn, trở lại bên giường, để nguyên quần áo nằm xuống bên cạnh Chấn Võ.

Nằm trên gối, nhìn sườn mặt Chấn Võ, ngón tay lướt từ cằm anh đi lên.

Chấn Võ cầm tay Chấn Văn, khẽ cười: “Em làm thế này sao anh ngủ được?”

“Nhưng mặt của anh rất đẹp.”

Chấn Võ nghiêng người, nhìn Chấn Văn.

“Em còn đẹp hơn, đặc biệt là ánh mắt, rất đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã bị ánh mắt của em mê hoặc.”

“Anh lại nói khoác. Lúc đó anh ướt sũng, mặt mũi đầy nước, anh nhìn thấy mắt em thế nào được?”

“Thật ra trước lúc em rớt xuống nước, anh đã đứng ở đó nhìn em rất lâu rồi. Nhưng mà trông em có vẻ đang rất tức giận, anh mới không dám tới gần. Lúc em tức giận, hai mắt cũng tỏa sáng.”

“Thì ra anh rình trộm em. Nói đi, có phải lúc đó anh đã biết em sẽ là em trai của anh rồi không?”

“Không, anh chỉ tò mò, cậu bé xinh đẹp nhà ai lại chạy tới chỗ đó chơi.”

“Chấn Võ, từ khi nào miệng anh trở nên ngọt như vậy?” Chấn Văn cười nói.

“Để anh nghĩ xem nào. Hình như là từ khi anh biết anh thích em.”

Chấn Văn hài lòng nhìn Chấn Võ, hôn lên mũi của anh, cụng đầu lên trán anh, nói: “Chấn Võ, chúng ta thỏa thuận đi, sau này dù có chuyện gì cũng không được giấu diếm nhau, có được không?”

“Được. Hình như chúng ta đã ước hẹn rất nhiều rồi, có cần phải ghi lại không, xem như ước định giữa chúng ta?”

“Anh nói đấy nhé? Chờ anh khỏe lại, chúng ta sẽ ký hiệp ước. Giờ thì nhắm mắt lại, nghỉ ngơi đi!”

“Tuân lệnh!”

o0o Hết chương 68 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi