VĂN VÕ SONG TOÀN

Chấn Văn chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Chấn Võ đã nửa giờ rồi, ngẫm lại hình như hiếm khi cậu nhìn Chấn Võ thế này, ngoại trừ lần Chấn Võ bị thương.

Nhớ lại khi đó, trái tim Chấn Văn như bị ai túm lấy, đau đớn vô cùng.

Giờ nghĩ lại, lúc ấy, không phải là Chấn Võ không để lộ dấu hiệu. Vẻ mặt của anh lúc vuốt ve gương mặt cậu, đôi lúc thấy anh ngồi thừ người, mày nhíu lại, chỉ đến khi cậu nhìn anh, anh mới miễn cưỡng mỉm cười.

Những tín hiệu ấy, nếu là người tinh ý thì đã phát hiện ra từ lâu rồi.

Nhưng Chấn Văn chẳng những đầu óc không nhanh nhạy, lại bị hạnh phúc đột ngột có được làm cho choáng váng, nên cậu đã xem những cử chỉ đó của Chấn Võ là do tính cách thâm trầm kín đáo trước giờ của anh.

Nhìn Chấn Võ ngủ say, những lời hôm nay Chấn Võ nói lại hiện lên trong đầu. Chấn Văn thở dài. Trái tim Chấn Võ như một củ hành tây, cần cậu bóc ra từng lớp mới có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ngay cả lúc này, Chấn Văn cũng không dám chắc chắn mình đã bóc đến tầng sâu nhất hay chưa.

Một tiếng rột rột cắt ngang dòng suy nghĩ của Chấn Văn, là tiếng kêu phát ra từ bụng Chấn Võ.

Chấn Văn khẽ cười, trưa nay không chỉ cậu không ăn gì, Chấn Võ bị tên bạch tuộc kia quấn lấy cũng chẳng ăn được mấy.

Nhìn màn hình điện thoại, đã năm giờ năm mươi, vểnh tai nghe ngóng, bên ngoài yên tĩnh vô cùng, xem ra mẹ vẫn chưa về.

Rón rén ra khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa lại, cậu bấm số điện thoại của mẹ, sau năm, sáu hồi chuông mới có người bắt máy.

“Chấn Văn à, xin lỗi con, hôm nay mẹ đi gặp mặt bạn bè, đến giờ vẫn chưa kết thúc. Con nói Chấn Võ nấu chút gì cho con ăn nhé. Mẹ không về ăn cùng các con.”

Môi Chấn Văn giật giật, cuối cùng chỉ trả lời: “Vâng, con biết rồi ạ. Mẹ đi đường cẩn thận.”

“Ừ, Chấn Văn đã biết quan tâm đến người khác rồi. Không nói nữa, mấy người bạn đang gọi mẹ rồi.”

Không đợi Chấn Văn chào tạm biệt, đầu bên kia đã vang lên những tiếng tút tút.

Quay đầu nhìn cửa phòng của Chấn Võ, lúc này không nên gọi Chấn Võ dậy nấu cơm cho cậu ăn.

Mở điện thoại, tìm tòi một hồi, vẫn nên mua đồ ăn ngoài cho đỡ tốn thời gian và công sức. Nhưng mới lướt một lát, Chấn Văn lại tắt điện thoại đi. Có lẽ cậu sẽ nấu cho Chấn Võ. Nếu như được ăn đồ mình làm, chắc hẳn Chấn Võ sẽ vui lắm đây.

Nghĩ vậy, Chấn Văn vui sướng, bước chân nhẹ nhàng đi xuống bếp, mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong có dưa chuột, cà chua, bắp cải. Vậy thì nấu mì đi, món này xem ra dễ nấu.

Chấn Văn mở điện thoại tìm kiếm cách nấu mì nước, cũng không quá khó.

Rửa sạch tay, chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu theo hướng dẫn, cậu bắt đầu rửa cà chua. Vừa rửa xong, một quả cà chua trượt khỏi tay cậu, rơi xuống đất, lăn nửa vòng tròn.

Được rồi, chắc bị rơi như vậy cũng không làm ảnh hưởng đến hương vị, rửa sạch lại là có thể ăn.

Rửa xong xuôi, Chấn Văn cầm lấy dao, nhìn cà chua và hành lá nằm trên thớt, khoa tay múa chân mấy lần, mới tìm được vị trí giữ chặt, bắt đầu cắt.

Mặc dù chỉ là hai nguyên liệu đơn giản, trong lúc cắt Chấn Văn vẫn luống cuống, cắt cà chua thành những miếng lớn nhỏ không đều, hành lá thì còn đỡ, trông cũng tương đối bằng nhau.

Bình thường nhìn Chấn Võ nấu cơm, động tác trôi chảy, thậm chí có thể dùng từ đẹp trai để miêu tả. Mà dáng vẻ lúc này của mình, chẳng dính dáng gì đến đẹp trai cả.

Tiếp theo phải đánh trứng gà.

Chấn Văn rầu rĩ cầm trứng gà, trong hướng dẫn không nói đánh trứng gà thế nào. Cố gắng nhớ lại lúc Chấn Võ đánh trứng, cậu cầm lấy một quả lên, đập vào bát, cả quả trứng bị cậu làm nát, bắt tung tóe ra ngoài.

Lau sạch thớt, cậu thử lại lần thứ hai. Lần này cậu đập nhẹ quá, đập mấy lần vỏ trứng mới vỡ ra một mẩu nhỏ.

Quá chuyên tâm đập trứng, Chấn Văn không nhận ra Chấn Võ đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn cậu, ngắm vẻ mặt tập trung của cậu, khóe môi luôn nhếch cao.

Nhìn Chấn Văn cực kỳ nghiêm túc đập trứng gà như vậy, Chấn Võ bật cười: “Em làm như vậy thì đến bao giờ anh mới được ăn?”

Chấn Văn giật mình, bị trượt tay, quả trứng rơi xuống đất. Tựa như đã đoán trước được, gần như ngay lập tức, Chấn Võ vươn tay, đỡ được quả trứng.

Chấn Văn bị Chấn Võ trêu chọc, mặt đỏ bừng, quan sát sắc mặt Chấn Võ: “Anh dậy rồi à? Cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”

Chấn Võ cười, lau trứng gà bắn lên mặt Chấn Văn: “Không sao rồi. Em muốn nấu mì trứng gà sao?”

“Vâng, mẹ bảo hôm nay sẽ về muộn.”

“Cho nên em muốn cho anh nếm thử tay nghề nấu nướng của em?”

“Đúng vậy. Nhưng em không biết đánh trứng gà, chắc luyện tập mấy lần sẽ được.”

“Anh dạy em.” Chấn Võ lấy hai cái tạp dề, đeo cho Chấn Văn một cái, cái còn lại tròng qua đầu mình.

Chấn Văn nhìn quần áo của mình, bây giờ mới mặc tạp dề đã quá muộn rồi. Trên quần áo dính đầy cà chua với trứng, nhưng cậu vẫn để mặc Chấn Võ buộc vào cho mình.

Chấn Võ đứng sau lưng Chấn Văn, một tay luồn qua bên hông Chấn Văn, cầm bát, tay còn lại đặt quả trứng gà vừa rồi đặt vào tay Chấn Văn, rồi cầm tay cậu, nhẹ nhàng đập vào cạnh bát, trứng gà lập tức trượt từ trong vỏ ra bát, vô cùng dễ dàng.

Sau đó nhẹ giọng nói bên tai Chấn Văn: “Muốn thử lại lần nữa không?”

Bên tai ngưa ngứa, Chấn Văn né tránh: “Để lần sau đi. Trong điện thoại nói chỉ cần hai quả, đủ trứng gà cho hôm nay rồi.”

Chấn Văn bật bếp, cầm chai dầu đổ vào nồi, nếu Chấn Võ không ngăn lại, e rằng cậu đã đổ nửa chai vào mất rồi.

Cho dầu vào nồi xong, lại vội vàng quay người muốn lấy cà chua.

Chấn Võ vỗ bờ vai luống cuống của Chấn Văn: “Chờ một chút đã, dầu nóng mới có thể thả đồ ăn vào.”

“Phải nóng thế nào?” Chấn Văn lo lắng nhìn dầu trong nồi, có vẻ như không có gì thay đổi cả.

Chấn Võ nắm tay Chấn Văn đặt lên phía trên nồi: “Có cảm nhận được hơi nóng không?”

“Có.”

“Vậy thì chính là lúc này.” Chấn Võ vừa nói xong, Chấn Văn lại cuống quít cầm cà chua trong đĩa ném vào trong nồi.

Nói ‘ném’ rất đúng, bởi vì có mấy miếng cà chua bay ra phía bên ngoài.

Chấn Võ vội kéo Chấn Văn lùi lại, dầu trong nồi reo vui xèo xèo: “Chậm một chút. Em làm vậy rất nguy hiểm, dầu sôi sẽ bị bắn ra ngoài, làm em bị bỏng đấy.”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ nhuần nhuyễn dùng dao thái gạt hành vào nồi.

Nhìn cà chua trong nồi, Chấn Văn cầm thìa đảo mấy lần: “Cái này phải chờ tới lúc nào?”

“Đến khi nó trở thành nước.”

“Nhưng còn vỏ mà, vỏ rất khó chín.”

“Cho nên trước khi cắt cần bỏ vỏ trước.”

“Á, em không bỏ vỏ rồi, làm sao bây giờ?” Chấn Văn thử dùng thìa gạt vỏ ra ngoài.

Chấn Võ cười, cầm lấy cái thìa trong tay cậu: “Không sao, thế này cũng được, lát nữa ăn nhặt ra là được.”

“Ừ. Vậy giờ em phải làm gì tiếp?”

“Đổ hai bát nước vào nồi. Lần này nhớ chậm một chút.”

Chấn Văn nghe theo hướng dẫn của Chấn Võ, cẩn thận đổ nước vào nồi. Chấn Võ đậy nắp lại.

Chấn Văn xoay người lấy mì thấy vậy nhìn Chấn Võ: “Không bỏ mì vào sao?”

“Không phải em đã đọc hướng dẫn rồi à? Đợi nước sôi mới thả mì vào.”

Chấn Văn gãi đầu, nhìn Chấn Võ đang hé miệng cười: “May mà anh đã dậy, nếu không chúng ta không có bữa tối mà ăn rồi. Mỗi lần nhìn anh nấu mì, em cho rằng rất đơn giản chứ.”

“Thì đơn giản thật mà. Em làm mấy lần sẽ quen thôi.”

Chấn Võ vòng hai cánh tay qua lưng Chấn Văn, ôm lấy cậu, đầu gác lên đỉnh đầu cậu, cười nói: “Lần đầu tiên em nghiêm túc nấu cho anh, anh sẽ ăn cho bằng hết.”

“Đừng, còn không biết có ăn được hay không. Hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên, trước kia em đã chuẩn bị bữa sáng cho anh rồi.”

“Lần trước em là người vận chuyển, lần này em là đầu bếp, không giống nhau. Anh cảm thấy đồ ăn em làm nhất định sẽ rất ngon, huống khi không phải còn có thầy giáo cầm tay hướng dẫn hay sao?”

Chấn Văn mím môi cười, hỏi Chấn Võ: “Lần đầu tiên anh nấu cơm là khi nào?”

Chấn Võ suy nghĩ một lúc: “Hình như là năm thứ ba tiểu học.”

Chấn Văn nhìn kệ bếp, năm thứ ba tiểu học, mới cao hơn kệ bếp được một chút.

“Nhỏ như vậy sao?” Chấn Văn khó nén kinh ngạc.

“Ừ, khi đó mẹ làm hai công việc một lúc, về nhà rất muộn, anh mới thử nấu cơm cho mẹ. Đâu thể để mẹ đi làm về muộn như vậy còn phải nấu cơm cho anh ăn?”

“Anh giỏi quá, không được ai dạy mà vẫn nấu được.”

Chấn Võ nhớ lại, nụ cười vừa chua xót vừa ngọt ngào: “Lần đầu tiên anh nấu rất khó ăn, cho quá nhiều muối, còn bị cháy, nấu không quen nên cơm bị sống. Nhưng đồ ăn như vậy mẹ lại ăn rất ngon lành.”

Chấn Văn tựa đầu lên vai Chấn Võ, vỗ lưng anh: “Khi đó nhất định là rất vất vả.”

“Rất vất vả, nhưng ít nhất anh và mẹ không bị đánh nữa. Ngẫm lại lúc đó anh rất tàn nhẫn, nhìn thấy ba nằm trong bệnh viện, mỗi ngày anh đều cầu nguyện ông ấy mau chết đi.”

“Anh làm vậy là rất nhân từ rồi. Đổi lại là em, có lẽ đã cầm dao xông tới.”

“Anh cũng đã từng nghĩ vậy. Nhưng lại nghĩ đến mẹ phải ở một mình, anh đành từ bỏ. Ít nhất anh và mẹ còn có thể nương tựa vào nhau, giúp nhau chống đỡ.”

Chấn Văn hôn lên môi Chấn Võ, chăm chú nhìn vào mắt anh: “Giá như chúng ta gặp nhau sớm hơn thì tốt rồi, anh sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy.”

Chấn Võ hôn trả, cười nói: “Cũng may, mặc dù khổ, nhưng so với thời gian bị đánh, anh và mẹ vẫn rất hạnh phúc.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trên khóe môi là nụ cười ngọt ngào. Bọn họ lặng lẽ nhìn đối phương, tựa như cảnh vật chung quanh đều biến mất, chỉ còn lại người trước mắt mình mà thôi.

Đến khi tiếng nước sôi vang lên, bọn họ mới bừng tỉnh, nhớ ra mình đang nấu mì.

Bảy phút sau, mì đã nấu xong, cuối cùng cũng xem như thành công, mì sợi vẫn ra dáng mì sợi.

Chấn Văn lóng ngóng vớt mì ra bát, rồi lại cẩn thận cầm bát múc nước canh.

Chấn Võ đã ngồi bên bàn ăn, nhìn Chấn Văn cẩn thận bưng một bát mì đầy ụ đặt trước mặt mình, trên mặt là nụ cười sâu mãi không tan.

Dù chỉ là hai bát mì, nhưng hai người như thể được ăn một bữa tiệc lớn, chậm rãi thưởng thức, ánh mắt nhìn nhau mãi không rời, như thể trong bát không chỉ có mì mà thôi.

Liên tục ba ngày sau, mỗi ngày Chấn Văn đều làm mì trứng gà cà chua, quả nhiên quen tay hay việc, đến ngày thứ tư, không cần Chấn Võ đứng bên cạnh, cậu đã có thể nấu thành thạo. Trần Cẩn và Vương Tuần Dương hiếm khi trở về nhà, không nói gì về việc Chấn Văn làm, nhưng cũng không tỏ vẻ như ăn rất ngon.

Chỉ có Chấn Võ lần nào cũng ăn hết sạch.

Ngày thứ tư, sau khi ăn hết miếng cuối cùng, Chấn Võ nấc cục một cái, nói: “Chấn Văn, tay nghề của em đã cao lên rất nhiều, có thể tốt nghiệp được rồi.”

“Có thật không? Em vẫn còn muốn làm thêm hai ngày nữa.”

Vương Tuần Dương lau miệng nói: “Thằng nhóc nhà con xem chúng ta là chuột bạch đấy hả? Ngày nào cũng ăn mì, ba đã bắt đầu thấy khó nuốt rồi.”

Chấn Văn uống một ngụm nước canh, nói: “Con thấy hương vị cũng được mà, đúng không Chấn Võ?”

Chấn Võ không nhịn được cười nói: “Rất ngon. Cho nên chúng ta có thể tạm dừng tập luyện mấy ngày, để em nghỉ ngơi, anh và mẹ nấu là được rồi.”

Chấn Văn nhìn ánh mắt bất mãn của Vương Tuần Dương và nụ cười có chút miễn cưỡng của Chấn Võ, suy nghĩ một lúc nói: “Được rồi, nể mặt mấy ngày nay mọi người cổ vũ cho con, con sẽ nghỉ ngơi vài ngày.” Nói xong nhìn sang Chấn Võ.

Quả nhiên, Chấn Võ nghe cậu nói vậy, lén thở phào một hơi.

Chấn Văn xem như không thấy Chấn Võ, quay sang hỏi Vương Tuần Dương: “Ba, ba nói thật đi, mì con nấu khó ăn lắm sao?”

Vương Tuần Dương nhìn Trần Cẩn, làm bộ ho khan một tiếng: “Cũng không tệ, nhưng đồ ăn ngon đến đâu cũng không thể ngày nào cũng ăn. Hiếm khi ba trở về, ba muốn ăn cơm mẹ con nấu. Vậy mà mấy ngày nay đều bị mì của con quấy rối rồi.”

Chấn Văn nhìn ba người ba vẻ mặt khác nhau, thoải mái mà nói: “Con biết rồi. Thật ra mọi người đều cảm thấy khó ăn đúng không? Không sao mà. Mọi người nói cho con biết là được, con sẽ không làm nữa.”

Vương Tuần Dương thở dài: “Con tưởng ba không muốn sao? Hai người kia đều thành người của con rồi, bắt ba phải giả ngu.”

Chấn Văn nhìn Trần Cẩn đang nháy mắt với Vương Tuần Dương và Chấn Võ có chút lúng túng: “Ấy, mọi người không cần phải làm vậy đâu. Con không còn là trẻ con nữa, không cần mọi người dỗ dành. Mọi người có sao nói vậy, con không thấy buồn đâu.”

Chấn Võ vỗ tay Chấn Văn an ủi: “Anh thực sự cảm thấy mùi vị không tệ. Quan trọng nhất là hiếm khi em nhiệt tình nấu, mọi người không nỡ làm em mất hứng.”

Chấn Văn cười khổ: “Em chỉ vì chút chuyện nhỏ đấy mà không vui thì làm sao chịu đựng được những chuyện lớn hơn?”

Vương Tuần Dương rất hài lòng với câu trả lời này của Chấn Văn, gật đầu nói: “Cuối cùng con đã hiểu chuyện rồi. Nếu chút chuyện nhỏ này cũng không chịu được, tương lai sao có thể làm nên chuyện lớn?”

Trần Cẩn cũng xấu hổ vuốt tóc nói: “Chấn Văn của chúng ta trưởng thành rồi, rất hiểu chuyện!”

Vương Tuần Dương hừ một tiếng: “Chấn Văn hiểu chuyện thế nào cũng không bằng một nửa Chấn Võ. Chấn Võ chịu ở bên cạnh con, xem như con có phúc lớn.”

Chấn Văn bất lực lại vui sướng nói: “Ba, con biết rồi. Con có phúc lớn mới gặp được Chấn Võ!”

Nói xong nhìn Chấn Võ lúng túng, đưa tay kéo bàn tay của anh, đặt lên đùi mình, nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười này lại làm Chấn Võ ngẩn người!

Vương Tuần Dương và Trần Cẩn lắc đầu, lặng lẽ đi về phòng của mình.

o0o Hết chương 69 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi