VĂN VÕ SONG TOÀN

Sau ngày tập huấn, huấn luyện viên thực hiện kế hoạch huấn luyện mới, nghe như là huấn luyện người sắt. Mọi người dù than thở nhưng vẫn vô cùng hăng hái tập luyện.

Hạ Vũ Hào kích động chạy đến bên cạnh Khâu Tử Hiên, chờ huấn luyện riêng, lại bị Hà Trung Trung nói cho biết đợt huấn luyện riêng của cậu với Khâu Tử Hiên đã kết thúc. Khâu Tử Hiên nhìn vẻ mặt sửng sốt của Hạ Vũ Hào, đẩy mắt kính, tránh né không dám nhìn Hạ Vũ Hào.

Mặc dù nguyên nhân kết thúc huấn luyện riêng là vì năng lực hiện tại của Hạ Vũ Hào đã có thể tập luyện cùng với những đội viên khác, nhưng nhìn ánh mắt không thể tin của Hạ Vũ Hào, Khâu Tử Hiên lại cảm thấy như mình đang mượn việc công để làm việc tư.

Nếu đã không tiếp tục huấn luyện riêng nữa mà huấn luyện cùng tất cả đội viên khác, Khâu Tử Hiên có thể dùng rất nhiều cớ để tránh tiếp xúc với Hạ Vũ Hào. Nhưng Khâu Tử Hiên vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt Hạ Vũ Hào nhìn mình, mặc dù không nhìn lại, nhưng anh có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đau khổ của cậu.

Cho dù có tình cờ gặp Hạ Vũ Hào ở vườn trường, Khâu Tử Hiên cũng đều chạy trối chết, hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên thường ngày.

Mấy ngày nay, chỉ cần rảnh rỗi, trong đầu Khâu Tử Hiên đều là cảnh tượng Hạ Vũ Hào hôn mình. Hồi tưởng lại từng chi tiết trong buổi tối ‘bị’ tỏ tình đó, Khâu Tử Hiên rơi vào bế tắc, hai đáp án không ngừng giằng co trong đầu làm anh không biết làm sao.

Đúng lúc này, cô em gái bảo bối cầm một hộp socola nói muốn tỏ tình với Hạ Vũ Hào!

Lúc em gái nói chuyện này với Khâu Tử Hiên, anh đang mệt mỏi ngả người ra ghế sofa, nghĩ nên làm thế nào mới vẹn cả đôi đường.

Nghe em gái nói muốn tỏ tình với Hạ Vũ Hào, người anh suýt bắn dậy, nhìn vẻ mặt kiên định của em gái, anh căng thẳng xác nhận: “Em muốn tỏ tình với Hạ Vũ Hào?”

Em gái gật đầu lia lịa, mái tóc ngang vai bên má không ngừng đung đưa: “Đúng vậy, thời gian trước em nghe lời anh, không làm phiền anh ấy ôn thi, tập huấn. Nhưng thế này rất kỳ quặc, chẳng giống em chút nào. Thẳng thắn bày tỏ mới là phong cách của em!”

Khâu Tử Hiên chột dạ nói: “Nhưng mà cậu ta thích người khác rồi!” Người đó chính là anh. Nhìn em gái đang vô cùng hưng phấn, anh không dám nói cho cô, càng không biết nên nói thế nào.

Quả nhiên, em gái như gặp phải kẻ địch mà chất vấn: “Thật sao? Là ai? Em có quen không?

Khâu Tử Hiên lắc đầu nói: “Anh không rõ lắm.”

Nhìn em gái bĩu môi, Khâu Tử Hiên thấp giọng hỏi: “Em thật sự thích Hạ Vũ Hào sao?”

Khâu Thiến Như gật đầu: “Thích!”

“Em thích cậu ấy ở điểm nào?”

“Lúc anh ấy đánh đám bạn xấu bắt nạt em rất đẹp trai, quan trọng là bản thân anh ấy cũng rất đẹp trai!”

“Còn gì nữa không?”

“Còn gì nữa?”

Khâu Tử Hiên nhớ đến dáng vẻ của Hạ Vũ Hào, nhẹ giọng nói: “Em có biết tính tình cậu ta rất nóng nảy, lúc nào cũng hấp tấp, lại thích ngủ nướng. Biết nấu ăn, cũng rất trọng nghĩa. Còn nữa, lúc nghiêm túc thì liều mạng hơn ai hết.”

Khâu Thiến Như ghé sát Khâu Tử Hiên, híp mắt nhìn anh: “Sao anh lại hiểu anh ấy như vậy?”

Khâu Tử Hiên như sực tỉnh khỏi cơn mộng, không biết từ lúc nào anh đã hiểu rất rõ ưu, khuyết điểm của Hạ Vũ Hào, vừa nhắc đến cậu, hình ảnh sinh động lập tức hiện lên trong đầu, lại bị tiếng nói hưng phấn của Khâu Thiến Như cắt đứt: “Em biết rồi, có phải là vì em nhờ anh đưa đồ ăn, cho nên anh với anh ấy đã trở thành bạn tốt?”

Khâu Thiến Như nghĩ như thế càng giúp mình có lợi thế và thêm hy vọng hẹn hò với Hạ Vũ Hào, càng tự tin hơn: “Chiều nay em tới tìm anh, anh theo em đi tỏ tình.”

Khâu Tử Hiên bối rối: “Anh đi cùng em? Nhưng mà, cậu ta đã thích người khác rồi.”

“Người đó có trẻ như em, xinh đẹp như em, tốt như em không?”

Khâu Tử Hiên nhìn khuôn mặt đáng yêu của em gái, đương nhiên em gái đẹp hơn mình. Anh lắc đầu.

“Vậy thì không sao cả.”

“Nhưng mà anh…”

Khâu Thiến Như không cho anh cơ hội cự tuyệt, hùng hổ nói: “Em mặc kệ, anh phải theo em đi tỏ tình! Nếu không em sẽ mách với ba mẹ anh vẫn ở trong đội bóng chuyền, nói ở lại trường học thêm đều là nói dối.”

Khâu Tử Hiên sốt ruột: “Không được!”

Khâu Thiến Như thấy Khâu Tử Hiên như vậy, xem như anh đã đầu hàng, cũng mặc kệ vẻ mặt lúng túng của anh, tự đưa ra kết luận: “Quyết định như vậy đi!”

Nhìn em gái bỏ đi một mạch, Khâu Tử Hiên luống cuống.

Nhưng em gái đã nắm được nhược điểm của anh – anh không thể nào từ bỏ bóng chuyền. Muốn nói cho em gái biết người Hạ Vũ Hào thích là mình, nhưng nếu bây giờ nói ra, nhất định em gái sẽ cho là anh nói đùa, nghĩ rằng anh lấy lý do để không đi cùng. Nếu con bé đi hỏi người khác thì càng phiền phức hơn. Lần đầu trong cuộc đời Khâu Tử Hiên biết thế nào gọi là làm thế này không được, thế kia cũng không xong.

Cả đêm đó, Khâu Tử Hiên không sao chợp mắt. Hôm nay, lúc tan học anh nhìn điện thoại di động của mình hồi lâu rồi mới cắn răng gửi cho Hạ Vũ Hào một tin nhắn, sau đó mang theo đôi mắt sưng húp bị em gái kéo tới cửa tiệm bánh ngọt gần trường học.

Khâu Thiến Như hồi hộp, tay chân không biết đặt ở đâu, liên tục nhìn cửa ra vào.

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Hạ Vũ Hào chạy vào trong tiệm bánh ngọt, nhưng thấy Khâu Thiến Như thì chợt dừng bước.

Nhìn Khâu Tử Hiên quay mặt đi cùng vẻ mặt ái mộ của Khâu Thiến Như, Hạ Vũ Hào ngẩn người đứng đó.

Khâu Thiến Như cầm hộp socola đi tới trước mặt Hạ Vũ Hào, dùng hai tay đưa lên: “Hạ Vũ Hào, hãy hẹn hò với em đi. Anh của em nói anh đã có người trong lòng rồi, nhưng em tự tin em tốt hơn người kia, anh hãy chọn em đi!”

Cảm nhận được ánh mắt không thể tin của Hạ Vũ Hào phóng đến chỗ mình, Khâu Tử Hiên chỉ hận không tìm được một cái lỗ nào để chui xuống, đáng tiếc anh không thể. Cho nên anh chỉ có thể giả bộ như đang uống nước, cứng ngắc nhìn chằm chằm một điểm nào đó trước mặt mình.

Hạ Vũ Hào nhìn socola của Khâu Thiến Như, hỏi: “Cô có thích bóng chuyền không?”

“Em bình thường, nhưng anh của em thích, anh ấy chính là một tên cuồng bóng chuyền.”

“Cô có thể dạy phụ đạo cho tôi, làm thẻ từ vựng tiếng Anh cho tôi chứ?

“Không, nhưng em có thể học.”

Hạ Vũ Hào nhìn Khâu Tử Hiên vẫn đang cúi đầu khuấy đồ uống trong ly của mình: “Cô có phải là Khâu Tử Hiên cao một mét tám, nặng sáu mươi cân, đeo kính đen, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại là người rất nhiệt tình, thích bóng chuyền đến mức dù không thể chơi được nữa thì đi làm quản lý của đội bóng, luôn cố gắng vì giấc mơ của mình, quyết không từ bỏ không?”

Hạ Vũ Hào vừa nói vừa bước đến trước mặt Khâu Tử Hiên. Mỗi một câu nói của cậu đều khiến trái tim của Khâu Tử Hiên như bị bóp chặt một cái, mắt anh cay cay, vội né tránh.

Hạ Vũ Hào nói xong, Khâu Tử Hiên lặng lẽ ngước mắt nhìn em gái đứng bên kia. Khâu Thiến Như nhìn anh chằm chằm, nghiến răng gọi tên anh. Anh cuống quít cúi đầu xuống.

Hạ Vũ Hào phía trên đau lòng nói: “Em quá ngu ngốc!”

Lời của Hạ Vũ Hào khiến Khâu Tử Hiên không kiềm được mà ngẩng đầu lên, nhìn cậu. Ánh mắt đau đớn của thiếu niên trước mặt khiến trái tim anh đau nhói.

Hạ Vũ Hào nhìn người anh khóa trên mà mình thích, mũi cay xè, nói tiếp: “Em còn tưởng anh gọi em tới chứng tỏ em vẫn còn cơ hội.”

Khâu Tử Hiên xúc động muốn mở miệng nói ‘Cậu còn’, nhưng hai chữ đơn giản như vậy lại tắc trong cổ họng, anh nấc khẽ hai tiếng, nghẹn ngào nuốt trở lại, hoảng hốt đến khiến hơi thở dồn dập.

Hạ Vũ Hào nhìn Khâu Thiến Như đứng bên cạnh, hét lớn: “Nếu như cô có thể trở thành Khâu Tử Hiên, tôi sẽ hẹn hò với cô.”

Khâu Tử Hiên vội nhìn em gái, Khâu Thiến Như dậm chân, rồi cầm cặp sách, chạy ra ngoài.

Khâu Tử Hiên cũng vội túm lấy cặp sách của mình, định đuổi theo. Trước khi đi, anh quay đầu nhìn Hạ Vũ Hào, thấy cậu vì đau lòng mà hai mắt bị hơi nước che mất.

Anh thật chẳng ra gì, làm hai người anh quan tâm nhất tổn thương, bây giờ anh chỉ có thể cố gắng hết sức để bù đắp.

Đúng như anh đoán, em gái về đến nhà liền trốn trong phòng, nhất định không chịu đi ra.

Khâu Tử Hiên buồn bực ngồi trong phòng mình, hết nhìn điện thoại lại nhìn cửa phòng. Anh biết mình đã làm sai, nhưng anh nên sửa sai thế nào mới khiến bọn họ tổn thương ít nhất đây?

Lúc Khâu Thiến Như đá văng cửa phòng của Khâu Tử Hiên, Khâu Tử Hiên đã vò đầu lần thứ n. Nghe thấy tiếng động, lại thấy em gái cầm hộp socola chưa mở ngồi xuống giường mình, hậm hực mở hộp socola ra, nhét một viên vào trong miệng.

Khâu Tử Hiên ngồi xuống trước giường, nhìn vào mắt Khâu Thiến Như, chờ em gái lên tiếng.

Nuốt hết viên socola, Khâu Thiến Như bĩu môi nói: “Em thua bởi anh trai mình! Sao anh không nói cho em biết người trong lòng Hạ Vũ Hào là anh?”

“Anh… anh không biết nên nói thế nào.” Khâu Tử Hiên ấp úng trả lời.

“Nói cho em biết, em không cần phải mua hộp socola này nữa. Đắt đã đành, còn phải tự ăn. Ăn nhiều sẽ mập, mập lên lại phải giảm cân.” Khâu Thiến Như nhìn hộp socola trong tay, hít mũi một cái.

Khâu Tử Hiên bối rối nhìn em gái: “Thiến Như, đừng khóc.”

“Ai khóc? Chỉ là tỏ tình thất bại thôi mà, đâu phải ngày tận thế.”

“Nhưng mà em nói cậu ta là người duy nhất em thích thật lòng.”

“Người lần trước em cũng nói như vậy.”

“Nhưng mà em nói lần này là thật.”

“Người trước trước em cũng nói như vậy.”

“Khâu Thiến Như, rốt cuộc em có thích Hạ Vũ Hào không vậy?”

“Thích chứ, em tưởng anh ấy sẽ đồng ý lời tỏ tình của em. Vậy thì chủ nhật đi chơi cùng bạn bè em sẽ không phải nhìn người khác nữa.”

“Em gái, có ai từng nói em rất tham lam chưa?”

“Thế này đâu tính! Chọn bạn trai thôi mà, đâu phải chọn chồng.”

Khâu Thiến Như nhét hộp socola dở vào tay Khâu Tử Hiên: “Cho anh, đừng để lãng phí, rất đắt đó.”

“Em biết là anh không ăn socola mà.”

“Ai muốn cho anh, nếu như anh cũng thích Hạ Vũ Hào, thì cho anh ấy là được.”

“Nhưng mà cậu ấy cũng không ăn.”

“Ôi, các người phải ăn! Anh đúng là tên đần.”

Khâu Thiến Như mặc kệ tên anh trai đầu gỗ, đứng dậy đi ra ngoài.

Khâu Tử Hiên nhìn hộp socola, đầu óc vẫn rất rối rắm, đêm nay anh lại mất ngủ cho xem.

Quả nhiên một đêm trằn trọc. Hôm sau, anh mang đôi mắt sưng húp đến trường, Hạ Thừa Ân nhìn chằm chằm anh hồi lâu, không cho anh cơ hội phản đối đã lôi anh đến sân bóng chuyền.

“Rốt cuộc cậu có chuyện gì? Suốt thời gian này lúc nào cũng thấp thỏm, phiền não, hôm nay còn mang đôi mắt gấu trúc này đến trường. Đã xảy ra chuyện gì?”

Nhìn cậu bạn thân hung dữ nhìn mình, biết là mình đụng phải người cát rồi, Khâu Tử Hiên đành phải kể lại đầu đuôi ngọn ngành.

Nghe xong, Hạ Thừa Ân lắc đầu, cười trêu chọc: “Mình mới chỉ nghe nói đến chuyện cùng thi, cùng ăn cơm, chứ chưa từng nghe nói đến chuyện cùng tỏ tình, hơn nữa cậu lại còn ở đó.”

Khâu Tử Hiên ai oán nhìn Hạ Thừa Ân, không biết phản bác thế nào, xoay quả bóng trong tay, ngồi xuống sàn, tự giận chính mình.

Hạ Thừa Ân vẫn không chịu bỏ qua: “Khâu Tử Hiên, mình thấy cậu là tên cuồng em gái giai đoạn cuối rồi. Nếu mình là Hạ Vũ Hào, mình nhất định sẽ đánh cậu.”

“Mình biết, ngay cả bản thân mình cũng muốn đánh mình. Cậu không biết hôm đó trông cậu ấy tức giận, khổ sợ đến thế nào đâu.”

Vẻ mặt đùa giỡn của Hạ Thừa Ân lập tức thay đổi: “Mình mới là người phải đau khổ chứ. Thì ra cậu đã hồng hạnh vượt tường sau lưng mình lâu như vậy.”

Khâu Tử Hiên tức giận, ném bóng lên người Hạ Thừa Ân.

Hạ Thừa Ân cười nói: “Mình đùa thôi mà. Này, người anh em, đừng phủ nhận, cậu do dự chứng tỏ Hạ Vũ Hào còn cơ hội.”

Mấy ngày nay cảm xúc như dồn ứ trong ngực Khâu Tử Hiên khiến anh phải hít sâu mấy cái mới cảm thấy dễ chịu hơn. Anh ngước đầu nhìn bạn tốt của mình, giọng nói nghẹn ngào: “Vậy mình nên làm gì bây giờ?”

Hạ Thừa Ân nhìn bạn thân, cười hỏi: “Vẻ mặt này của cậu là sao? Cậu có nhớ người anh họ đang làm luật sư của Kình Dương không? Học kỳ vừa rồi anh ta và bạn trai kiến trúc sư còn về trường xem cậu ta đánh bóng chuyền. Cho nên bây giờ chuyện này không là gì cả.”

Thấy Khâu Tử Hiên còn rối rắm, Hạ Thừa Ân vỗ vai anh, chỉ lon nước ngọt và chai nước suối trên bàn: “Hay là thế này. Chấp nhận hoặc từ chối, cậu chọn đi.”

Tầm mắt Khâu Tử Hiên đảo qua hai thứ, hít sâu một hơi, đứng dậy, cầm chai nước suối lên.

Hạ Thừa Ân sốt ruột: “Vậy là cậu muốn từ chối?”

Ngay sau đó Khâu Tử Hiên lại cầm cả lon nước ngọt, xoay người chạy ra ngoài.

Hạ Thừa Ân ở phía sau hô: “Này, nào có chuyện muốn cả hai?”

Khâu Tử Hiên một tay cầm lon nước ngọt, một tay cầm chai nước suối, đồng ý hay từ chối? Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh của những ngày ở cùng Hạ Vũ Hào.

Anh nhớ đến dáng vẻ vốn chẳng phải người xấu lại cố tỏ ra mình là người xấu của Hạ Vũ Hào. Lúc Hạ Vũ Hào nói chuyện rất ngông cuồng, nhưng cũng có lúc rất dịu dàng, chu đáo. Anh nhớ Hạ Vũ Hào không một lời than thở, oán trách mà hoàn thành những bài tập bóng chuyền khắc khổ, nhưng lại chỉ vì một câu hỏi han của mình mà xúc động. Lúc anh nói những lời đó, là vì quan tâm đến Hạ Vũ Hào sao?

Anh nhớ ngày tới nhà dạy bổ túc cho cậu, lúc anh trượt ngã được Hạ Vũ Hào đỡ, nằm trong ngực Hạ Vũ Hào, trái tim anh đập lên rộn ràng. Thấy Hạ Vũ Hào quan tâm mình, anh ngơ ngẩn hồi lâu. Cảm giác được đụng chạm, cũng rất thích.

Anh nhớ Hạ Vũ Hào đã cõng anh lúc chân anh bị đau, rõ ràng anh đã nói những lời rất khó nghe, vậy mà cậu vẫn kiên quyết cõng anh về đến nhà. Áp lên tấm lưng đầy đặn của cậu, cảm giác sóng lòng sôi sục rất thích.

Anh nhớ lúc Hạ Vũ Hào nói thích một người là như thế nào, nhìn dáng vẻ hứng khởi của cậu, anh đột nhiên căng thẳng, là vì anh để ý chuyện đó sao?

Còn cả nụ hôn kia, nụ hôn khiến anh động lòng. Thật ra, ở khoảnh khắc đó, anh đã biết mình thích Hạ Vũ Hào, nhưng anh sợ hãi, anh nhát gan, không dám thừa nhận.

Nhớ lại từng giây từng phút ở bên cạnh Hạ Vũ Hào, Khâu Tử Hiên đột nhiên muốn được lập tức nhìn thấy cậu. Cũng quên mất vết thương trên chân mình, anh chạy như bay về phía giảng đường của Hạ Vũ Hào. Nhưng chạy chưa xa, chân vì hoạt động quá mạnh mà đau đớn. Ngồi xuống ven đường, đùi càng lúc càng đau, anh đành phải gọi điện cho Hạ Thừa Ân.

Hạ Thừa Ân ở đầu kia điện thoại cũng không vội: “Mình biết bây giờ người cậu muốn tìm không phải là mình. Mình biết cậu ngại mà. Được rồi, cậu đang ở gần sân bóng à? Thế vào sân bóng đi, chờ lát nữa anh hùng đến cứu mỹ nhân.”

Không cho Khâu Tử Hiên phản đối, Hạ Thừa Ân đã cúp điện thoại.

Kéo lê cẳng chân đau đớn, Khâu Tử Hiên ngoan ngoãn đi vào trong sân bóng. Hạ Vũ Hào có đến không? Sau khi anh đối xử với cậu như vậy? Khâu Tử Hiên hoảng loạn nhìn cửa ra vào của sân bóng, lần đầu tiên lo lắng thế này.

Nhưng anh cũng không phải lo lắng lâu. Chưa tới năm phút đồng hồ, Hạ Vũ Hào đã thở hồng hộc chạy vào.

Nhìn dáng vẻ gấp gáp của Hạ Vũ Hào, chắc là cậu đã chạy vội tới. Cảm động trong lòng khiến tâm trạng lo lắng vừa rồi của Khâu Tử Hiên lắng lại, lần đầu tiên gọi tên cậu kể từ sau cái đêm được tỏ tình: “Hạ Vũ Hào!”

Hạ Vũ Hào quay phắt người lại, thấy Khâu Tử Hiên đang ngồi ôm chân, vội chạy tới.

“Sao thế? Chân lại bị chuột rút à?” Ngồi xuống bên cạnh Khâu Tử Hiên, nâng chân anh đặt lên đùi mình, thành thạo xoa bóp.

Nhìn Hạ Vũ Hào cẩn thận chăm sóc mình, Khâu Tử Hiên lắng nghe tiếng lòng. Hình như anh rất hưởng thụ cảm giác được che chở này, tiếp xúc tự nhiên, không có gì khó chịu cả.

Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn Khâu Tử Hiên, có chút ngượng ngùng.

Khâu Tử Hiên bình tĩnh nói: “Ngày đó tôi không cố ý dẫn em gái tới tìm cậu.”

“Em biết, em gái anh nói cho em biết rồi. Mà dù cô ta không nói, em cũng hiểu anh không từ chối được. Ai bảo anh là tên cuồng em gái.” Hạ Vũ Hào dừng lại, nhỏ giọng nói thêm, “Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Hạ Vũ Hào ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Khâu Tử Hiên: “Ngày đó em rất khổ sở. Thà rằng anh từ chối em, còn tốt hơn là đẩy em cho người khác. Không phải ai em cũng thích.”

“Xin lỗi.” Khâu Tử Hiên khẽ nói.

Hạ Vũ Hào nhếch môi nói: “Không sao, chuyện đó qua rồi.”

Khâu Tử Hiên thu chân lại, ngồi thẳng người, nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Hào, cảm nhận cảm xúc trong lòng mình. Anh đã xác định được chắc chắn mình thích Hạ Vũ Hào, thích đến mức anh có thể vứt bỏ tất cả, làm mọi chuyện vì Hạ Vũ Hào. Nghĩ thông suốt, cả thể xác lẫn tinh thần Khâu Tử Hiên đều thả lỏng. Anh đưa lon nước ngọt đại biểu cho đồng ý cho Hạ Vũ Hào.

Thư giãn thần kinh căng thẳng mấy ngày nay, rồi quay đầu nhìn Hạ Vũ Hào, ánh mắt kiên định, đáng tin: “Hạ Vũ Hào, năm nay anh đã lên lớp mười hai, phải ôn thi đại học, còn phải giúp Hạ Thừa Ân huấn luyện đội bóng, bận rộn nhiều việc.”

“Em biết.” Hạ Vũ Hào bĩu môi, nghĩ có phải là Khâu Tử Hiên đang tìm lý do từ chối mình?

“Anh thích bóng chuyền, là tên mê bóng chuyền.”

“Em biết.” Cảm giác của Hạ Vũ Hào càng lúc càng xuống thấp.

“Học khóa trên, anh sẽ tốt nghiệp, rời trường trước em.”

Hạ Vũ Hào không nhịn được nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Khâu Tử Hiên cảm thấy tình cảm mình cố đè nén đã vỡ òa. Hạ Vũ Hào mang đến cho anh thứ tình cảm lạ lẫm, khiến anh xúc động, Giọng nói của anh hơi nghẹn ngào: “Anh muốn nói, dù như vậy, em vẫn sẽ xoa bóp chân cho anh chứ?”

Hạ Vũ Hào sửng sốt, sau đó khóe môi toét ra thành nụ cười rất rộng, nhìn chằm chằm Khâu Tử Hiên, xúc động nói: “Sẽ lập tức đến. Cho dù có phải trốn học.”

Khâu Tử Hiên cười cắt lời cậu: “Không được trốn học, anh sẽ kiên nhẫn chờ em tan học.”

Hạ Vũ Hào ghé tới gần, hai mắt mở to, ngập ngừng hỏi: “Vậy là… anh đồng ý?”

Khâu Tử Hiên chỉ cười, không trả lời.

Hạ Vũ Hào cúi đầu muốn hôn Khâu Tử Hiên, lại bị Khâu Tử Hiên nghiêng đầu tránh đi.

Kinh ngạc nhìn Khâu Tử Hiên, Hạ Vũ Hào hoảng hốt: “Từ chối?”

Khâu Tử Hiên kéo cà vạt của Hạ Vũ Hào, áp môi mình lên.

o0o Hết chương 71 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi