VĂN VÕ SONG TOÀN

Nghỉ hè đi qua một nửa, Chấn Văn, Chấn Võ đã đi chơi khắp một vòng Đài Loan. Trong thời gian này, Khương Vũ Thần từng gửi tin nhắn, muốn mời bọn họ đi chơi, nhưng tin nhắn bị bọn họ lơ đãng quên đi.

Hôm nay, từ sáng sớm trời đã âm u, có vẻ như sắp mưa. Dù vậy thời tiết vẫn rất oi bức, hơi nước trong không khí khiến người ta ngột ngạt, khó chịu.

Vừa kết thúc chuyến đi Hoa Liên, lúc này Chấn Văn đang chán chường nằm dài trên ghế sa lon, gối đầu lên đùi Chấn Võ. Hôm nay ba mẹ không ở nhà, phòng khách rộng lớn trở thành thế giới của hai người.

Bật điều hòa, ăn đồ ăn vặt, ở cùng người trong lòng, cũng rất vui vẻ.

Đi chơi với Chấn Võ là thoải mái nhất. Từ nhỏ hai người đã ở cùng nhau, thói quen, sở thích gần giống nhau, bất cứ khi nào cũng có thể tìm được đề tài chung, nói cả ngày cũng không hết chuyện. Nhất là bây giờ Chấn Võ cởi mở hơn trước kia rất nhiều, có đôi khi còn giở trò trêu chọc cậu.

Chấn Văn bàn với Chấn Võ về địa điểm tiếp theo: “Anh nghĩ ra chưa? Muốn đi chơi ở đâu nữa?”

Chấn Võ cau mày nghịch tóc Chấn Văn, nói: “Em không chán, nhưng anh chán rồi, không muốn đi nữa.”

“Vậy chúng ta ở nhà làm gì?” Nếu là trước kia cậu nhất định sẽ chơi game, nhưng bây giờ ở cùng Chấn Võ còn hấp dẫn hơn.

Chấn Võ suy nghĩ một lúc nói: “Chấn Văn, học kỳ sau chúng ta chính thức lên lớp mười hai rồi, chưa tới nửa năm nữa là phải bắt tay vào ôn thi đại học, hay là chúng ta ôn tập từ bây giờ đi.”

Chấn Văn hơi nhấc đầu, cau mày nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chấn Võ: “Không phải chứ, bây giờ đang là nghỉ hè mà?”

“Anh biết. Nhưng chúng ta đã chơi nhiều rồi. Anh nghe Khâu Tử Hiên nói thi đại học rất khó, nếu không tập trung rất dễ bị trượt. Hơn nữa không phải chúng ta đã hứa với ba là ít nhất điểm tốt nghiệp phải cho ba mặt mũi sao?”

“Anh bị Khâu Tử Hiên nhập à? Giọng điệu giống hệt anh ta thế?” Chấn Văn chun mũi.

Chấn Võ véo mũi Chấn Văn, cười nói: “Vậy hả?”

“Được rồi, vậy thì chơi nốt ngày hôm nay, sang ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu học, được chứ?”

Nói đến đây, một trong hai chiếc điện thoại giống hệt nhau trên bàn chợt vang lên. Chấn Văn tiện tay cầm lên, cũng không nhìn tên hiển thị đã nghe máy: “Hạ Vũ Hào? Sao lại là cậu? Mình còn tưởng thằng nhãi nhà cậu bốc hơi luôn rồi? Không đi hẹn hò với Khâu Tử Hiên nữa à?”

“Có, đương nhiên là có! Có cần mình báo cáo với cậu mình đã làm gì không?”

“Bỏ qua đi, mình không hứng thú. Cậu gọi điện thoại tìm mình có việc gì?”

“Mình không tìm cậu, mình tìm Chấn Võ.”

Chấn Văn cau mày nhìn điện thoại, lúc này mới phát hiện tên hiển thị trên màn hình điện thoại là Hạ Vũ Hào, mà điện thoại di động của cậu thì lưu là Vũ Hào cơ.

Đây là điện thoại của Chấn Võ: “Em lấy nhầm, là của anh.”

Chấn Võ nhận điện thoại: “Vũ Hào, có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn mượn vở ghi chép của cậu.”

Chấn Võ nhìn màn hình điện thoại, đúng là Hạ Vũ Hào, rồi mới đặt lại điện thoại lên tai: “Cậu mượn vở của tôi làm gì?”

Hạ Vũ Hào tức giận đáp: “Hỏi thừa, đương nhiên là để học.”

“Tôi không nghe lầm chứ, cậu muốn học?”

“Sao? Phạm pháp à?”

Chấn Võ cũng cảm thấy giọng điệu kinh ngạc vừa rồi của mình có chút hơi quá, vội giải thích: “Không, đương nhiên không phải.”

Không đợi anh nói xong, Chấn Văn đã vươn tay giành điện thoại, trêu chọc: “Hạ Vũ Hào, đầu óc cậu bị cải tạo rồi à? Sao lại đột nhiên muốn học thế?”

“Hai người các cậu phiền quá. Rốt cuộc có cho mình mượn vở ghi chép không?”

“Nhưng chúng mình cũng cần. Vừa rồi Chấn Võ còn nói phải chuẩn bị ôn tập.”

“Vậy quên đi.” Giọng Hạ Vũ Hào chán nản.

“Sao cậu không tìm Khâu Tử Hiên? Không phải anh ta đã học qua lớp mười hai rồi sao? Kiến thức lớp mười một nhất định không thành vấn đề.”

“Mình không thể cứ dựa vào anh ấy mãi, sớm muốn gì cũng phải tự học. Hơn nữa, anh ấy bận như vậy, sao có thời gian ngày nào cũng ở bên mình?”

“Mình nghe nhầm sao? Hình như mình đang nghe thấy ai đó phàn nàn? Cậu bị đối xử lạnh nhạt rồi hả?”

“Cậu chán sống rồi hả? Có tin mình đo ván cậu không?”

“Mình hỏi thật đó, cậu đừng vòng vo nữa được không?”

“Mình chỉ không muốn làm anh ấy phân tâm. Đến lúc khai giảng anh ấy học cùng lúc hai chương trình, bây giờ đã phải bắt đầu rồi, sau này cũng rất bận. Chắc hẳn lên đại học anh ấy sẽ tham gia đội bóng chuyền. Với lại, mình cũng có đầu có tay, sao phải dựa vào người khác?”

“Có chí khí, thật kiến mình kính nể.” Chấn Văn còn khoa trương cúi người. Chấn Võ thấy động tác này của cậu, cố nén để không bật cười.

“Cậu nói nhảm thêm một câu nữa, có tin mình xông qua đó luôn không hả?” Giọng điệu của Hạ Vũ Hào đã bắt đầu nóng nảy.

“Cậu tới đi, mình chờ cậu.”

“Vương Chấn Văn!” Bên kia điện thoại rống lên.

Chấn Võ nghe thấy tiếng rống, vội lấy lại điện thoại: “Được rồi, em ấy trêu cậu chút thôi. Ý của em ấy là cậu tới đây cũng được. Chúng ta cùng học, có thể thay phiên nhau xem vở ghi.”

“Cậu ta có lòng tốt thế sao?”

Chấn Văn nghe vậy la lên: “Chúng ta có phải anh em không vậy? Cậu còn hoài nghi mình?”

“Được rồi, hai người đừng cãi cọ nữa. Quyết định như vậy đi. Cậu muốn hôm nay luôn hay ngày mai?”

“Tới nhà cậu có tiện không?” Hạ Vũ Hào ngập ngừng hỏi.

“Tiện chứ, ba mẹ cho chúng tôi tự do.”

“Vậy thì bây giờ tôi tới luôn.”

“Này, Hạ Vũ Hào, cậu vội vã như vậy làm gì? Để ngày mai không được sao? Chấn Võ, anh đã nói ngày mai mới bắt đầu học mà.”

Chấn Võ rất không nể mặt mà phản bác. “Anh đồng ý lúc nào?”

“…” Quả thật vừa rồi Chấn Võ chưa kịp nói gì thì điện thoại của Hạ Vũ Hào đã vang lên.

Chấn Võ hôn lên trán Chấn Văn, an ủi: “Được rồi, Chấn Văn, không phải ngày nào cũng học. Chúng ta có thể chơi khi khác mà.”

“Hôn em một cái nữa, em sẽ đồng ý.” Chấn Văn nhân cơ hội đòi hỏi.

Chấn Võ lần nữa cúi đầu hôn ‘chụt’ một cái lên môi Chấn Văn. Chấn Văn ôm cổ Chấn Võ, hôn đáp trả, mút vào mấy cái, hơi thở cũng dần dồn dập.

Hạ Vũ Hào ở đầu kia la lên: “Này hai người, tôi vẫn đang nghe điện đó, có cần phải thể hiện ân ái như vậy không?”

Chấn Võ khó khăn lắm mới dứt ra khỏi nụ hôn, nói vào điện thoại: “Hay là mai cậu tới đi. Chấn Văn muốn nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.”

Hạ Vũ Hào bất lực: “Vương Chấn Võ, trước kia cậu là tên cuồng em trai, bây giờ cậu là tên cuồng Chấn Văn. Coi chừng bị Chấn Văn ăn sạch sành sanh, không còn một mảnh xương.”

Chấn Văn cười nói: “Cậu đừng nói nhảm nữa. Mình cúp đây, sáng mai chín giờ nhá. Bai!”

Chấn Văn ngồi dậy, kéo cánh tay Chấn Võ đặt lên vai mình.

“Anh nói xem em nên ăn từ đầu trước, hay nên ăn từ tay?” Nói xong, cắn tay Chấn Võ một cái.

“Ối, em cắn thật à? Đau đó.”

“Đau hả? Vậy anh cắn trả em là được.” Chấn Văn giơ tay lên miệng Chấn Võ.

Nhìn bàn tay thon dài trắng trẻo của Chấn Văn, Chấn Võ cầm lên, hôn xuống, rồi lại hôn lên trán Chấn Văn.

“Nhưng anh không nỡ ăn bàn tay xinh đẹp thế này.”

“Là anh nói đấy nhé, em cho anh cơ hội rồi đó.”

Chấn Văn cười, hài lòng tựa lên vai Chấn Võ: “Hạ Vũ Hào đột nhiên chăm học, anh không thấy lạ sao?”

“Có lẽ là cậu ta lo lắng về Khâu Tử Hiên.”

“Sao anh lại nói vậy?”

“Khâu Tử Hiên lên đại học, hơn nữa còn học hai khoa. Hạ Vũ Hào sợ mình không vào được đại học, sẽ chênh lệch với Khâu Tử Hiên. Em còn nhớ Hạ Lễ học cùng trường trung học không?”

“Có, em nhớ. Lúc đó cậu ta sợ không xứng với bạn gái. Không biết giờ cậu ấy đang làm gì? Từ sau khi tốt nghiệp thì không còn liên lạc nữa.”

“Chỉ cần cậu ta thật sự thích bạn gái của mình, nhất định sẽ cố gắng học hành.”

“Vậy thì em cũng phải cố gắng, nếu không sẽ không thể học cùng trường đại học với anh, thậm chí còn không thể vào đại học.”

Chấn Võ vuốt ve vành tai của Chấn Văn, cười nói: “Em rất thông minh, lại quyết tâm như vậy, nhất định sẽ làm được.”

“Anh nói em làm được thì em chắc chắn sẽ làm được!” Chấn Văn hôn lên má Chấn Võ.

“Được rồi, anh đói rồi, em muốn ăn gì?”

Chấn Văn nhìn môi Chấn Võ chằm chằm, liếm môi, mờ ám nhìn anh, nói: “Em muốn ăn anh, có được không?”

Chấn Võ vội lui về phía sau, đẩy mặt Chấn Văn ra, cười nói: “Không được, chỉ có thể ăn cơm.”

Chấn Văn thất vọng, nhưng vẫn nghe lời: “Vậy thì tùy anh, anh nấu gì cũng được.”

Nhìn dáng vẻ của Chấn Văn, Chấn Võ tiếp lời: “Không phải anh nấu, là chúng ta cùng nấu.”

“Anh chịu dạy em?” Chấn Văn ngồi thẳng người dậy, nhìn Chấn Võ.

Sau bốn ngày liền ăn mì trứng gà cà chua, mặc cho Chấn Văn năn nỉ, ép buộc thế nào, Chấn Võ cũng không chịu dạy cậu nấu ăn nữa.

“Ừ, anh sẽ dạy em, nhưng em không được lấy mọi người ra thí nghiệm nữa.”

“Được, em biết rồi.” Chấn Văn nói xong, chạy đi rửa tay.

*

Sáng hôm sau, Hạ Vũ Hào đến đúng giờ, sau khi chào hỏi Trần Cẩn thì bị Chấn Văn kéo lên phòng.

Nhìn căn phòng rộng rãi, sáng sủa của Chấn Văn, Hạ Vũ Hào lắc đầu: “Trước kia mình đã biết nhà các cậu có tiền, bây giờ mới biết có tiền là như thế nào.”

Chấn Văn kéo một cái ghế đặt bên bàn học cho cậu ngồi: “Ghen tỵ à?”

“Ghen tỵ chứ, đương nhiên là ghen tỵ. Sau này mình cũng muốn ở trong căn phòng thế này.”

“Vậy thì cố gắng lên.”

Chấn Võ bước vào, tay cầm một xấp tài liệu, vẫy tay với Hạ Vũ Hào xem như chào hỏi.

“Cố gắng gì cơ?” Chấn Võ hỏi.

“Hạ Vũ Hào nói sau này muốn ở trong căn phòng thế này.” Chấn Văn ngồi xuống, mở sách giáo khoa ra, nhìn công thức đã lâu không làm, chép miệng, hình như cậu đã quên rồi.

Chấn Võ gật đầu, đặt tài liệu xuống bàn, ngồi xuống: “Ừ, đây cũng là mục tiêu của anh.”

Hạ Vũ Hào nhìn Chấn Võ: “Không phải cậu đã có phòng riêng rồi sao, còn muốn phòng gì nữa?”

Chấn Võ cúi đầu sửa soạn tài liệu, phân loại, nói: “Đây không phải nhà của tôi. Tự mình mua mới là giỏi.”

Hạ Vũ Hào nhìn Chấn Văn, gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Chấn Văn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Chấn Võ, hơi mất tự nhiên: “Em không biết anh có mục tiêu này đấy.”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn, tay dừng lại, vươn ra xoa đầu cậu: “Em lại suy nghĩ lung tung?”

Chấn Văn nhún vai: “Không có, em chỉ nói sự thật.”

Chấn Võ xoay ghế để mình đối mặt với Chấn Văn: “Được rồi, sự thật chính là chuyện đó không liên quan gì đến anh và em. Đó chỉ là mục tiêu lúc nhỏ của anh, như vậy đã được chưa?”

“Em không nói, anh giải thích làm gì?” Chấn Văn tỏ vẻ thoải mái mà nói.

“Em không nói, nhưng em nghĩ, có đúng không?”

“Được rồi, anh chỉ nhớ lại mà thôi, bây giờ đã không muốn nữa rồi.”

Hạ Vũ Hào ở bên cạnh gõ bàn: “Các cậu có học không hả?”

Chấn Võ thấy Chấn Văn như không để bụng mới xoay người lại.

“Chúng ta học toán trước đi.”

o0o Hết chương 72 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi