VĂN VÕ SONG TOÀN

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chấn Văn trợn tròn mắt, Chấn Võ lại cười vui vẻ. Hai người quay đầu, quả nhiên là Chương Vũ đứng phía sau, ông chủ quán ăn thì đứng bên cạnh nhìn bọn họ.

“Mấy người quen biết nhau hả? Tôi còn đang nghĩ sao cậu vừa tới đã vội đi. Nếu đã quen biết nhau thì cùng vào ngồi đi?”

Chấn Võ hủy xe, cùng Chấn Văn và Chương Vũ trở vào quán ăn. Ba người ngồi trong góc, từ vị trí này có thể nhìn thấy người ra vào quán, lại không dễ bị người đi vào nhìn thấy, bàn đám người Chấn Văn, Chấn Võ vừa ngồi cùng đều nằm trong phạm vi quan sát.

Chấn Văn nhìn Chương Vũ từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: “Bạch tuộc, anh có phải tắc kè hoa không thế? Mỗi lần gặp anh đều thấy khác.”

Hôm nay Chương Vũ mặc áo sơ mi cùng kiểu với áo Liễu Ngu thường mặc, cổ áo cài kín, vạt áo chỉnh tề dắt trong quần, thắt lưng, quần âu lại phối thêm đôi giày da bóng loáng. Kiểu tóc ngắn hơn lần trước rất nhiều, không vuốt keo, nhìn rất nhẹ nhàng, thanh thoát. Mà thu hút ánh mắt của bọn cậu chính là phần cằm trơn nhẵn. Cạo sạch râu, cằm Chương Vũ rất sắc nét, trông vô cùng quyến rũ.

Chương Vũ sờ cằm theo thói quen, nói: “Nếu như tôi nói đây là trang phục thường ngày của tôi, cậu tin không?”

Chấn Văn lắc đầu: “Không tin!”

Chương Vũ bĩu môi nói: “Quên đi, cứ xem như tôi là tắc kè hoa cũng được.”

Ông chủ bưng thêm đồ uống ra cho hai người, nghe thấy lời của Chương Vũ, cười nói: “So sánh cậu với tắc kè hoa, tắc kè hoa sẽ ghen tỵ chết mất. Mỗi lần gặp, tôi đều thấy cậu mang một dáng vẻ khác. Không phải cậu rất thích biến hình giả dạng sao?”

“Biết rồi còn hỏi? Khách vào kìa, mau ra đón đi.”

Ông chủ gật đầu với Chấn Văn, Chấn Võ, rồi đi ra ngoài đón khách mới.

Lúc này Chấn Võ mới hỏi Chương Vũ: “Anh Chương, lần trước ở Khẩn Đinh, đột nhiên không thấy anh đâu cả, không có việc gì chứ?”

“Không có gì. Liễu Ngu có nhiệm vụ bất ngờ, khá khẩn cấp, nên tôi đi cùng cậu ta, thấy các cậu trò chuyện vui vẻ nên không quấy rầy. Bà cô béo kia sau đó thế nào?”

Chấn Văn nhớ tới người phụ nữ kia thì cảm thấy đau đầu, lần nào hỏi Cố Tiềm cũng đều không nhận được câu trả lời: “Bà cô đó ấy hả, thật sự rất kỳ quặc, cũng không giống người thân của cậu ta, mà giống như người lạ qua đường hơn.”

Chương Vũ gật đầu nói: “Các cậu đoán đúng rồi, cô ta chỉ là người qua đường.”

Chấn Võ nhìn Chấn Văn tỏ vẻ sửng sốt giống hệt mình, rồi quay sang Chương Vũ, hỏi: “Sao anh biết?”

“Sau khi xong việc tôi quay lại tìm hai cậu, nhưng hai cậu đã đi rồi. Đang nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi đi hỏi thăm xem sao. Nhà của người phụ nữ kia ở Cao Hùng, đến Khẩn Đinh du lịch, không hề quen biết Cố Tiềm.”

“Vậy tại sao cô ta lại giả làm thím của Cố Tiềm? Hơn nữa Cố Tiềm cũng không phủ nhận, còn luôn tỏ ra không được tự nhiên. Tôi còn tưởng rằng…” Chấn Văn nói một nửa thì ngừng lại.

Chấn Võ tò mò nhìn Chấn Văn, đây không phải là phong cách nói chuyện của Chấn Văn thường ngày, cho nên hỏi: “Em tưởng rằng gì?”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ nói: “Em còn tưởng cậu ta được người phụ nữ kia bao dưỡng. Nói giúp đỡ gì đó chính là quan hệ này.”

Chấn Võ kinh ngạc nhìn Chấn Văn: “Em cũng nghĩ như vậy?”

“Sao? Anh cũng nghĩ thế à?”

Chấn Võ hồi tưởng: “Đúng vậy, nhưng vì chuyện này không nên suy đoán lung tung, cho nên anh mới không nói ra.”

Chấn Văn khoát tay lên mu bàn tay của Chấn Võ: “Em sợ anh nghe xong sẽ không vui, cho nên mới không nói. Còn những chuyện khác em chẳng thèm quan tâm.”

Chấn Võ cười khẽ, quay đầu hỏi Chương Vũ: “Anh Chương, vậy anh có hỏi được tại sao cô ta lại nói dối không?”

Chấn Văn cũng hỏi: “Còn nữa, rốt cuộc Cố Tiềm có chuyện gì?”

“Theo tôi biết, hình như cô ta nhận được một khoản tiền từ một người đàn ông lạ mặt. Ban đầu chỉ là đi đưa điện thoại cho cậu ta, không ngờ sau đó lại phiền cô ta phải ra mặt nhiều lần, khiến chuyến du lịch này của cô ta chẳng những không tốn tiền, còn có lời.”

“Phiền cô ta ra mặt, nghĩa là sao?”

“Những lời này tôi phải nhân lúc cô ta không phòng bị, dùng chút thủ đoạn mới moi được. Hình như người phụ nữ kia rất sợ người đã trả thù lao cho mình, nói năng ấp úng. Còn người kia trông như thế nào thì chỉ ậm ờ mấy câu rồi chạy mất.”

“Ý anh là Cố Tiềm có vấn đề? Hay là người sau lưng cậu ta có vấn đề?”

“Từ dáng vẻ của Cố Tiềm, có lẽ là vế thứ hai.”

“Có phải là người ở sau lưng cậu ta không muốn cho người khác biết quan hệ của mình với Cố Tiềm cho nên mới tìm mọi cách giấu diếm? Chẳng lẽ Cố Tiềm là con riêng của người có tiền nào đó?”

Chấn Văn, Chấn Võ liếc nhau, tầm mắt nhìn sang bức tường gắn ảnh, nhớ tới chuyện có người vì bức ảnh chụp mà làm loạn. Chuyện này có vẻ giống nhau. Vì vậy bọn họ kể lại chuyện đó cho Chương Vũ nghe.

“Tôi từng nghe A Lâm kể chuyện này. Đúng rồi, các cậu có ảnh của Cố Tiềm không?”

Chấn Văn nhìn Chấn Võ, Chấn Võ lắc đầu: “Không có. Có vẻ cậu ấy không thích chụp ảnh. Mỗi lần bạn bè chụp ảnh, cậu ấy đều lẩn đi rất xa.”

Chương Vũ thấy ông chủ không còn bận rộn, ngoắc tới.

“Ông còn nhớ người làm loạn vì bức ảnh chụp và bạn trai đi cùng trông như thế nào không?”

“Hôm đó là Valentine, quán khá đông khách, đến khi đóng cửa vẫn còn rất nhiều người. Cậu bạn kia luôn cúi đầu, rất ít nói. Còn người đàn ông lớn tuổi có vẻ rất che chở cho cậu ta. Trông bọn họ như là người yêu, cho nên tôi không dám nhìn nhiều, sợ bọn họ mất tự nhiên.”

“Còn người gây chuyện thì sao?”

“Người này thì tôi nhớ, vì hôm sau cậu ta quay lại nên tôi có ấn tượng. Tôi nhớ cậu ta khá đẹp trai, chừng hơn hai mươi tuổi, thấp hơn anh bạn nhỏ này nửa cái đầu. Khuôn mặt thì không rõ lắm, bởi vì cậu ta đeo kính râm, mũi không lớn, môi rất đẹp. Nhìn tổng thể có vẻ là một người rất ôn hòa, nhưng hôm đó nóng giận lại như biến thành một người khác. Mặc dù không mắng chửi, nhưng mỗi lời nói ra đều làm người ta sợ run.”

“Tuổi tác của bạn trai đi cùng cách cậu ta nhiều không?”

“Tôi không biết, đoán chừng ít hơn khoảng mười tuổi.”

“Ý ông là bạn trai kia còn vị thành niên?”

“Có lẽ vậy, cũng có vẻ không giống. Nhưng tôi thấy cậu ta mặc đồng phục cấp ba, ít nhất cũng là học sinh cấp ba?”

Chương Vũ nói: “Vậy thì không phải là con riêng, mà là người yêu rồi. Bạn trai kia có đeo kính không?”

“Có, nhìn như đang ở thời kỳ dậy thì, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.”

Chấn Văn vỗ mạnh hai tay vào nhau: “Đúng là cậu ta rồi, chính là Cố Tiềm! Lúc mới gặp, cậu ta cũng đang mọc mụn dậy thì. Chuyện này xảy ra lúc nào thế ạ?”

Ông chủ giật mình vỗ ngực, đáp: “Khoảng tháng ba.”

Chấn Văn tổng kết: “Vậy tức là Cố Tiềm và người đàn ông thần bí kia có quan hệ yêu đương, vì không muốn để người khác biết nên mới quay lại đòi ảnh. Ở Khẩn Đinh cũng vậy, cho nên mới thuê một người đóng giả người thân của Cố Tiềm.”

“Dù chuyện đúng là vậy thì đó cũng là chuyện riêng của Cố Tiềm. Chấn Văn, nếu Cố Tiềm không muốn nói, chúng ta hãy coi như không biết gì.”

“Nhưng mà cậu ta rất kỳ lạ, rõ ràng đã có người trong lòng mà vẫn bám lấy anh.”

“Anh cho rằng cậu ấy không có bạn bè, tính tình lại hợp với anh mà thôi. Huống chi, người kia chưa chắc đã là Cố Tiềm. Đây mới chỉ là suy đoán của chúng ta, em đừng nghĩ ngợi lung tung.”

“Vậy sao?” Chấn Văn không phục, nhưng cũng không tìm được lời nào để phản bác.

Chương Vũ ra dấu ông chủ có thể đi được rồi, nhìn vẻ mặt khác biệt của hai người: “Nếu như chuyện này là thật thì các cậu yên tâm, ít nhất người kia không gây bất lợi gì cho các cậu. Hơn nữa, tình cảm của các cậu tốt như vậy, nếu như ai cũng có thể chia rẽ được mới là lạ.”

“Cũng đúng. Vậy cứ mặc kệ cậu ta đi. Nhưng anh vẫn phải cẩn thận đó, ai biết được có phải cậu ta thay lòng, muốn tìm đối tượng mới hay không.”

Chấn Võ ôm lấy Chấn Văn, để đầu cậu tựa lên vai mình: “Em chỉ cần tin tưởng anh là được, để ý đến người khác làm gì?”

Chấn Văn thoát khỏi tay Chấn Võ, đỏ mặt, ngồi thẳng người dậy, nghĩ một lát, thấy có lý, gật đầu nói: “Em biết rồi.”

Chương Vũ nhìn đồng hồ: “Thôi, không còn sớm nữa, các cậu về đi.”

“Anh thì sao? Anh không về nhà à?”

“Tôi nào có nhà? Chỉ là chỗ ở thôi mà. Lát nữa tôi còn có việc, các cậu về trước đi, chú ý an toàn. Đúng rồi, cậu vẫn còn giữ phương thức liên lạc tôi đưa lần trước chứ?” Chương Vũ nói xong nhìn Chấn Văn.

Chấn Văn không hiểu nhìn anh: “Phương thức liên lạc gì? À, cái thẻ kia ấy hả? Chắc là vẫn còn, chỉ là tôi không nhớ để đâu rồi.”

Chương Vũ bất đắc dĩ cười: “Thôi, dù sao các cậu vẫn đang đi học, sẽ không có chuyện gì cần tìm tôi đâu. Tính ra chúng ta rất có duyên đó, gặp lại sau nha.”

Tạm biệt Chương Vũ, hai người thuê xe trở về đến nhà thì trời đã sắp sáng.

Chấn Văn vội vàng rửa mặt, nằm trên giường, không muốn động đậy gì nữa. Chấn Võ ra khỏi nhà tắm, trở lại phòng ngủ, thấy hai mắt Chấn Văn đang đánh nhau, nhưng vẫn cố để không ngủ thiếp đi.

Chấn Võ nằm xuống, giường lắc lư khiến Chấn Văn dịch người tới, khoát tay qua người Chấn Võ.

“Chấn Võ, ngày mai về thăm ba mẹ đi.”

“Được. Anh đã nhắn tin cho Điền Duy Thành rồi.”

“Vâng. Vậy em ngủ trước đây.”

“Chấn Văn.”

“Dạ?”

“Không có gì, em ngủ đi.”

“Có việc gì thì anh nói đi.”

“Anh chỉ cảm thấy có chút là lạ, nhưng không nghĩ ra lạ chỗ nào. Thôi, có lẽ không phải chuyện gì quan trọng.”

“Vậy thì ngày mai chúng ta cùng nghĩ. Ngủ ngon. Em yêu anh!” Chấn Văn hôn lên bờ vai của Chấn Võ.

Chấn Võ cười, tắt đèn: “Anh cũng yêu em!”

Bởi vì hôm qua thức đêm, nên sáng hôm sau hai người dậy muộn. Điền Duy Thành đợi ở dưới lầu một giờ, bọn họ mới xuống, xuất phát, về đến biệt thự thì đã gần trưa.

Đã một tháng nay Chấn Văn, Chấn Võ chưa về nhà, Trần Cẩn vẫn luôn nhẫn nhịn không gọi điện thoại, mà chỉ thỉnh thoảng nhắn tin để biết hai con sống thế nào. Vì có Chấn Võ, Trần Cẩn mới yên tâm.

Vương Tuần Dương thì hoàn toàn không quản hai người, giống như ông nói: “Trưởng thành rồi, chúng ta quản chúng làm gì nữa? Cứ như vậy thì đến bao giờ chúng mới trưởng thành được?”

Nhưng người làm mẹ vẫn luôn lo lắng cho con cái, chỉ là Trần Cẩn chịu đựng, không nói ra mà thôi.

Chấn Văn, Chấn Võ về đến nhà, Trần Cẩn đã làm một bàn đầy thức ăn. Thấy hai người bước vào, bà vội ra đón, nhìn hai đứa con trai từ trên xuống dưới một lượt, lắc đầu trách móc: “Sao Chấn Văn lại gầy thế này? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

Chấn Văn sờ mặt mình: “Không có, con ăn rất tốt mà. Chấn Võ luôn nấu đồ ăn ngon cho con, con còn sợ béo lên ấy chứ.” Nói xong hít mũi: “Mùi gì vậy ạ? Thơm quá!”

“Đều là món con thích đó. Lát nữa ba con cũng về. Đã lâu cả nhà chúng ta không đoàn tụ, cuối cùng hôm nay cũng được ăn cơm cùng nhau rồi.”

Điền Duy Thành vào cửa sau Chấn Văn, Chấn Võ, vốn định đi vào trong, nghe Trần Cẩn nói như vậy vội bước lùi lại.

Trần Cẩn nhìn thấy Điền Duy Thành thì thoáng ngây người, sau mới có phản ứng, cười nói: “Chắc hẳn cậu là Điền Duy Thành? Mau vào đi, đúng giờ ăn trưa, cậu ăn cùng nhé?”

Điền Duy Thành cười: “Không được tiện cho lắm, gia đình chị ăn cơm với nhau mà.”

Trần Cẩn bước nhanh tới chỗ anh: “Tiện với không tiện gì chứ? Lát nữa Tuần Dương về, anh ấy cũng sẽ mời cậu ăn cùng thôi. Lẽ nào chúng tôi ở trong nhà ăn cơm lại để cậu ở bên ngoài chịu đói? Đừng nghĩ nhiều nữa, mau vào đi.”

Chấn Văn, Chấn Võ thấy Điền Duy Thành do dự, đi tới kéo anh vào.

Chấn Văn nói: “Anh nghĩ nhiều như vậy làm gì. Bảo anh vào thì vào đi. Không phải ai cũng được ăn cơm mẹ tôi nấu đâu.”

Điền Duy Thành nhìn Trần Cẩn, rồi theo Chấn Văn Chấn Võ vào phòng khách.

o0o Hết chương 90 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi