VĂN VÕ SONG TOÀN

Chấn Võ rửa tay xong thì đi vào bếp giúp đỡ Trần Cẩn nấu nốt đồ ăn. Chấn Văn không nhịn được mà ăn vụng hai miếng.

Trần Cẩn nhìn cậu, cười nói: “Con đói lắm sao? Chờ một lát nữa là được ăn rồi. Con rửa tay chưa đó?”

Chấn Văn vội nuốt đồ ăn trong miệng, gật đầu nói: “Đồ ăn mẹ nấu là vô địch thiên hạ.”

“Đồ Chấn Võ nấu không hợp khẩu vị của con sao? Hay là mẹ qua đó nấu cơm cho các con nhé?”

Bà còn chưa nói hết, Chấn Văn, Chấn Võ đã từ chối: “Không cần đâu ạ!”

Nhìn Chấn Võ cười ngượng, Trần Cẩn cười nói: “Biết rồi, các con sợ mẹ quấy rầy thế giới hai người của các con chứ gì?”

Chấn Văn vào phòng bếp nhìn Chấn Võ mặc tạp dề đơn sắc, vừa nghiêng đầu nhìn anh vừa nói: “Không phải đâu ạ. Cơm Chấn Võ nấu rất ngon, chỉ là thiếu một chút hương vị của mẹ.”

“Miệng của con càng ngày càng ngọt.” Nói xong, nhìn Điền Duy Thành đang ngồi bên ngoài, nhỏ giọng nói với Chấn Võ bên cạnh: “Chấn Võ, mẹ nấu sắp xong rồi, con ra nói chuyện với A Thành đi. Chớ để cậu ấy ngượng ngùng ngồi một mình ngoài đó.”

Chấn Võ xoay người nhìn ra bên ngoài, lại thấy Chấn Văn đang nhìn mình chằm chằm, cười hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”

“Anh đó. Nhìn bóng lưng của anh lúc nấu cơm, nhìn mãi không thấy chán.”

“Được rồi, anh biết em sùng bái anh rồi. Đi thôi.” Chấn Võ tháo tạp dề, kéo Chấn Văn ra phòng khách.

Điền Duy Thành đang cúi đầu xem điện thoại, thấy hai người đi ra thì định đứng dậy, lại bị Chấn Võ ấn ngồi xuống.

“Anh đừng khách sáo. Dù gì chúng ta cũng từng chung hoạn nạn, có thể coi như là anh em tốt. Đúng rồi, anh bao nhiêu tuổi?”

“Tôi ấy à, sắp qua ba mươi rồi.”

“Nhiều như vậy sao? Em còn tưởng anh chỉ hơn em hai, ba tuổi.”

“Cậu nói đùa rồi. Chúng ta đứng cạnh nhau, chắc chắn trông tôi già hơn cậu nhiều.”

Trần Cẩn lau tay, từ phòng bếp đi ra, quan sát Điền Duy Thành: “Nhà cậu ở đâu? Có bạn gái chưa?”

Điền Duy Thành cười nói: “Quê tôi ở Cao Hùng, vẫn chưa có bạn gái.”

“Trong nhà còn người nào không?”

“Chỉ còn mỗi mình tôi.”

Trần Cẩn vốn đang cười chợt khựng lại, ánh mắt trìu mến nhìn Điền Duy Thành: “Xin lỗi, hình như tôi hỏi hơi nhiều.”

Điền Duy Thành cười nói: “Không sao đâu ạ? Tôi sống một mình khá tốt, một người ăn no cả nhà.” Nhìn nụ cười kia như thật sự không sao cả.

Chấn Võ hài hước nói: “Mẹ, lần nào nhìn thấy người độc thân mẹ cũng hỏi mấy câu này. Mẹ muốn giới thiệu bạn gái cho anh ấy hay sao?”

“Chỉ con hiểu mẹ. A Thành, tôi có thể gọi cậu như vậy chứ?”

Khóe môi Điền Duy Thành hơi cong lên, gật đầu: “Được ạ.”

“Cậu thích con gái thế nào? Để tôi tìm giúp cậu.”

“Không cần đâu ạ. Tôi còn muốn chơi thêm vài năm nữa, cũng muốn tìm một người mình vừa gặp đã yêu.”

Chấn Văn ôm trán, lắc đầu nói: “Anh đừng trách mẹ tôi. Mẹ tôi rảnh quá ấy mà, không được tìm bạn gái cho chúng tôi làm mẹ mất đi niềm vui.”

Trần Cẩn cười, đấm lên cánh tay Chấn Văn: “Con dám chọc mẹ, coi chừng ba con đó.”

Vương Tuần Dương vào nhà đúng lúc nhìn thấy mấy người đang ngồi trong phòng khách vui vẻ trò chuyện, cũng vô thức nở nụ cười.

“Nhà có nhiều người thật náo nhiệt.”

Trần Cẩn đi ra đón, nhận lấy đồ trên tay Vương Tuần Dương, cất đi.

Điền Duy Thành sửa sang lại quần áo, bước ra, đứng thẳng tắp, nhẹ gật đầu: “Chào Vương tổng.”

“Được rồi, ở nhà thì không cần gọi Vương tổng. Cậu cứ tự nhiên, gọi tôi là chú hay bác đều được.”

Nói xong nhìn hai người con trai cũng đã đứng dậy: “Ừm, lên đại học quả thật không giống với lúc trước, đến cả Chấn Văn cũng hiểu phép tắc hơn. Các con thế nào? Ba thấy con gầy đi đó, không chịu ăn uống đầy đủ phải không?”

“Ba! Sao mọi người chỉ hỏi con thế? Chấn Võ không thay đổi gì sao?”

“Ai bảo Chấn Võ lúc nào cũng ưu tú, không để chúng ta phải lo lắng.”

“Ba!” Chấn Văn, Chấn Võ cùng gọi, một người là trách cứ, một người là ai oán.

Nhìn dáng vẻ của hai con trai, Vương Tuần Dương bật cười ha hả.

Trên bàn ăn, Vương Tuần Dương và Trần Cẩn không ngừng hỏi thăm việc học và cuộc sống ở trường, nghe thấy Chấn Văn nói mình rất rảnh rỗi, Vương Tuần Dương nhíu mày: “Con rảnh rỗi như vậy thì đến công ty thực tập đi.”

Chấn Văn vội nói: “Ai bảo con rảnh rỗi? Con chuẩn bị tham gia câu lạc bộ trong trường, về sau sẽ rất bận.”

“Hả? Con muốn tham gia câu lạc bộ gì? Ba đâu có thấy con có sở thích đặc biệt nào?”

“Con đang chọn, câu lạc bộ lái mô tô có vẻ không tệ.”

Vương Tuần Dương gật đầu: “Được đó, có thể rèn luyện thân thể. Nhưng ba nhớ là con không biết lái mô tô.”

Chấn Văn nhìn sang Chấn Võ, lặng lẽ trao đổi ánh mắt: “Con và Chấn Võ đang học, nhưng con học hơi chậm.”

“Vậy thì tốt. Không được quên sức khỏe là tư chất tốt nhất.”

“Vâng, con biết rồi.” Chấn Văn không muốn Vương Tuần Dương hỏi tới hỏi lui mình nữa, nhìn Điền Duy Thành vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, vội chuyển chủ đề sang Điền Duy Thành, “Mẹ, không phải vừa nãy mẹ đang nói muốn giới thiệu bạn gái cho anh Điền sao?”

Trần Cẩn giả bộ kinh ngạc nói: “Hử? Hình như có người nào đó nói mẹ rảnh quá nên đi làm bà mối?”

“Con đâu có nói vậy. Con thấy đúng là anh Điền cần tìm bạn gái, nếu không lúc không phải làm việc sẽ rất buồn chán. Có đúng không, Chấn Võ?” Chấn Văn nhìn Chấn Võ cầu cứu.

Chấn Võ cười: “Chuyện này em đừng hỏi anh.”

Điền Duy Thành ngẩng đầu nhìn Chấn Văn chuyển chủ đề sang mình, cười xấu hổ, lúng túng không biết nói gì cho phải.

Chấn Văn không nhận ra anh đang ngượng ngùng, nói tiếp: “Ba, sao ba lại thuê được anh Điền vậy?”

“Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”

“Con chỉ tò mò thôi. Anh Điền thật sự rất giỏi. Có đúng không, Chấn Võ?”

Chấn Võ gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng rốt cuộc em muốn nói gì?”

“Người xuất sắc như vậy có phải nên được tăng lương?”

Điền Duy Thành suýt chút nữa bị sặc cơm, ho khan hai tiếng nhìn Chấn Văn, miệng giật giật, lại không nói được gì.

Vương Tuần Dương nhìn Điền Duy Thành lúng túng, cười nói: “Con nói không sai. Cậu ấy là do đích thân ba thuê. Còn về chuyện tăng lương, lương của cậu ấy bây giờ đã là cao nhất so với những người cùng ngành rồi.”

Điền Duy Thành vội gật đầu nói: “Đúng vậy, Vương tổng đã trả lương cho tôi rất cao.”

“Chấn Văn, Chấn Võ, Duy Thành lớn hơn các con nhiều tuổi, kinh nghiệm sống cũng phong phú hơn. Ba thuê Duy Thành làm tài xế riêng của các con, ngoại trừ đưa đón, có việc gì cần có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ, chỗ ở của cậu ấy cách chỗ các con không xa. Duy Thành, nhờ cậu để mắt đến hai đứa chúng nó.”

Điền Duy Thành gật đầu, nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, nói: “Vâng, Vương tổng, chỉ cần hai cậu ấy gọi, tôi sẽ tới ngay. Tôi ăn xong rồi, xin phép ra ngoài trước.” Nói xong, đứng dậy, hơi cúi người, rồi đi ra ngoài.

Thấy Điền Duy Thành bỏ chạy, Chấn Văn quay đầu nhìn Vương Tuần Dương, mất lá chắn, chỉ đành chờ pháo nổ.

Trần Cẩn cười nói: “Được rồi, Tuần Dương, hiếm khi các con về nhà, đừng nói con nữa, thằng bé sắp ăn không biết ngon rồi.”

Vương Tuần Dương nhìn con trai cúi đầu ăn cơm, giọng điệu tình cảm mà nói: “Chấn Văn cần có người răn dạy mới có thể trưởng thành.”

Vương Tuần Dương nhìn ra cửa, khẽ lắc đầu, sau đó cúi đầu ăn cơm, cũng không nhắc lại chủ đề vừa rồi nữa. Chấn Văn thở phào một hơi.

Chấn Văn nói muốn tham gia câu lạc bộ lái mô tô, không phải bởi vì cậu thích, mà là bởi vì cậu không biết lái mô tô.

Chấn Văn không có cơ hội đi mô tô. Từ nhỏ ra ngoài đã có xe đưa đón, lúc cùng Chấn Võ đến trường thì đều đi tàu điện ngầm hoặc bắt taxi. Chấn Văn chưa từng nghĩ tới loại phương tiện đông lạnh hè nóng này.

Nhưng, sau khi cậu lên đại học, suy nghĩ này đã bị dao động. Thỉnh thoảng, trong thời gian nghỉ giữa hai tiết, khi cậu từ lớp học này đến lớp học khác, nhìn những bạn học khác thoải mái quẹt thẻ lái xe, cậu thấy rất hâm mộ, chỉ tiếc là cậu không biết.

Lúc mới nhập học, cùng Chấn Võ học lái mô tô, Chấn Võ học rất nhanh, chẳng bao lâu đã tự lái được, còn cậu lại từ bỏ. Mặc dù đối với những người chân dài như bọn cậu sẽ rất dễ, nhưng kệ Chấn Võ khích lệ thế nào, sau mấy lần thất bại, cậu không chịu học nữa. Đi trên đôi chân mình quen thuộc vẫn an toàn hơn bánh xe xa lạ.

Nhưng bây giờ, dưới ‘áp lực’ của Vương Tuần Dương, Chấn Văn phải lựa chọn thứ mình cảm thấy hứng thú nhất.

Cậu bất ngờ quyết định như vậy, làm sau khi trở về phòng trọ, Chấn Võ vẫn còn trêu chọc: “Bây giờ em đâm lao phải theo lao rồi. Em định lúc nào sẽ bái anh làm thầy đây?”

Chấn Văn làm như không nghe thấy lời trêu chọc của Chấn Võ, lo lắng nói: “Hôm nay muộn rồi, chiều mai anh rảnh không?”

Chấn Võ nhìn lịch trong điện thoại: “Ngày mai ấy hả? Ngày mai anh có một buổi báo cáo quan trọng của giáo sư trong trường, nhưng hẳn là sẽ kết thúc sớm.”

“Vậy ngày mai em chờ anh ở trường học, anh dạy cho em.”

“Dạy thì dạy, nhưng mà anh sẽ được trả công gì đây?” Chấn Võ khoanh tay, nhìn cậu cười.

Chấn Văn bước tới hôn lên môi anh: “Trả công thế này được rồi chứ?”

“Quá ít!”

“Chấn Võ, anh càng ngày càng tham lam!” Dù nói như vậy, Chấn Văn vẫn cười, ôm lấy mặt Chấn Võ, nhẹ nhàng hôn lên lông mày, lên mắt, lên mũi anh.

Ngày hôm sau, sau khi ăn trưa một mình, Chấn Văn thuê một chiếc xe mô tô, tìm một chỗ rộng rãi ít người, bắt đầu tập lái. Mỗi lần ngồi lên xe, người cậu đều nghiêng đi, cơ thể căng cứng đến đau nhức.

Hơn nữa càng căng thẳng, thân thể càng không nghe lời. Chấn Văn đã thử vài lần, vẫn chẳng cưỡi lên được.

Nhìn đồng hồ, Chấn Võ vốn phải tới rồi lại chẳng thấy đâu.

Chấn Văn gửi tin nhắn cho Chấn Võ, đợi một lúc lâu không thấy trả lời. Bấm gọi cũng chẳng ai nghe. Chấn Văn bực bội dắt xe vào sát tường, ngồi dưới gốc cây. Nhìn bạn học lái xe qua lại, càng cảm thấy mình ngốc đến hết thuốc chữa. Nhìn xe mô tô bên cạnh, thật chỉ muốn đạp mấy cái cho hả giận.

Cậu đứng lên, đang chuẩn bị biến suy nghĩ này thành hành động, một chiếc xe mô tô chợt dừng lại bên cạnh cậu.

“Sao vậy? Gặp khó khăn gì sao?”

Chấn Văn hạ bàn chân vừa nâng lên định đạp của mình xuống, nhìn người vừa hỏi, chính là anh chàng giống Khâu Tử Hiên mà cậu từng gặp. Lần trước gặp mặt quên kể chuyện này cho Khâu Tử Hiên nghe rồi, Chấn Văn thầm nghĩ, nhưng lại không lên tiếng, cũng không thể phá hoại của công trước mặt bạn học được, đành ngồi trở xuống dưới gốc cây.

Anh chàng kia thấy cậu không để ý đến mình, chẳng những không phật ý, còn ân cần hỏi: “Cậu đang học lái xe à?”

Chấn Văn càng thêm tức giận. Nhắc đến học lái xe, lúc cậu và Chấn Võ cùng học lái xe ô tô, dù cậu không học nhanh như Chấn Võ, nhưng dù sao cũng thấy dễ hơn thứ này.

Chấn Văn buồn bực nói: “Liên quan gì tới cậu? Tránh ra!”

Anh chàng nọ ra vẻ như đàn anh, chẳng những không bỏ đi còn rất nhiệt tình nói: “Tự học lái xe sẽ học rất chậm, có người hướng dẫn mới được. Bây giờ tôi không có lớp, có thể dạy cậu.”

“Ai cần! Bạn trai tôi sẽ đến dạy tôi. Cậu nghe không hiểu hả? Tôi nói tránh ra!”

“Được, được, tôi đi.” Anh chàng đang định trèo qua xe, chợt dừng lại, nhìn Chấn Văn: “Tôi ở phòng 105 tầng một, nếu cậu cần giúp đỡ, có thể tới tìm tôi.”

Lần này, Chấn Văn không thèm nhìn cậu ta, nhưng anh chàng nọ vẫn mỉm cười, cưỡi xe rời đi, còn như khoe khoang mà buông tay lái. Nhưng từ đầu đến cuối Chấn Văn đều không hề nhìn theo.

Nửa giờ sau, kiên nhẫn của Chấn Văn đã cạn sạch, bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Chấn Võ vẫn chưa trả lời tin nhắn, cũng không gọi lại cho cậu. Từ khi quen biết Chấn Võ đến giờ, chưa từng có chuyện thế này.

Cậu nghĩ ngợi một hồi rồi bấm số điện thoại của Cố Tiềm: “A lô, Cố Tiềm à?”

Cố Tiềm bên kia mặc dù không đối mặt trực tiếp với Chấn Văn, nhưng vẫn dè dặt trả lời: “Tôi đây, có chuyện gì vậy?”

“Chấn Võ có ở cạnh cậu không?” Chấn Văn rối rắm, đúng hay không đều không phải là câu trả lời cậu muốn nghe. Câu trả lời tốt nhất là Chấn Võ lập tức xuất hiện trước mặt cậu.

“Cậu ấy… đi lấy thuốc giúp tôi.”

“Lấy thuốc? Lấy thuốc gì? Sao cậu không tự đi?”

“Tôi bị cảm cúm, giờ đang nằm trong ký túc xá, không đứng dậy nổi.”

“Cậu bị cảm cúm thì liên quan gì tới Chấn Võ? Không phải cậu có bạn trai sao?” Chấn Văn nói xong liền cảm thấy hối hận. Chấn Võ nói đây chỉ là suy đoán, không thể hỏi thẳng, huống chi đây cũng là việc riêng của Cố Tiềm. Nhưng đã nói rồi thì không thể thu lại, cậu đành chờ bên kia đáp.

“Cậu… nói gì?” Giọng điệu bên kia nghe giống tức giận hơn là giật mình.

Toi rồi, có lẽ cậu nói sai thật rồi. Cậu vội cúp điện thoại, sợ mình càng nói càng sai.

Không biết Chấn Võ biết chuyện này có tức giận hay không?

Cậu lại bấm số của Chấn Võ, đầu bên kia chỉ vang lên tiếng chuông, nhưng mãi vẫn không có người nhận.

o0o Hết chương 91 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi