VĂN VÕ SONG TOÀN

Nghe Chấn Võ nói như vậy, trái tim Chấn Văn đột nhiên hoảng lên.

Đã rất lâu vẻ mặt này không xuất hiện trên mặt Chấn Võ, cho dù cậu làm sai, Chấn Võ cũng chỉ ôn hòa khuyên bảo, mà đa phần cậu sẽ nghe lời, bởi vì lời của Chấn Võ thường luôn đúng.

Mặc dù trong lòng rất hoảng hốt, nhưng Chấn Văn vẫn lạnh nhạt nhìn Chấn Võ, mạnh miệng nói: “Vương Chấn Võ, anh thật vô lý, người thất hẹn là anh, anh dựa vào đâu mà tức giận?”

Lương Tử Hiền đang xoa mông kinh ngạc nhìn Chấn Võ: “Vương Chấn Võ? Cậu không phải là bạn trai cậu ấy à? Sao nghe tên cứ như anh em vậy?”

“Cậu im đi!” Chấn Văn, Chấn Võ cùng quay sang Lương Tử Hiền vừa nói chen ngang, nhìn anh ta chằm chằm, làm anh ta sợ tới mức vội che miệng mình lại.

“Được, được, tôi biết rồi, tôi đi liền, các cậu cứ từ từ trò chuyện.” Lương Tử Hiền đẩy xe của mình, bực bội rời đi.

Bị Lương Tử Hiền ngắt lời, Chấn Võ hơi bình tĩnh lại: “Anh biết, là anh đến muộn. Anh đã gọi điện cho em, nhưng không gọi được, điện thoại của em luôn báo bận. Anh chỉ có thể nhờ anh Điền tới trước.”

“Vậy lúc em gọi điện thoại thì sao? Tại sao anh lại không nhận?”

“Em đâu có gọi cho anh?” Chấn Võ lấy điện thoại ra, xem nhật ký, quả nhiên không có một cuộc gọi nhỡ nào cả, lần cuối cùng Chấn Văn gọi điện cho anh là mấy ngày trước.

Chấn Văn mở nhật ký của mình ra, mười mấy cuộc gọi. Chấn Võ cau mày nhìn nhật ký cuộc gọi trong hai điện thoại không hề giống nhau.

“Chuyện này là sao?”

“Ai biết có phải là anh tự xóa đi rồi nói em không hề gọi.” Chấn Văn nói không suy nghĩ. Tức giận, lo lắng luôn bị đè nén lúc này đều phát tiết ra cả.

Chấn Võ cũng kích động: “Tại sao anh phải làm như vậy? Cần sao?”

“Đương nhiên là cần. Anh sợ em biết anh đang chăm sóc Cố Tiềm.” Chấn Văn suy đoán, đau lòng nghĩ đến lời hứa không giấu diếm nhau bất cứ điều gì giờ đã bị phá vỡ, lại còn vì một người con trai khác. Chấn Văn nói xong, trái tim càng trầm xuống.

Chấn Võ không giải thích, hỏi ngược lại Chấn Văn: “Sao em biết anh đang chăm sóc cậu ấy?”

“Vì chăm sóc cậu ta nên anh mới thất hẹn thật sao?” Chấn Văn cảm thấy trái tim mình đau nhói.

“Anh hỏi em trước, trả lời anh, sao em biết?” Chấn Võ kéo cánh tay Chấn Văn, híp mắt nhìn cậu.

Chấn Văn hất tay Chấn Võ ra, đẩy vai anh: “Em hỏi anh, tại sao lại không nói với em? Nếu như em không gọi điện cho Cố Tiềm, cậu ta nói cho em biết anh đang ở chỗ cậu ta, có phải em sẽ bị lừa mà chẳng hay biết gì?”

“Anh muốn nói cho em, nhưng không gọi được. Nếu như chỉ gửi tin nhắn lại sợ em nghĩ ngợi lung tung, hơn nữa anh cũng đã nói với anh Điền, anh ấy không nói lại với em sao?”

“Anh ấy chỉ nói anh có chuyện quan trọng.”

“Cho nên em gọi điện thoại cho Cố Tiềm, còn nói những lời mà chúng ta suy đoán?”

“Em chỉ lỡ miệng, hơn nữa chỉ nói một câu.”

“Một câu nhưng nếu không đúng cũng sẽ gây nguy hiểm cho người bị trầm cảm.”

“Trầm cảm? Ai? Cố Tiềm?”

“Đúng vậy!”

“Cậu ta bị trầm cảm từ bao giờ? Sao anh lại biết?”

“Anh mới biết. Nhưng vấn đề không phải là cậu ấy bị trầm cảm từ bao giờ, mà là chúng ta không nên xem những lời suy đoán là thật.”

Một chút áy náy vừa dâng lên trong lòng Chấn Văn lập tức bị những lời này của Chấn Võ làm cho bay biến. Bất mãn, tức giận lấp đầy đầu cậu: “Em đã nói là em chỉ lỡ miệng chứ không cố ý nói ra để làm cậu ta kích động. Sao anh cứ nói đi nói lại thế hả?”

Thái độ của Chấn Văn làm cho Chấn Võ nhất thời im lặng, bất lực nói: “Em không thể tìm hiểu rõ ràng trước khi nói được hay sao?”

“Em còn phải tìm hiểu rõ thế nào nữa? Khi đó em đang rất tức giận, anh bỏ mặc em đi chăm sóc cho người khác, ngay cả điện thoại cũng không nhận, để em đợi ở chỗ này, đương nhiên em sẽ tức giận!”

“Tức giận cũng không thể nói bừa. Nếu như anh về muộn một chút nữa, lúc này sợ rằng Cố Tiềm đã chết rồi.”

“…” Môi Chấn Văn giật giật, trong lòng hoảng hốt, bởi vì Chấn Võ vừa nói ra hậu quả xấu nhất. Mà khi cậu nhìn thấy ánh mắt đầy trách cứ của Chấn Võ, áo T-shirt màu trắng loang lổ vết ướt, tức thì trong đầu Chấn Văn hiện lên hình ảnh Chấn Võ ôm Cố Tiềm, an ủi cậu ta. Bất an lập tức thay thể cho hoảng hốt, cậu run rẩy nói: “Tất cả đều là lỗi của em?”

Chấn Võ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc mở ra, trong mắt đã bớt trách cứ, thêm sầu lo: “Chấn Văn, không phải là anh đang trách em, chuyện này không chỉ là lỗi của em, mà anh cũng không đúng. Khi anh kéo Cố Tiềm lại, anh thật sự rất sợ hãi, sau đó nghe cậu ấy nói, nghĩ đến những lời chúng ta và anh Chương suy đoán trước đó. Những suy đoán này là bí mật của ba chúng ta. Em có biết lúc đó anh đã nghĩ gì không? Nếu như anh không cứu được cậu ấy, em sẽ thế nào?”

“Em làm sao? Đâu phải là em đẩy cậu ta xuống.”

“Nhưng nếu chỉ vì một câu nói mà hại chết một người, em sẽ áy náy, sẽ tự trách, thậm chí từ nay về sau sẽ sống trong hối hận, đau khổ.”

Chấn Văn lắc đầu, dù đó là sự thật, lúc này cậu cũng không chịu thừa nhận, chỉ nói: “Không, đây không phải là lỗi của em. Em liên quan gì đến việc cậu ta bị bệnh?”

Cố Tiềm không có quan hệ gì với cậu, cũng không có quan hệ gì với Chấn Võ, chỉ bởi vì Chấn Võ từng trải qua tình cảnh của Cố Tiềm nên bọn họ mới trở nên thân thiết. Lúc Chấn Võ chăm sóc Cố Tiềm, thậm chí có đôi lúc anh gọi tên cậu ta, Chấn Văn còn cảm thấy ghen ghét Cố Tiềm, bởi vì cậu ta có điểm chung với anh.

Mà dường như ký ức kia quá sâu sắc, cho nên đã bao năm qua đi, Chấn Võ vẫn không quên. Anh đối xử tốt với Cố Tiềm là bởi vì thương xót cậu ta sao? Cậu không hiểu, bởi vì cậu chưa trải qua, cho nên cậu không hiểu.

“Chấn Văn!” Chấn Võ kinh ngạc hô tên cậu: “Sao em lại lạnh lùng như vậy?”

“Không phải em lạnh lùng, mà là anh quá nhiệt tình. Cố Tiềm vốn không phải là trách nhiệm của anh, tại sao anh phải chăm sóc cậu ta? Bởi vì cậu ta bị gãy tay sao? Đó là bởi vì cậu ta vô dụng, dùng cách đó để nhận được sự chú ý, thương cảm của người khác. Em thấy xấu hổ thay cậu ta.”

“Đừng nói nữa!” Chấn Võ gầm lên, siết chặt hai nắm tay, cố gắng kìm nén tức giận trong lòng, nhìn thẳng vào mắt Chấn Văn, muốn tìm một chút áy náy trong mắt cậu, nhưng không có. Trong mắt Chấn Văn chỉ toàn là tức giận bốc đồng.

“Sao lại không cho em nói nữa? Rõ ràng cậu ta là người như vậy, em nói sai sao?”

Chấn Võ lui về sau hai bước, lắc đầu, toàn bộ sức lực đều dùng để kiếm chế mình không ra tay đánh cậu. Bởi vì có một khoảnh khắc nào đó, anh thật sự muốn xông tới đánh cho Chấn Văn tỉnh ra, nhưng anh không thể. Lúc này, anh đã không còn sức mà phát giận nữa rồi: “Thôi, anh không nên miễn cưỡng em. Sao em biết được những gì bọn anh đã trải qua, sao em hiểu được cảm nhận của bọn anh? Anh đã yêu cầu em quá cao rồi.” Nói xong Chấn Võ xoay người đi ra ngoài trường.

Nghe những lời Chấn Võ nói, trái tim của Chấn Văn đau đớn vô cùng, cậu đuổi theo, ngăn Chấn Võ lại, hỏi: “Anh có ý gì? Gì mà em không hiểu anh? Em không hiểu anh thì ai hiểu anh?”

“Anh không muốn nói thêm gì nữa. Vừa rồi lo lắng cho em, nên anh đã nhờ anh Điền trông nom Cố Tiềm, giờ anh cần về đó.” Chấn Võ vượt qua Chấn Văn, đi tiếp.

Chấn Văn sốt ruột, bắt lấy tay Chấn Võ, quay người anh lại, nói: “Anh còn muốn đi?”

“Đi! Ít nhất phải chờ cậu ấy uống thuốc xong, tình hình chuyển biến tốt hơn đã.” Chấn Võ nói xong, chậm rãi thoát khỏi tay Chấn Văn.

Chấn Văn không chịu buông tay, còn dùng tay nắm chặt hai cánh tay của anh, chặt đến nỗi Chấn Võ bị đau mà cau mày, nhưng Chấn Văn vẫn giữ chặt không buông: “Em không cho anh đi. Anh cũng đã nói là có anh Điền, anh còn đi làm gì?”

Lần này Chấn Võ không giãy ra, để mặc Chấn Văn túm mình, cười khổ: “Cậu ấy cũng không phải là trách nhiệm của anh Điền.”

“Cậu ta càng không phải là trách nhiệm của anh! Không phải cậu ta còn có người thân sao? Gọi họ tới!”

“Dù có gọi, người thân của cậu ấy cũng không tới ngay. Trong thời gian đó, lỡ cậu ấy gặp chuyện thì biết làm thế nào? Huống chi bây giờ không gọi được.”

“Được, anh đi, em cũng đi!” Chấn Văn quyết định lùi một bước, như vậy sẽ có thể giải quyết được vấn đề?

Chấn Võ đẩy tay Chấn Văn đang nắm cánh tay mình ra, đè lên vai Chấn Văn, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Em đi thì có thể làm được gì? Lại nói mấy lời làm cậu ấy kích động sao?”

Chấn Văn nghe được châm chọc trong lời Chấn Võ, nhưng cậu phớt lờ, dù những lời này đã đâm vào tim cậu: “Em sẽ không nói gì cả, chỉ đến đó nhìn, như người câm, như cọc gỗ. Dù thế nào em cũng muốn đi.”

“Ký túc xá của cậu ấy chỉ có một chiếc giường, buổi tối em ngủ thế nào?”

“Anh nói chỉ có một chiếc giường, vậy buổi tối anh ngủ thế nào?”

Chấn Võ bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy là người bệnh, đương nhiên cần nghỉ ngơi, anh sẽ ngồi trên ghế dựa, em cũng muốn ngồi ngủ sao?”

“Chỉ là ngồi ngủ thôi mà, sao không thể?”

“Em có thể nghe lời anh không? Ngoan ngoãn về nhà đi.”

“Sao em có thể về nhà được? Chỉ cần nghĩ đến hai người ở chung một phòng, em đã không ngủ được rồi.”

Chấn Võ nhìn vào mắt Chấn Văn, không nói gì, thái độ bình tĩnh.

Ánh mắt như thế làm Chấn Văn nhụt chí, giọng điệu cũng trở thành cầu khẩn: “Em có thể đi không?”

Khóe môi Chấn Võ giật giật, cuối cùng vẫn không thể cười nổi, mà đau lòng nói: “Chấn Văn, tại sao em không thể tin tưởng anh?”

Chấn Văn vội nói: “Không phải em không tin anh, mà em không tin Cố Tiềm!”

“Tại sao? Cậu ấy đã làm gì để em không tin cậu ấy như vậy?”

“Chỉ một câu nói ‘không phải cậu có bạn trai sao’ của em lại có thể làm cậu ta từ bỏ mạng sống của mình hay sao? Dù có bị trầm cảm, cũng không đến mức yếu đuối vậy chứ?”

“Đó là bởi vì người gọi là bạn trai kia chính là người đã giúp đỡ cậu ấy. Nhưng anh ta lại là một kẻ biến thái, hành hạ cậu ấy đến chán, giờ lại vứt bỏ cậu ấy. Cậu ấy nói mình giống như một món đồ bị người ta vứt bỏ, chỉ ném lại cho cậu ấy một món tiền lớn, làm cậu ấy cảm thấy mình giống như trai bao. Cậu ấy đang từ vực sâu leo lên, đột nhiên em nhắc đến kẻ đó, khác nào lại đẩy cậu ấy xuống vực.”

Chấn Văn bật cười: “Chuyện này thêu dệt sinh động như vậy, anh không thấy giống tình tiết trong phim sao?”

“Anh không cảm thấy có gì buồn cười cả.” Chấn Võ duỗi cánh tay của mình ra, kéo áo lên, một vết trầy kéo dài trên cánh tay anh, máu đỏ hiện rõ bên trong, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phá rách da, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể trào ra.

Chấn Văn sợ hãi, vội nâng cánh tay Chấn Võ lên, mới rồi cậu còn túm chặt: “Phải làm sao bây giờ? Sao anh không nói sớm? Vừa rồi em còn nắm chặt như vậy, hẳn là anh rất đau!”

“Anh bị thương lúc kéo cậu ấy. Khi đó cậu ấy đang đứng ngoài cửa sổ. Nếu không phải cậu ấy nhẹ, mà anh cũng khỏe, thì đã không cứu được cậu ấy rồi. Em có cho rằng cậu ấy sẽ lấy mạng mình ra để diễn kịch không?”

Chấn Văn nhìn vết thương trên cánh tay Chấn Võ, trầm mặc. Cậu chậm rãi buông tay Chấn Võ, khẽ nói: “Anh đi đi, em ở nhà chờ anh.”

o0o Hết chương 93 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi