VĂN VÕ SONG TOÀN

Chấn Võ nhìn đồng hồ, hôm nay báo cáo chấm dứt sớm hơn so với dự kiến của anh, anh có thời gian đi thăm Cố Tiềm, rồi sau đó đến chỗ Chấn Văn.

Báo cáo hôm nay rất tuyệt, là vị giáo sư anh thích nhất, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, giúp anh hiểu ra rất nhiều. Từ lúc nhìn thấy thông báo về buổi báo cáo, anh đã rất mong chờ, cả Cố Tiềm cũng thế. Nhưng hôm nay Cố Tiềm lại không đến, gọi điện thoại hỏi thăm, Cố Tiềm chỉ nói là thân thể không thoải mái, nhưng giọng nói rất yếu ớt. Bây giờ Cố Tiềm ở một mình, cũng không thường nhắc đến chú mình nữa, tựa như ngoài thời gian học ở trường, cậu ta chỉ có một mình.

Chẳng bao lâu Chấn Võ đã đến chỗ ở của Cố Tiềm, đó là một căn nhà cũ kỹ trong tòa nhà bảy tầng. Căn nhà Cố Tiềm thuê là căn duy nhất trên tầng chót của tòa nhà. Trước lúc thuê nhà, cậu ta đã nhờ Chấn Võ tìm giúp, nhà cậu quá xa trường học, cậu không muốn phần lớn thời gian đều chỉ để di chuyển trên đường.

Chấn Võ không thích căn phòng này lắm, ngoại trừ nhỏ, còn rất tối, chỉ có một cánh cửa sổ duy nhất, một khi có người đứng chặn, thì cả phòng sẽ tối đen.

Nhưng Cố Tiềm rất thích, nói căn phòng này khiến cậu ta cảm thấy an toàn.

Chấn Võ gõ cửa, đợi một lúc lâu, đến khi anh cho rằng Cố Tiềm đang ngủ hoặc không ở nhà, thì cửa chợt mở ra.

Cố Tiềm sắc mặt tái nhợt, suy yếu vô lực đứng đó.

Chấn Võ cau mày nhìn Cố Tiềm như sắp ngã xuống đến nơi, vội đỡ cậu ta: “Cậu không thoải mái ở chỗ nào? Có muốn đến bệnh viện không?”

Cố Tiềm lắc đầu, nửa người tựa lên người Chấn Võ: “Không sao. Chắc là hôm qua tôi ăn phải thứ đó cho nên bị đau bụng.”

“Sắc mặt khó coi như vậy còn bảo không sao? Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

“Không cần, tôi có thuốc rồi. Chịu đựng một lát sẽ hết.”

“Đã có thuốc sao còn chưa uống? Phải uống sớm mới nhanh khỏi.”

“Tôi không thích uống thuốc, nếu có thể chịu đựng được là tốt nhất.”

Đỡ Cố Tiềm về giường, Chấn Võ tiện tay đặt cặp sách ở trên đầu giường cậu ta.

Cố Tiềm nằm trên giường nhìn Chấn Võ: “Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa ăn, giờ bụng trống rỗng.”

“Cậu muốn ăn gì? Tôi đi mua cho cậu.”

“Không cần, chỗ tôi có yến mạch, đổ nước sôi vào là có thể ăn.”

Chấn Võ tìm được yến mạch ở trong tủ, rót nước nóng ở trong phích, quấy một lát rồi mới bưng lại, nhìn Cố Tiềm ăn hết.

“Thuốc để ở đâu?”

Cố Tiềm chỉ ngăn kéo bàn học.

Chấn Võ mở ra, kinh ngạc thấy bên trong chứa đầy thuốc. Anh cầm từng hộp lên nhìn, phần lớn bằng chữ tiếng Anh, nhìn sang Cố Tiềm, hỏi: “Đây là thuốc gì thế, toàn là tiếng Anh?”

Cố Tiềm nhìn trần nhà, không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nói: “Thuốc trị tiêu chảy là chai màu rám nắng.”

Thấy cậu ta không trả lời, Chấn Võ cũng không hỏi nhiều, lấy cái chai màu rám nắng ra, lắc lắc, bên trong trống không.

“Cậu chắc chứ? Trong chai này không có gì cả.”

“Hả? Vậy thì hết rồi? Không uống cũng không sao, ngủ một giấc sẽ hết.”

“Không uống thuốc thì bệnh viện, đừng trì hoãn nữa. Nếu để nặng hơn sẽ không tốt đâu.” Chấn Võ nhớ tới lần Chấn Văn phải phẫu thuật, nếu như đến bệnh viện sớm có lẽ chỉ cần uống thuốc.

“Uống thuốc vậy. Cậu mua giúp tôi nhé?”

“Ừ, cậu chờ một lát, tôi sẽ về nhanh thôi.” Chấn Võ cầm chai thuốc màu rám nắng, túm balo của mình, chạy ra ngoài.

Nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn, Chấn Võ lấy điện thoại ra, bấm số của Chấn Văn, đầu bên kia chỉ vang lên tiếng bíp bíp. Dọc đường gọi mấy lần đều không được.

Chấn Võ bất đắc dĩ mở tin nhắn, ngẫm lại đành thôi. Chấn Văn không thích anh và Cố Tiềm qua lại nhiều, gửi tin nhắn cho cậu, sợ là Chấn Văn sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Nhưng Chấn Văn rất không có tính nhẫn nại, để em ấy chờ như vậy cũng không ổn. Nghĩ tới nghĩ lui, anh bấm số điện thoại của Điền Duy Thành.

Mua thuốc xong, trên đường trở về, Chấn Võ lại gọi rất nhiều lần, đều không gọi được cho Chấn Văn, Chấn Văn cũng không gọi cho anh. Không trùng hợp đến mức lần nào gọi, em ấy cũng đang gọi cho mình chứ? Nếu là thế thật, hai người đúng là tâm ý tương thông rồi. Chấn Võ cười, nghĩ lát nữa phải hỏi Chấn Văn xem sao.

Trở lại chỗ ở của Cố Tiềm, đẩy cửa, người vốn nằm trên giường lại ngồi trên bệ cửa sổ, phía sau hoàn toàn không có gì chắn, bình thường sẽ không có ai lên đó ngồi cả.

Chấn Võ sửng sốt, mơ hồ có dự cảm xấu. Bởi vì biểu cảm của Cố Tiềm đang ngồi trên bệ cửa sổ trống rỗng đến đáng sợ.

Thấy Chấn Võ đi vào, Cố Tiềm đột nhiên cười nói: “Chấn Võ, cảm ơn cậu.”

Động tác sau đó của Cố Tiềm khiến trái tim của Chấn Võ suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh thấy thân thể của Cố Tiềm ngả ra phía sau.

Chấn Võ vội chạy tới cửa sổ, vươn tay bắt lấy mắt cá chân sắp cùng Cố Tiềm biến mất khỏi bệ cửa sổ.

Trọng lực khiến thân thể của Cố Tiềm càng thêm nặng, hai cánh tay của Chấn Võ phải dùng hết toàn lực với lôi được Cố Tiềm trở lại.

Cố Tiềm nằm trên sàn nhà, nhắm chặt hai mắt, vì vừa rồi máu dồn lên đầu mà mặt đỏ rực.

Chấn Võ thở hổn hển vì sợ hãi, dần dần mới bình tĩnh lại, nhìn khoảng cách từ cửa ra vào đến cửa sổ, may mắn là gian phòng này rất nhỏ.

Anh tức giận, vốn muốn mắng mấy câu, nhưng nhìn Cố Tiềm nằm trên sàn nhà run rẩy, nhắm chặt hai mắt, không sao nói được lên lời.

Anh không hiểu tại sao Cố Tiềm lại đột nhiên làm vậy?

Anh nhìn bàn, nhớ tới đống thuốc toàn chữ tiếng Anh mình thấy lúc nãy cùng dáng vẻ u sầu của Cố Tiềm.

Chấn Võ đứng lên, lấy thuốc trong ngăn kéo ra, nhìn kỹ tên phía trên. Mặc dù là tiếng Anh, nhưng anh đọc lại không hiểu, cuối cùng tầm mắt anh rơi vào hai chữ ‘trầm cảm’.

Phát hiện này khiến anh không biết làm sao.

Trầm cảm? Cố Tiềm nhìn có vẻ là người hướng nội, không hợp với chỗ đông người, không thích nói chuyện, cũng rất ít cười. Nhưng anh vẫn chỉ cho rằng bởi vì tính cách cậu ta hướng nội, do cuộc sống không mấy vui vẻ tạo thành.

Nhớ tới tin tức về những người trầm cảm tự sát trên mạng, Chấn Võ bối rối.

Chấn Võ rối rắm một hồi mới nhớ ra Cố Tiềm vẫn còn nằm trên sàn.

Anh đặt thuốc xuống, đi tới đỡ Cố Tiềm lên giường.

Nhìn vẻ mặt trống rống của Cố Tiềm, Chấn Võ nhẹ giọng hỏi: “Cậu bị trầm cảm sao?”

Cố Tiềm gật đầu.

“Nhưng nhìn cậu có vẻ rất tốt, sao lại bị trầm cảm?”

Cố Tiềm nắm tay Chấn Võ rất chặt, tựa như người chết đuối vớ được bè gỗ, nước mắt chảy xuống, lại không phát ra tiếng.

“Đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói đi. Biết đâu tôi có thể giúp được cậu.”

Một lúc lâu sau Cố Tiềm mới mở miệng: “Cậu có coi thường tôi không?”

“Sao cậu lại nói vậy?”

“Không phải cậu biết rồi sao?”

“Biết chuyện gì?”

“Chuyện của tôi.”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

“Chấn Văn biết, hẳn là cậu cũng đã biết.”

“Chấn Văn? Em ấy biết chuyện gì?”

“Vừa rồi cậu ấy nói tôi có bạn trai, vậy là cậu ấy đã biết chuyện của tôi.”

“Ý cậu là vừa rồi Chấn Văn gọi điện cho cậu? Tại sao?”

“Có lẽ là không tìm được cậu nên mới gọi cho tôi.”

“Sau đó thì sao? Em ấy nói gì?”

Cố Tiềm dừng lại một lát, rồi kể lại nội dung cuộc điện thoại của Chấn Văn cho Chấn Võ.

Sau đó nói: “Hẳn là cậu cũng đã biết rồi?”

“Cố Tiềm, chúng tôi chỉ suy đoán mà thôi, huống chi chuyện này vốn là chuyện riêng của cậu, chúng tôi không có quyền phán xét. Cậu không nên nghĩ nhiều.”

Cố Tiềm nhìn vào đôi mắt chân thành của Chấn Võ, khóe môi nở nụ cười ngắn ngủi: “Cậu thật tốt, Chấn Văn thật hạnh phúc.”

“Có thể tôi không nên hỏi, nhưng người nhà của cậu đâu? Có thể gọi điện thoại cho họ không?”

“Chú của tôi rất nhu nhược, thím tôi lại rất hung dữ. Vốn dĩ thím ấy không đồng ý để tôi học đại học, nói tôi tốt nghiệp trung học thì đi kiếm việc làm. Nếu như tôi không gặp được anh ấy, sợ là tôi đã không thể lên đại học. Cho nên tôi chuyển ra ngoài ở, từ đó về sau không trở lại nơi ấy nữa.”

“Còn người bạn kia thì sao?”

“Anh ấy à? Chúng tôi chỉ là quan hệ trao đổi, ngay cả là bạn bè cũng không phải. Giờ giao dịch đã xong, tôi đã bị vứt bỏ, không còn giá trị gì nữa.” Nói mấy lời sau cùng, giọng của Cố Tiềm gần như thì thầm, Chấn Võ phải tập trung lắng nghe mới nghe rõ.

“Ai nói cậu không còn giá trị? Ít nhất, cậu là bạn bè của tôi.”

“Nhưng suýt chút nữa tôi đã đánh mất cậu.”

“Sao có thể? Tôi nhìn người kết bạn, cuộc sống riêng tư của cậu không liên quan gì đến tôi cả.” Chấn Võ trêu ghẹo nói: “Nghe cứ như minh tinh vậy đó.”

“…”

Chấn Võ nhận ra mình đùa quá đà, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Vậy là bây giờ không có ai chăm sóc cậu?”

“Tôi không cần người khác chăm sóc.”

“Nếu như là trước kia thì tôi sẽ tin, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy cậu ở một mình không ổn.”

“Tôi dọa cậu sợ?”

“Nói thừa! Tôi sợ sắp chết đây này. Sao cậu lại đột nhiên có suy nghĩ đó?”

“Tôi chỉ có mình cậu là bạn, nếu như cậu đã biết, cậu sẽ coi thường tôi, không muốn làm bạn với tôi nữa, vậy thì tôi sống còn ý nghĩa gì nữa.”

“Tôi đã nói cậu không nên suy nghĩ nhiều.”

“Được, tôi không nghĩ nữa. Tôi hơi đói.”

“Bụng của cậu đã dễ chịu hơn chưa?”

“Đỡ rồi. Có lẽ không cần uống thuốc nữa.”

“Thuốc này thì sao? Lúc nào cần uống?” Chấn Võ cầm thuốc điều trị trầm cảm, hỏi Cố Tiềm.

“Tôi đã không uống một thời gian rồi.”

“Vậy tôi chuẩn bị chút gì cho cậu ăn.”

Mới nãy đi mua thuốc cho Cố Tiềm, anh đã mua thêm một ít thức ăn. Anh nấu vài món đơn giản, nhìn đồng hồ, đã qua lâu như vậy, không biết Chấn Văn thế nào.

Anh nấu xong, quay đầu lại, thấy Cố Tiềm mơ mơ màng màng, mắt nửa khép nửa mở, như là mệt rồi.

Điện thoại của Chấn Võ chợt vang lên làm anh giật mình, vội nhẹ tay nhẹ chân đi ra cửa. Là Điền Duy Thành gọi.

“Anh Điền? Sao rồi? Chấn Văn không tức giận chứ?”

“Không, nhưng không muốn tập xe nữa, nói cậu bận thì không quấy rầy cậu, đi chơi với bạn rồi.”

Nghe thấy câu đi chơi với bạn, Chấn Võ lo lắng. Anh biết Chấn Văn không có bạn bè ở trường, câu đi chơi với bạn này là có ý hờn dỗi. Gì mà anh bận thì không quấy rầy, rõ ràng là đang tức giận. Không hiểu tại sao, Chấn Văn càng không làm ầm ĩ, Chấn Võ càng bận tâm.

Anh đành nhờ vả Điền Duy Thành tới chăm sóc Cố Tiềm giúp mình.

Vừa cúp điện thoại, anh chợt nghe thấy tiếng nôn khan. Đẩy cửa đi vào, thấy Cố Tiềm tưởng đã ngủ đang nôn không ngừng, nhưng bởi vì chưa ăn được gì, nên chỉ nôn khan, có vẻ rất khó chịu.

Chấn Võ nhớ tới thuốc mình mới mua, vội đặt điện thoại di động xuống, lấy thuốc từ trong balo ra, rồi lấy nước, đặt bên miệng Cố Tiềm, nhìn cậu ta uống.

Cố Tiềm lau miệng, nhìn Chấn Võ dọn dẹp dưới sàn, yếu ớt nói: “Cậu đi tìm Chấn Văn đi. Tôi không sao đâu, tôi đảm bảo.”

“Tôi đã gọi anh Điền đến, anh ấy tới tôi sẽ đi.”

“Cậu… gọi anh ấy làm gì?” Cố Tiềm nhìn chằm chằm Chấn Võ, hỏi.

“Tôi biết cậu thấy không thoải mái, nhưng tôi không yên tâm khi để cậu lại một mình, nên đành nhờ anh ấy. Tôi đi một lát, sẽ trở lại nhanh thôi.”

“Cậu không nói cho anh ấy biết chuyện của tôi chứ?”

o0o Hết chương 94 o0o

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi