VÃN XUÂN THANH - TRƯỜNG THANH TRƯỜNG BẠCH

Thời điểm Diêu Xuân Nương mang quần áo từ bờ sông trở về, Tề Thanh đang ngồi ở góc cửa sáng sủa nhặt rau.

Hôm nay Đường An đi học về trễ, mỗi lần Đường An về nhà, gia đình Tề Thanh đều ăn uống thịnh soạn, Diêu Xuân Nương ngồi trong nhà cũng có thể ngửi thấy mùi thịt từ khe cửa sổ len vào.

Đường Anh cũng ở cửa, Tề Thanh đã lấy một cái ghế nhỏ cho bà ngồi, còn hắn thì không quá cầu kỳ, ngồi bừa trên một khúc gỗ sạch sẽ.

Đường Anh cầm một nhánh tỏi nhỏ tự trồng, to bằng ngón tay, vừa chậm rãi bóc tỏi vừa trò chuyện với Tề Thanh.

Hầu hết thời gian đều là bà hỏi, Tề Thanh thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn một hai câu. Những gì nói cũng chỉ là chuyện vặt, chẳng hạn như giờ này khoảng mấy giờ rồi, tối nay dự định làm gì cho Tiểu An ăn.

Gió lặng trời trong, không khí giữa hai tổ tôn ấm áp và đẹp đẽ, trước đây Diêu Xuân Nương cũng thường ngồi ở cửa nhặt rau với mẫu thân nàng. Nên mỗi lần gặp cảnh này, nàng đều không thể không nhìn thêm vài lần.

Diêu Xuân Nương không lên tiếng làm phiền, yên lặng phơi quần áo trong sân. Nàng vắt khô áo, nước “rơi lộp bộp” xuống đất, Tề Thanh đang cúi đầu nhặt rau nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn sang.

Hôm đó Tề Thanh ở bên sông đã nói lời sai lầm, đến giờ Diêu Xuân Nương vẫn không mấy để ý đến hắn.

Thời gian này đúng là mùa vụ, Tề Thanh là lao động chính trong nhà, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, mấy hôm trước ngay cả bóng dáng của nàng còn không thấy được.

Giờ cuối cùng cũng thấy người, đôi mắt hắn không rời khỏi nàng, nhìn nàng như thể nhất thời lâm vào một cảnh đẹp, Đường Anh nói bên tai hắn mà hắn cũng không nghe thấy.

Đường Anh nhẹ nhàng vỗ tay gọi hắn trở lại, dịu dàng nói: “Nói nhỏ thôi, đang nghĩ gì vậy, sao không trả lời tổ mẫu?”


Diêu Xuân Nương phơi xong quần áo, cầm thau vào nhà. Tề Thanh thu ánh nhìn lại, chớp mắt, cúi đầu tiếp tục chậm rãi bóc lớp vỏ dính bùn trên rễ hành.

Đường Anh vẫn chưa biết chuyện giữa hai người, Diêu Xuân Nương không muốn người khác biết, nên Tề Thanh cũng không nói với tổ mẫu mình, hắn nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ tóc, tóc dài ra rồi, muốn cắt, cắt ngắn một chút.”



Đường Anh đưa tay chạm vào vai hắn, mò mẫm sờ lên tóc ở phía sau đầu hắn, gật đầu: “Có hơi dài rồi, cháu định để Tiểu An về cắt giúp hay đi lên phố cắt?”

Trước đây khi Tề Thanh có thời gian thì đi lên phố, nếu bận quá không có thời gian thì ở nhà để Đường An cắt cho vài nhát.

Đường An không có năng khiếu cắt tóc, cắt thì lộn xộn, không thể nói là đẹp.

May mà khuôn mặt Tề Thanh coi được, nên không thấy xấu.

Hiện giờ Tề Thanh có người trong lòng, tự nhiên hiểu được đạo lý làm đẹp cho người mình thích. Hắn nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Có thời gian sẽ đi cắt ở trên phố.”

Đường Anh thở dài một tiếng, có chút suy tư hỏi hắn: “Nhưng cắt ngắn rồi có thể không đẹp lắm không? Tổ mẫu không thấy, nhưng Tiểu An nói tóc cháu mỗi lần cắt xong đều như bị chó cắn, chắc chắn Xuân Nương sẽ không thích.”

Tề Thanh nghe vậy hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Đường Anh.

Đường Anh cười mỉm, như đã biết giữa Tề Thanh và Diêu Xuân Nương có chuyện gì đó, bà nói: “Lạ thật, sao ta biết được nhỉ?”

Tề Thanh khá thành thật, khẽ “ừ” một tiếng. Không ngờ Đường Anh lại không có ý định nói với hắn, bà cười nói: “Không nói cho cháu đâu.”

Người ta nói con người lớn đến một độ tuổi nào đó, tính cách sẽ trở nên như trẻ con. Cái gọi là “lão tiểu hài*”, Tề Thanh giờ mới hiểu nghĩa này.

*Người lớn tuổi có chức năng não suy giảm, trở nên bướng bỉnh như trẻ con.

Hắn cúi đầu, có chút bất đắc dĩ thở dài, chỉ nói: “Tổ mẫu đừng, đừng nói với ai, Xuân Nương không, không muốn để người, người khác biết.”

Đường Anh tự nhiên kéo dài giọng nói đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi