Đường An về nhà đã là buổi chiều, tiểu cô nương mang trên vai một cái cặp sách nặng đầy sách, tay cầm một bó hoa không biết hái từ đâu, vui vẻ nhảy chân sáo trở về.
Chưa vào đến cửa, tiểu cô nương đã gào lên: “Ca, tổ mẫu, cháu về rồi!”
Diêu Xuân Nương vừa đi sang bên cửa, nghe thấy tiếng, thò đầu ra chào hỏi: “Tiểu An.”
Nàng từ trong túi lấy ra một nắm kẹo, cười hỏi: “Có muốn ăn kẹo không?”
“Xuân Nương tỷ! Muốn ăn muốn ăn!” Đường An không chờ kịp, vứt cặp sách vào nhà, chạy lại cho kẹo vào túi áo, chia cho nàng vài bông hoa.
Diêu Xuân Nương chưa thấy loại hoa này bao giờ, đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa, tò mò hỏi tiểu cô nương: “Đây là hoa gì vậy? Trông giống như bướm.”
Đường Anh nói: “Gọi là lan hồ điệp, là tiên sinh của bọn muội trồng.”
Diêu Xuân Nương ngạc nhiên nói: “Tiên sinh của mấy đứa còn biết trồng hoa à? Lại còn tặng hoa cho mấy đứa thật tốt bụng.”
Đường An cười tươi: “Không phải, là muội hái trộm, vì ông ấy lấy thước đánh tay muội, nên muội đã nhổ hoa của ông ấy.”
Diêu Xuân Nương không ngờ hoa lại đến như vậy, có chút xấu hổ giấu hoa ra sau lưng, hỏi: “Vậy khi muội về trường, tiên sinh biết thì sao?”
Đường An không hề sợ hãi, cười lộ răng, như một đứa trẻ nghịch ngợm: “Cao lắm chỉ bị đánh tay thôi, thì muội lại tiếp tục nhổ hoa của ông ấy.”
Đang nói thì Tề Thanh đi ra. Hắn cầm cặp sách mà Đường An bỏ xuống đất, đứng ở cửa nhìn Diêu Xuân Nương và Đường An nói chuyện.
Diêu Xuân Nương nhìn hắn một cái, hạ thấp giọng hỏi Đường An: “Muội không sợ tiên sinh tức giận, chạy đến nói với ca của muội hay sao?”
Đường An nghe thấy câu này, lập tức thu hồi che lại mấy chiếc răng, như thật sự đang suy nghĩ nếu ca của mình biết thì sẽ xử lý mình thế nào.
Tề Thanh ở nhà, có thể nói là đại ca của Đường An, không bằng nói là phụ thân không thể lay chuyển. Lời Đường Anh nói tiểu cô nương có thể không nghe lời, nhưng lời Tề Thanh thì tiểu cô nương không dám không nghe.
Bộ dáng hắn nhìn hiền lành tốt tính, nhưng khi tức giận thì rất đáng sợ. Đường An hồi còn nhỏ nghịch ngợm đã từng bị xử lý qua, đến giờ vẫn còn sợ.
Tiểu cô nương có chút sợ hãi nói với Diêu Xuân Nương: “Xuân Nương tỷ, tỷ nhất định đừng nói cho huynh ấy biết nhé.”
Diêu Xuân Nương chỉ vào sau lưng tiểu cô nương: “Hắn đang đứng sau lưng của muội kìa.”
Đường An quay lại, thấy Tề Thanh đứng ở cửa như một bức tượng, không nói lời nào, sợ đến mức không biết để tay chân ở đâu.
Đường An nhìn Tề Thanh, cơ thể vô thức dựa vào Diêu Xuân Nương, hỏi: “Tỷ, tỷ nói ca của muội có nghe thấy không?”
“Chắc không đâu.” Sau khi Diêu Xuân Nương thấy hắn ra ngoài, giọng nói với Đường An đã thấp hơn, Đường An cũng theo đó mà nói nhỏ, tai của hắn phải thính lắm mới nghe thấy được.
Nhưng thấy Đường An sợ hãi, Diêu Xuân Nương vẫn thử thăm dò nói: “Ca của muội là một đầu gỗ thành tinh.”
Nói xong, cả hai người đều nhìn chằm chằm vào Tề Thanh, thấy hắn không có phản ứng gì, Đường An mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguy cơ qua đi, tiểu cô nương lại vui vẻ giơ bó hoa trong tay cho Tề Thanh xem: “Ca, huynh xem, muội hái hoa cho tổ mẫu.”
Tiểu cô nương chạy tới, khoe khoang hoa trước mũi hắn một vòng, rồi bỏ lại hắn vào nhà tìm Đường Anh: “Tổ mẫu——”
Tề Thanh không vội vào nhà, hắn đứng ở cửa nhìn Diêu Xuân Nương, hai người nhìn nhau, một hồi lâu không rời mắt, khiến Diêu Xuân Nương cảm thấy khó hiểu.
Nàng nhíu mày: “Sao vậy? Nhìn ta làm gì?”
Biểu tình của Tề Thanh có vẻ hơi kỳ quái, như có chút thất vọng, lại như không có biểu cảm gì, hắn mở miệng: “Ta không phải gỗ, gỗ tinh.”
Âm thanh của hắn có chút trầm, nghe như có chút tức giận. Diêu Xuân Nương ngẩn người, chớp mắt, có chút xấu hổ nói: “… Ngươi… Ngươi nghe thấy rồi hả?”
Tề Thanh mím môi, khẽ “ừ” một tiếng, nhíu mày quay đầu vào nhà.