Trước đây, nếu có nam nhân nào trong thôn đến tuổi thành thân, trong lòng lại có cô nương mà mình thích, thì những kẻ đầu gỗ sẽ trực tiếp tìm một bà mối đến nói chuyện, thành hay không đều dựa vào miệng bà mối.
Những người khôn ngoan hơn sẽ biết tranh thủ thời gian mùa vụ, chạy đến nhà cô nương giúp thu hoạch, làm việc chăm chỉ để gây ấn tượng, lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, rồi sau đó mời bà mối đến nhà cô nương nói chuyện, việc này thường hơn phân nửa sẽ thành công.
Tề Thanh thuộc loại thứ hai. Bản thân hắn là lao động duy nhất trong nhà, nhưng vẫn tranh thủ thời gian, vào ban đêm xuống đồng giúp Diêu Xuân Nương cấy mạ.
Mà hắn mặc dù biết cách làm, nhưng đầu óc lại hơi ngốc, chỉ cúi đầu lo làm việc, không biết đến trước mặt Diêu Xuân Nương nói một tiếng để lấy lòng.
Diêu Xuân Nương không biết gì, hôm sau đi chợ, khi đi ngang qua cánh đồng mình đã gieo hạt, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nàng đứng bên bờ, ngây ngốc nhìn cánh đồng nước trống rỗng không thấy một gốc mạ nào, hoảng hốt kêu lên, không thể tin được mà mắng: “Kẻ trời đánh nào đã nhổ hết mạ của ta đi!!!”
Tề Thanh lúc này đang cùng Đường An đi khám răng, đột nhiên không hề báo trước mà bị hắt hơi, hắn xoa mũi, hơi ngạc nhiên nhìn ra ngoài trời trong xanh ấm áp.
Ai đang mắng ta?
Bây giờ đã qua thời vụ, cho dù có gieo lại cũng không kịp, năm nay chắc chắn sẽ thu hoạch không tốt. Trong lòng Diêu Xuân Nương tức giận, đi ra ngoài hỏi thăm nơi nào có bán mạ sẵn, hỏi một hồi không có kết quả, lại đến tiệm kẹo của bà chủ Hà.
Mấy tháng trước nàng đã tặng bà chủ Hà một giỏ hoa nhỏ, bà chủ Hà rất thích, hai người sau đó đã bàn bạc làm một chút việc kinh doanh nhỏ. Diêu Xuân Nương đã làm giỏ treo ở tiệm kẹo để bán, tiền bán được nàng và bà chủ Hà chia bảy ba.
Lần trước nàng mang đến mười một cái, bán sạch sành sanh. Diêu Xuân Nương đếm số tiền trong tay, phát hiện làm giỏ còn kiếm được gần bằng làm khăn thêu, không tổn thương mắt, giờ tiền công đã vào túi, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà chủ Hà thấy nàng không vui, liền cho thêm một nắm kẹo vào chỗ kẹo vừa cân, đùa nói: “Mới sáng sớm sao lại cau có như thế, ngươi không biết mấy cái giỏ của ngươi bán tốt thế nào đâu, ta còn chưa rao hàng, treo ở cửa đã có người đến hỏi giá rồi.”
Diêu Xuân Nương kể cho bà chủ Hà biết chuyện đám hạt giống mình gieo bị người ta nhổ hết, bà chủ Hà an ủi nói: “Chuyện này có gì đâu, bình thường mọi người đều gieo rất nhiều loại giống, chắc chắn sẽ có dư ra, ngươi đi tìm người mua vài nắm, không tốn bao nhiêu tiền đâu. Hơn nữa, ngươi trở về làm thêm nhiều kiểu giỏ mới, ta sẽ thử tăng giá bán lên một chút, bán nhiều thì sẽ kiếm được nhiều hơn.”
Người buôn bán thường biết nói những lời dễ nghe, Diêu Xuân Nương giãn đôi mày ra, cười đáp một tiếng "được", rồi cân ba lạng kẹo mật sữa đắt nhất trong tiệm.
Hiện tại tiệm kẹo không có nhiều khách khứa, bà chủ Hà vừa cân kẹo vừa trò chuyện với Diêu Xuân Nương: “Gần đây có một đôi lão phu thê điên đang tìm con, ngươi có biết không?”
Diêu Xuân Nương nghe vậy lập tức hứng thú, hỏi: “Đôi lão phu thê điên nào?”
“Thật đấy, không phải tin vịt đâu, muội muội đã gả đến thôn Vũ Ninh của ta vài ngày trước gặp mặt nói với ta, thôn Vũ Ninh ngươi biết chứ, sát ngay thôn bên cạnh.”
Diêu Xuân Nương nói: “Thôn Vũ Ninh ta biết, sát bên nương gia của ta chính là thôn Vũ Ninh.”
Bà chủ Hà cười: “Ôi, vậy thật trùng hợp.”
Nàng ta thần bí nói: “Trước đây động đất không phải ầm ĩ lắm sao, thôn Vũ Ninh có một đôi lão phu thê, trong nhà có một cô nương mười chín tuổi, khó khăn lắm mới tìm được một người ở rể, đang mang thai năm sáu tháng thì đi mang cơm cho nam nhân ở dưới chân núi, bị đá lớn từ trên núi rơi xuống đè chết, nữ nhi nữ tế cùng đứa tôn tử chưa ra đời đều mất hết, hai ông bà lão chịu không nổi đả kích.” Bà chủ Hà nói đến đây thì buông tay, tiếc nuối nói: “Vậy là bị điên luôn.”
“Thật là quá thảm.” Diêu Xuân Nương nhíu mày nói: “Một gia đình tốt đẹp như vậy lại bị hủy hoại.”
“Đúng vậy, nhưng ngươi tiếp tục nghe ta nói này, sau khi hai ông bà lão bị điên, bọn họ nhất quyết nói con mình chưa chết, vẫn sống tốt, hai ông bà lão bắt đầu đi từng thôn từng nhà để tìm con. Nghe nói bọn họ không tìm những đứa trẻ bình thường, chỉ tìm những đứa có vấn đề, như câm điếc, trông ngu ngốc, bọn họ chỉ hỏi thăm những gia đình như vậy.”
Diêu Xuân Nương càng nghe càng cảm thấy không ổn, rụt cổ lại, cảm thấy hơi sợ, suy đoán: “Nghe có vẻ giống như những mấy nha bà tử bắt cóc trẻ con. Những đứa có vấn đề thường từ nhỏ đã không được yêu thương, nếu hai ông bà lão có chút tiền, nếu thực sự có thể đưa người đi, thì khi già đi không phải sẽ có người chăm sóc sao?”
Bà chủ Hà gật đầu: “Muội muội của ta cũng nói như vậy, ta cũng nghĩ vậy. Hôm nay ta nghe người nói rằng hai ông bà lão đã đến thôn chúng ta, không biết bọn họ sẽ đến nhà nào để tìm con, nếu ngươi biết nhà nào có người không bình thường, hãy chú ý một chút.”
Diêu Xuân Nương ngay lập tức nghĩ đến Phùng Xuân, nhưng Phùng Xuân sắp gả đi, nghĩ cũng không có chuyện gì. Dù sao Phùng Xuân là cô nương không được phụ mẫu yêu thương, Mã Bình và Tào Thu Thủy chắc cũng hiểu rằng gả nữ nhi vẫn có lợi hơn việc bán nữ nhi.
Diêu Xuân Nương gật đầu: “Được.”
Nàng nghe xong tin đồn, cầm giỏ định đi đến thư quán gửi chút tiền về nhà, không ngờ vừa quay đầu, thấy một tiểu cô nương khoảng bốn năm tuổi nuốt nước bọt, trông mong nhìn chăm chú vào giỏ kẹo của nàng.