VÃN XUÂN THANH - TRƯỜNG THANH TRƯỜNG BẠCH

Diêu Xuân Nương thường mua kẹo, không thể từ bỏ thói quen hay cho người khác ăn kẹo. Nàng thấy tiểu cô nương một mình, xoa đầu tiểu cô nương, cười hỏi: “Muốn ăn kẹo hả?”

Tiểu cô nương thật thà gật đầu, có chút ngại ngùng, ấp úng nói: “Muốn.”

Diêu Xuân Nương không yên phận, xoa đầu tiểu cô nương rồi véo mặt con người ta, dụ dỗ: “Gọi một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ cho ngươi kẹo.”

Tiểu cô nương không chút nghi ngờ, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng gọi: “Tỷ tỷ…”

Diêu Xuân Nương hài lòng cười, lấy một nắm kẹo đưa cho tiểu cô nương, chưa kịp nói gì, bỗng nghe thấy một giọng nói giận dữ chen vào: “Đứa nah đầu này!!”

Diêu Xuân Nương nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, một bà lão bước nhanh đến, một tay đánh rơi kẹo trong tay tiểu cô nương, mắng: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng nói chuyện với người lạ, cái thứ không đứng đắn mà cũng dám ăn đồ của bọn họ, không sợ đau bụng à?”

Bà ta vừa nói vừa kéo tay tiểu cô nương, ghét bỏ liếc nhìn Diêu Xuân Nương.

Tiểu cô nương bị bà lão kéo đi, đi được hai bước thì quay lại tiếc nuối nhìn kẹo rơi trên đất.

Tiểu cô nương nhìn một cái thì lại bị bà lão tát một cái vào mặt, mắng: “Còn không nghe lời! Ngươi lớn lên sẽ học theo kiểu quả phụ đó à!”

Tiểu cô nương ôm mặt khóc thét lên, lảo đảo theo bà lão đi tiếp.

Diêu Xuân Nương không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, mời người ăn kẹo không thành, còn bị mắng chửi thậm tệ. Nàng đau lòng nhìn kẹo rơi trên đất, bỏ giỏ xuống cúi xuống nhặt, miệng tức giận nói: “Bà già kia, không ăn thì thôi, sao lại chà đạp kẹo của ta!”

Người lớn tuổi thường mắng chửi rất ác, bà ta quay đầu lại, chỉ vào Diêu Xuân Nương, “Phi!” một tiếng: “Chà đạp? Ngươi cái thứ lăng loàn, đáng đời bị chà đạp!”

Bà ta như một phụ nhân chanh chua mắng chửi rất ác, mắng vài câu, khiến mọi người trên phố dừng lại xem, ánh mắt đổ dồn vào bà ta và Diêu Xuân Nương, thập giọng bàn tán xôn xao.



“Cô nương nhặt kẹo kia là ai mà bị mắng thậm tệ vậy.”

“Là tiểu quả phụ Trương gia, từ khi cưới về đã khắc c.h.ế.t trượng phu. Gần đây nghe nói nàng ta có dính dáng với người chăn trâu Giang gia, không biết có thật không…”

“Nghe đồn, không biết thật giả ra sao mà bà lão mắng như vậy, thấy bà ta mắng dữ quá, tưởng rằng tiểu quả phụ cướp nữ tế của bà lão chứ…”


Mọi người xung quanh bàn tán, bà lão chỉ vào Diêu Xuân Nương nói: “Nhìn xem nhìn xem, đúng là nữ nhân không biết xấu hổ này, lén lút thông đồng với trượng phu người khác, thể tử của người ta vừa sinh con xong, nàng ta đã chạy đến, thật không biết xấu hổ.”

Bà ta nói với giọng căm phẫn, như thể mình đang thay trời hành đạo, rất đắc ý.

Diêu Xuân Nương ghét bị nói xấu, trước đây người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng, nhưng hôm nay lại có người dám chạy đến trước mặt nàng để bôi nhọ nàng. Nàng tức giận ném kẹo vừa nhặt được về phía bà lão, đứng dậy nói: “Lão tiện phụ nói nang bậy bạ! Ta sẽ xé miệng bà ra!”

“Ngươi, ngươi làm gì, ngươi còn muốn đánh người à!” Bà lão thấy Diêu Xuân Nương muốn ra tay, sắc mặt biến đổi, kéo tiểu cô nương đang khóc thút thít nhanh chóng chen vào đám đông, rất nhanh đã biến mất.

Diêu Xuân Nương tức giận nhìn theo hướng bà lão biến mất, mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Bà chủ Hà và Diêu Xuân Nương đã nhiều lần giao tiếp, tự nhiên biết nàng là người như thế nào, thấy trước cửa tiệm còn nhiều người đứng xem, muốn lên tiếng bênh vực Diêu Xuân Nương.

Nhưng Diêu Xuân Nương như đã nhìn ra ý tốt của nàng ta, nàng nhìn mọi người xung quanh nói: “Ngươi đừng nói gì, tiệm này của ngươi sau này còn phải làm ăn buôn bán.”

Nói xong, nàng tức giận xách giỏ đi.

Cũng không biết có phải ảo giác không, trên đường về, Diêu Xuân Nương luôn cảm thấy có người đang chọc vào xương sống của nàng.

Nàng nghĩ suốt dọc đường, cũng không hiểu câu “nàng và Giang Bình thông đồng” này từ đâu ra, càng nghĩ càng tức, trên đường trở về nhìn thấy cánh đồng trống rỗng, trong lòng càng khó chịu, cuối cùng cũng tức đến phát khóc.

Khi Tề Thanh đưa Đường An đến trường về, đúng lúc gặp Diêu Xuân Nương vừa về đến nhà, hắn gọi nàng: “Diêu Xuân, Xuân Nương.”



Âm thanh của hắn trầm, Diêu Xuân Nương vừa nghe thấy đã biết là hắn, nàng lén lau nước mắt, quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Tề Thanh chỉ nghĩ nàng không muốn bị người khác nhìn thấy hai người nói chuyện, nhìn quanh thấy không có ai, liền bước lại gần.

Diêu Xuân Nương không muốn để hắn thấy mình đang khóc, lấy chìa khóa ra giả bộ mở cửa, cúi đầu không nhìn hắn: “Có chuyện gì?”

Tề Thanh nhìn bóng lưng nàng, hỏi: “Hôm qua có, có phải nàng cho Tiểu, Tiểu An kẹo không?”

Diêu Xuân Nương lúc này rất nhạy cảm với chủ đề này, động tác mở khóa dừng lại, nói: “Có cho, không được sao?”

Giọng nàng nói có chút cứng nhắc, nhưng Tề Thanh lại không nghe ra, hắn nói: “Muội ấy không, không ăn kẹo, lần sau đừng, đừng cho muội, muội ấy.”

Câu không thể ăn kẹo này là đại phu đã dặn đi dặn lại, Tề Thanh nghĩ rằng quản Đường An không bằng nhắc nhở Diêu Xuân Nương một câu, không ngờ vừa đúng lúc đụng phải Diêu Xuân Nương đang tức tối.

Hắn vừa nói xong, Diêu Xuân Nương bỗng nhiên rút mạnh chìa khóa ra, quay người nhìn hắn với vẻ mặt tủi thân, trong mắt ngấn lệ: “Ngươi có ý gì, ngươi cũng ghét bỏ ta sao?”

Tề Thanh ngẩn người, nói: “Không, không phải.”

Hắn vô thức đưa tay ra, muốn lau đi hàng lệ dưới mi mắt nàng, nhưng Diêu Xuân Nương không cho hắn chạm vào, nghiêng phắt đầu tránh đi.

Nàng đưa tay lau nước mắt, xoay người dùng sức mở khóa, quay lưng lại với hắn: “Không ăn thì không ăn, ai thèm cho các ngươi kẹo ăn!”

“Bọn họ bắt nạt ta, giờ ngươi ngay cả một người nói năng lắp bắp không rõ ràng cũng muốn bắt nạt ta, ngươi tin không, ta sẽ dùng quan tài nhốt các ngươi lại cho c.h.ế.t ngạt.”

“Xuân, Xuân Nương…” Tề Thanh há miệng định nói gì, nhưng Diêu Xuân Nương đang tức giận, đâu có nghe được, tủi thân và tức giận mắng vài câu, rồi đóng cửa bước vào nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi