Ăn cơm trưa xong ngủ một giấc, tỉnh dậy lại đến giờ đi làm. Trong thôn, nam nữ già trẻ cầm cuốc, vác sọt, mang theo mạ, lần lượt ra khỏi nhà đi ra đồng.
Tề Thanh cũng không ngoại lệ, hắn thay quần áo đội đấu lạp, đi ra bờ mương bên ruộng nước.
Hôm nay ruộng vẫn bận rộn không ngừng, Tề Thanh chăm sóc một mảnh ruộng màu mỡ, gần đó có nhiều gia đình cùng nhau làm việc.
Xung quanh, nam nữ làm việc không ngừng tay, miệng vẫn vui vẻ trao đổi những tin tức trong thôn ngoài thôn đã nghe được.
Đôi bà tức nhà này cãi nhau, nhà nọ đứa nhi tử đánh cha, nhà nào chó không trông chừng để cắn người… thậm chí cả việc ai ở chợ mua được mấy cân thịt ngon cũng có thể đem ra bàn luận, bình luận rằng “tiêu tiền như nước, đứa phá của” rồi mới bỏ qua.
Tề Thanh thường không thích nghe những chuyện vặt vãnh này, nhưng hôm nay hắn như đột nhiên thay đổi tính cách, mặc dù khi người khác nói chuyện hắn vẫn cúi đầu không tham gia, nhưng khi thấy hắn gieo mạ, thỉnh thoảng động tác chậm lại, rõ ràng là đang nghe rất chăm chú.
Chỉ trong vài giờ gieo mạ, Tề Thanh nghe bọn họ từ thôn Đông nói sang thôn Tây, nhà này nói xong lại đến nhà kia, nghe đến chán tai, mạ cũng đã gieo xong.
Hắn ngồi xổm bên bờ sông rửa sạch bùn trên người, đội mũ im lặng đi về, đến bên cầu, thấy vài phụ nhân đang ngồi bên sông giặt quần áo.
Hôm nay Tề Thanh thực sự kỳ lạ, lúc này chậm lại bước chân, lại bắt đầu quang minh chính đại nghe lén.
Máy phụ nhân để tiện nói chuyện, ngồi gần nhau, giọng cũng hạ thấp, không giống như những người làm việc ngoài đồng có tiếng nói lớn. Nhưng Tề Thanh tai nhạy, vẫn nghe được đại khái những gì bọn họ nói.
Hắn vô thanh vô tức, vừa đi vừa nghe, mặc dù nghe rất chăm chú, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, như thể không quan tâm đến những gì nhóm người đang nói.
Tề Thanh hơi chán nản thở dài, định rẽ vào con đường khác về nhà, nhưng bỗng nhiên từ phía sau nghe thấy ba từ rời rạc “Diêu quả phụ”.
Hắn thả nhẹ bước, chậm rãi dừng lại.
Tề Thanh tháo chiếc đấu lạp đang đeo trên đầu, tay buông lỏng, cố ý ném chiếc đấu lạp vào ruộng bên đường, rồi lại cúi xuống nhặt lên, đi đến bờ sông, ngồi xuống chậm rãi rửa.
Hắn đứng không xa không gần cách vài người, vừa đủ để nghe rõ từng lời bọn họ nói.
Mấy phụ nhân nghe thấy động tĩnh hắn rửa đấu lạp, quay đầu nhìn hắn một cái.
May mắn là Tề Thanh có khuôn mặt của một người hiền lành, trông như thể nếu có ai nói với hắn rằng ở ruộng nhà hắn vừa đào được vàng, hắn cũng sẽ không vì tò mò mà hỏi thêm một câu.
Quả nhiên, mấy phụ nhân không coi Tề Thanh, một kẻ nói lắp ít nói này ra gì, quay lại tiếp tục trò chuyện.
“Bà mẫu của ta sáng nay thấy ở tiệm kẹo của nhà họ Hà, Lưu lão thái bà dẫn tôn nữ ra đường chỉ vào mũi Diêu quả phụ mắng, nói nàng ta là hồ ly tinh quyến rũ người. Ôi, mắng nghe mà ghê quá, Diêu quả phụ tức đến điên lên, nếu không phải Lưu lão thái bà chạy nhanh, có lẽ đã bị Diêu quả phụ xé miệng rồi.”
Tề Thanh nghe mà nhíu mày, sau đó lại nghe một người khác nói: “Quyến rũ? Quyến rũ ai chứ, bình thường có thấy Diêu quả phụ có nam nhân nào đến nhà đâu.”
“Ngươi còn không biết à, chính là Giang Bình ở trên kia, trước đây Giang Bình sáng sớm dẫn trâu đến giúp Diêu Xuân Nương cày mảnh ruộng nhỏ của nàng ta, còn không lấy tiền. Sau đó, giữa đêm nhà của Diêu quả phụ lại có tiếng nam nhân, ngoài họ Giang ra, còn có thể là ai nữa?”
Tề Thanh nghe đến đây, động tác trong tay bỗng dừng lại, đấu lạp đứng thẳng từ đầu ngón tay trượt xuống, rơi vào mặt nước, b.ắ.n nước lên chân hắn.
Có người cười khúc khích, trêu chọc: “Hà đại tỷ, sao tỷ biết rõ thế, tỷ đi nghe lén góc tường của Diêu quả phụ à?”
“Ngươi cái người này! Ta lớn tuổi rồi, nghe lén cái gì, là do tẩu tử của ta, bên cữu gia* gả nữ nhi, bà mối Lý được mời đến đã nói thế.”
*cửu gia: nhà cậu
“Vậy bà mối kia lại từ đâu biết được?”
“Bà mối không biết xấu hổ, nghe lén góc tường chứ sao! Ha ha ha…”
Tiếng cười của bọn họ vang vọng bên bờ sông, Tề Thanh mạnh tay vẩy nước trên đấu lạp, nhíu mày đứng dậy, trầm mặc trở về.