VỆ SĨ TẠM THỜI

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Bị Phương Sơ Dương dùng ánh mắt lên án nhìn chằm chằm, Địch Thần kêu oan: "Mợ nó, chú nhìn anh làm gì? Thật đúng không phải là do anh dạy mà."

Địch Thần cũng không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của Cao Vũ Sanh, xưng hô này là tự mình Địch Mông Mông chế ra, anh đã nghiêm túc sửa lại rồi. Vốn hai người có chút không rõ ràng... Bậy, trong sạch, bị tên nhóc thúi này nói thế, cũng không biết Thiên Tứ có thể hiểu lầm là mình dạy không, đây đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Vẻ mặt Địch Mông Mông vô tội, lắc lắc bàn tay của Phương Sơ Dương: "Cậu cả, chúng ta còn chưa đi nữa à?"

Ánh mắt của Phương Sơ Dương chần chừ trên hai người đang dính với nhau một lúc, không thể nào trách mắng Cao Vũ Sanh, chỉ có thể lườm Địch Thần: "Tém tém lại, đừng có dạy hư trẻ em!"

"Ây không phải, sao anh lại dạy hư trẻ em chứ..." Địch Thần muốn bước tới lý luận, mới vừa buông tay Cao Vũ Sanh ra thì hắn đã nghiêng về một phía, nhanh chóng đưa tay ra ôm. Tình hình này, đúng là có chút nói không rõ ràng.

Phương Sơ Dương lười nghe anh bíp bíp, kéo Địch Mông Mông đi ra ngoài. Đi tới cửa chợt nhớ tới còn có việc muốn nói, bỗng dừng chân nhưng không quay đầu lại, cho Địch Thần một bóng lưng lạnh lùng: "Nếu gần đây có phóng viên tới tìm anh thì đừng trả lời bất cứ vấn đề gì."

"Sao thế?" Địch Thần thả Cao Vũ Sanh lại trên giường, đứng thẳng người hỏi ngưởi ở cửa.

"Cậu bé nôn mửa hôm đó đã nằm viện, cha mẹ của bé nghĩ nguyên nhân là từ phóng xạ trong hầm mỏ." Phương Sơ Dương nói sâu xa.

Địch Thần hoảng sợ: "Đã hơn nữa tháng rồi, sao mà tự dưng lại nằm viện?"

"Sau khi được cứu về thì tình hình của bé cũng không được tốt mấy, cứ sốt đứt quãng, tuần trước thì bỗng nhiên bệnh nặng hơn." Phương Sơ Dương nói đến chuyện này, âm thanh có chút nặng nề.

Sức đề kháng của trẻ em kém xa của người lớn, phóng xạ sẽ ảnh hưởng rõ ràng hơn với bọn trẻ. Bình thường cũng có loại tin tức này, sửa lại một căn phòng trong nhà, hai người lớn thì không sao, đứa bé thì lại mắc bệnh bạch cầu. Lúc đó ở trong hầm, đứa trẻ kia đã xuất hiện phản ứng không bình thường, Địch Thần đưa bé ra ngoài đầu tiền.

Mới vừa thoát khỏi chỗ bị lừa bán tới, quay về bên cạnh cha mẹ thì lại bệnh nặng, tình huống như thế khiến cho Địch Thần có chút khó chịu. Bây giờ chỉ hy vọng đứa bé này không mắc bệnh gì khó chữa, nhanh chóng khoẻ lại mới tốt.

Không đợi anh hỏi tiếp, Phương Sơ Dương đã rời khỏi. Địch Thần thở dài, cúi đầu nhìn Cao Vũ Sanh ngoan ngoãn ngồi trên giường, người nọ cũng đang ngẩng đầu nhìn anh.

Địch Thần không biết giải thích vấn đề "Mợ" thế nào, bị Cao Vũ Sanh nhìn như thế lại không khỏi chột dạ. Cũng may Tiểu Thiên Tứ hiểu lòng người không có ý hỏi chuyện này.

"Đáng lẽ em nên nói với Mông Mông là xe mai mới tới." Vẻ mặt Cao Vũ Sanh có chút buồn phiền.

"Hửm?" Địch Thần không hiểu logic trong đó, "Tại sao?"

"Như thế thì tối nay em có thể ngủ chỗ của bé." Cao Vũ Sanh nghiêm túc nói.

"..."

Cả một tháng nay, Địch Thần toàn ngủ chung với Địch Mông Mông trên giường cho người tới chăm người bệnh. Thứ nhất là giường phụ đó có chiều rộng gấp đôi giường bệnh, thứ hai là sợ đụng tới cái chân bị thương của Cao Vũ Sanh.

Lúc trước ở nhà, hai người bọn họ vẫn ngủ chung một giường, Địch Thần chẳng nghĩ gì. Bây giờ cách nhau một tháng, nhắc tới chuyện này, bỗng nhiên chẳng còn bình tĩnh vậy nữa.

Địch Thần thấy hơi nóng mặt, vội ho một tiếng, xốc từ nách ôm Cao Vũ Sanh lên như ôm mèo: "Tiếp tục luyện đi thôi."

Về phần chuyện Phương Sơ Dương nói phải đề phòng truyền thông thì Địch Thần cũng chẳng để trong lòng. Cho dù người nhà có truy cứu trách nhiệm, làm ồn lên, cũng không truy cứu tới được trên đầu người qua đường thấy việc nghĩa hăng hái làm là anh. Hơn nữa, truyền thông cũng không thể nào biết được người cứu người lúc đó là anh.

Nhưng mà, anh đã quên mất một việc.

Buổi chiều, Cao Vũ Sanh đang ngủ trưa, điện thoại của Địch Thần bỗng nhiên vang lên. Nhanh chóng nhấn nhận để tránh làm ồn đến người đang ngủ, im lặng đặt sát tai bước nhanh đi ra ngoài cửa.

"A lô? A lô? Có phải là thầy Địch không?"

Bên kia truyền đến giọng nói quen tai, Địch Thần lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, mới nhớ tới đối phương là ai: "Mẹ Vương Tử Kiếm?"

"À, là tôi. Thầy Địch khoan hãy cúp, tôi gọi tới để nói cảm ơn anh. Anh nói xem này, thằng bé Tiểu Bàn này, về nhà lâu thế rồi mà mới nói người hôm đó cứu nó là anh." Mẹ của Tiểu Bàn vô cùng kích động, liên tục nói cảm ơn Địch Thần. Cái gì mà ơn tái tạo, cái gì mà đại ân đại đức suốt đời khó quên, lại gì nữa mà hôm nào đó chắc chắn sẽ tới dập đầu, đủ thứ kiểu.

Địch Thần nghe mà buồn cười: "Khách sáo quá rồi, tôi chịu không nổi đâu."

Thằng bé không sao là được, anh tuyệt đối không muốn nhận đại lễ dập đầu của một nhà Tiểu Bàn. Cúp điện thoại, bỗng nhiên thấy sai sai.

Theo tính tình không giữ miệng được của Tiểu Bàn, làm sao đến giờ mới nói với người trong nhà. Một nhà Tiểu Bàn rõ ràng là giả bộ hồ đồ, sớm không nói cảm ơn anh đi, sao tới giờ lại muốn nói? Tâm tình của Địch Thần trầm xuống, thế mà lại quên mất nhóm người chứng kiến và người lớn nhà Tiểu Bàn.

Quả nhiên, đến tối đã xảy ra chuyện.

[Trẻ em bị bắt cóc được giải cứu, nhưng nghi mắc bệnh bạch cầu vì phóng xạ, nghi ngờ là do cảnh sát cứu trợ không hợp cách.]

Tiêu đề tin tức khiến cho người tò mò như thế, trong nháy mắt đã thu hút được bao nhiêu ánh mắt. Trẻ em bị bắt cóc được cứu là chuyện tốt, mắc bệnh bạch cầu thì lại đổi thành bi kịch rất đáng thương, nhưng chuyện này thì có quan hệ gì với cách cảnh sát cứu viện?

Tò mò vào đọc xem, đọc hết nội dung mới biết được là sao.

Thì ra toàn bộ những đứa trẻ được giải cứu ngày đó, đã bị dân làng giấu ở trong một hầm mỏ bỏ hoang. Hầm đó nghe đồn là có phóng xạ, khiến cho hầu hết những đứa bé đứa nào cũng có phản ứng khác thường. Mà đứa bé này thì có phản ứng nghiêm trọng nhất, bệnh đứt quãng gần một tháng, bỗng nhiên chẩn đoán ra được là mắc bệnh bạch cầu. Quan trọng hơn là, lúc đó cảnh sát biết hầm có phóng xạ, theo lời nói của đứa bé được cứu ra, nhân viên cứu viện đi xuống hầm có mặc đồ phòng phóng xạ, nhưng lại không cho mấy đứa trẻ bất kỳ bảo vệ nào.

Địch Thần đọc bản tin này, không thể không bội phục tài năng viết lách của nhà báo. Lời này nói đều là thật, chỉ là chưa nói toàn bộ, nên kết quả liền hoàn toàn khác nhau, trực tiếp kéo người đọc nghĩ tới chuyện cảnh sát có trách nhiệm

"Thế mà đứa bé đó lại mắc bệnh bạch cầu." Đây là kết quả Địch Thần không muốn thấy nhất.

Cao Vũ Sanh lại gần liếc qua: "Tin tức này được trả tiền để viết."

"Hửm? Sao em biết?" Địch Thần đưa điện thoại tới trước mặt hắn.

Địch Mông Mông đi thăm bà ngoại đã về cũng theo vào góp vui, bò lên giường vịn vai Địch Thần nhìn.

"Mấy trang đồng thời đăng tin thế này đều nằm trong nhóm thuỷ quân mạng của "Cổng Thông Tin," hơn phân nửa là tin lá cải." Cao Vũ Sanh mở điện thoại mình lên, cho anh nhìn bảng giá của "Cổng Thông Tin."

Địch Thần rõ ràng: "Sao em lại có cái này?"

Cao Vũ Sanh dừng một chút, như không có chuyện gì xảy ra cất điện thoại đi: "Em làm buôn bán trên mạng mà, làm sao không biết được."

Thật ra, đây không phải là nhu cầu kinh doanh. Công ty Bản đồ Tiêu Điểm làm quảng cáo, không thể nào đi hợp tác với mấy chỗ vớ vẩn này được. Đó là lúc hắn tìm "Một trăm cách theo đuổi ca ca," có người hảo tâm gửi cho hắn, nói nó là thần khí dùng để cọ nhiệt độ cho ca ca. Hắn thấy cách này kỳ cục quá nên không làm, chỉ là tiện tay tải xuống.

Địch Thần nghi ngờ nhìn cái tai đỏ bừng của Tiểu Thiên Tứ, không hiểu cái này sao xấu hổ cho được, gần đây điểm xấu hổ của Thiên Tứ càng ngày càng kỳ quái. Không dám hỏi nhiều, liền nói tới chuyện khác: "Nói như thế, đứa bé kia có thể không mắc bệnh bạch cầu, đây đều là do báo lá cải viết bậy?"

Cao Vũ Sanh lắc đầu: "Rất khó nói, phải xem kế tiếp thế nào."

"Kế tiếp làm sao?" Địch Thần xích lại gần hỏi.

Cao Vũ Sanh ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu em phân tích đúng thì tối nay ca ca sẽ ngủ với em chứ?"

Địch Thần: "..."

Địch Mông Mông: "... Quả nhân né xa xa chút đây."

Mông Mông đại vương cảm thấy mình không có liên quan tới chuyện này, kéo con Maserati cho trẻ em lái ra phòng khách.

Địch Thần cảm thấy mình không thể đồng ý, cho gáy hắn một cái tát: "Ngủ cái gì mà ngủ, đè lên chân em thì sao giờ."

Cao Vũ Sanh bị đánh hơi nghiêng người, ngẩng đầu, trong mắt không có chút tủi thân nào, ngược lại tràn đầy ý cười.

Bị đánh lại còn vui hơn, không phải là bị đánh tới ngu luôn chứ? Địch Thần sợ hãi, nhịn không được đánh thêm một cái.

Cao Vũ Sanh bị đánh cho ngoan, quả nhiên không léo nhéo nữa, đàng hoàng phân tích tình huống: "Nếu như chuyện này là thật, tin tức là do cha mẹ đứa bé đó mua, muốn đẩy trách nhiệm cho cảnh sát, tiếp theo trên trang mạng xã hội sẽ xuất hiện tin tức do cha mẹ đăng lên kêu gọi sự giúp đỡ. Nếu như là giả, cảnh sát sẽ truy cứu người bịa đặt sinh sự, nhưng mà cảnh sát phản ứng khá chậm, đoán chừng phải tới ngày mai."

Nhưng mà đợi đến nửa đêm, cũng không thấy tin tức kế tiếp nào nữa. Ngược lại là bỗng nhiên chẳng thấy tin tức này đâu nữa.

"Hả? Không phải em nói cảnh sát phản ứng chậm lắm sao?" Địch Thần kéo trang mấy lần, cũng tìm không thấy.

Cao Vũ Sanh nheo mắt lại, cầm laptop bắt đầu gõ gõ gì đó. Địch Mông Mông đua xe mệt mỏi đã ngủ rồi, trong phòng tắt đèn, lúc này chỉ có ánh sáng của màn hình laptop chiếu lên mặt, bầu không khí nghiêm túc một cách vô hình.

"Được rồi được rồi, không đoán đúng thì không đoán đúng, nhanh ngủ thôi." Địch Thần mở đèn đầu giường, hả hê thu laptop trong tay Cao Vũ Sanh, mạnh mẽ nhét người vào chăn.

"Em không phải vì chuyện đó, tin tức này bị xoá quá kỳ lạ." Nửa mặt của Cao Vũ Sanh bị che dưới chăn, buồn bực khó chịu nói.

Địch Thần nhìn Tiểu Thiên Tứ lộ hai mắt ở ngoài, nhịn cười xoa đầu hắn: "Nguyện thua cuộc, em còn đang dưỡng bệnh không thể thức đêm, hiểu chưa, hửm?"

Âm cuối cùng kia, nghe vào khiến cho lòng người run rẩy, Cao Vũ Sanh mơ mơ màng màng gật đầu. Đợi lúc hắn tỉnh táo lại thì người kia đã nằm trên một cái giường khác ngủ say.

Địch Thần ngủ đến nửa đêm, thấy sau lưng nóng hầm hập, có gì đó đang động đậy. Hoảng sợ, chợt mở mắt ra, phát hiện một cánh tay thon dài vòng tới đó, nhẹ nhàng ôm eo anh.

"..." Cái thằng nhóc hư này, Địch Thần nhe răng, chuẩn bị hù dọa hắn một chút. Hơi xoay người, rõ ràng cảm giác được người len lén bò lên giường hơi cứng đờ. Nhắm mắt lại khò khè, làm bộ chưa tỉnh ngủ.

Cao Vũ Sanh im lặng một hồi, nhấc chăn lên chui vào trong, len lén kéo Địch Thần vào trong lòng, nhỏ giọng nói: "Em không phải là vì phân tích gì cả, cho dù có phân tích sai thì em cũng có thể ngủ với ca ca được."

/Hết chương 101/

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi