VỆ SĨ TẠM THỜI

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Đứng ở trước mặt là có thể nhận ra? Đối với Địch Thần mà nói, đây quả là một chuyện chẳng dễ dàng gì. Sáng hôm sau đi đón Cao Vũ Sanh, ánh mắt của anh vẫn luôn chần chừ ở trên người đối phương, muốn tìm được điểm giống nhau với đứa bé năm đó.

"Sao vậy?" Cao Vũ Sanh bị nhìn đến độ hoảng sợ, nhịn không được mở miệng hỏi anh.

"Thiên (Trời)..." Tên mới vừa thốt ra, đầu lưỡi uốn ra lại cuốn trở về, "Thời tiết tốt nhỉ (Thiên khí...)."

Cao Vũ Sanh quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ, sớm tinh mơ mà mây đen đã giăng đầy trời, bầu trời xám xịt một mảnh: "Không sai, nếu như anh thấy trời giăng đầy mây chính là thời thiết tốt."

"Hê hê." Địch Thần huýt sáo tiếp tục lái xe, không hề xấu hổ chút nào.

...

"Từ nay đừng đến tìm Thiên Tứ của chúng tôi nữa, quay về cô nhi viện của cậu đi. Tôi không có nghĩa vụ, cũng không muốn nuôi cậu."

Lúc đó Địch Thần còn nhỏ, không thể hiểu được những lời này của mẹ Thiên Tứ, ngây ngô hỏi: "Vậy con có thể đến tìm em ấy chơi không?"

"Không thể."

...

"Tôi nói anh có nghe không?" Giọng nói của Cao Vũ Sanh gọi Địch Thần đang xuất thần trở về.

Không nghe, Địch Thần ho nhẹ một tiếng: "Cậu nói cái gì?"

"Chú Cao đề nghị cậu đưa con đến gửi ở tầng 17, gần đây rất nguy hiểm." Địch Mông Mông ngồi trên ghế trẻ em hàng sau mở miệng nói lại, trình độ nịnh hót có thể so với thư ký Trịnh.

Lúc trước Vương Cánh Hàng uy hiếp Địch Thần, nói nếu tức giận sẽ gây hại cho Mông Mông. Tuy là Vương Cánh Hàng đã ở trong đồn cảnh sát, nhưng tên biến thái theo đuôi bạn gái này có thể còn chuẩn bị cái gì ở phía sau nữa. Cao Vũ Sanh đề nghị anh làm vệ sĩ full-time cho mình, như thế thì Địch Mông Mông cũng có thể ở tầng 17, an toàn lại bảo đảm.

Đương sự Địch Mông Mông giơ hai tay hai chân tán thành với đề nghị này.

"Không thể." Địch Thần lắc đầu từ chối, "Tôi vẫn rất thích công việc ở nhà trẻ kia, sắp đến tháng nhận học sinh mới rồi, hiệu trưởng còn trông cậy vào tôi để thu hút việc làm ăn đây."

"Anh?"

"Đương nhiên, dù sao thì mấy cô nội trợ, nhóm bác gái này nọ đều thích chàng đẹp trai mà." Địch Thần nói khoác mà không biết ngượng, tự khen mình, thật giống như nhà trẻ không có vai chính đẹp trai mù mắt này là sẽ phải đóng cửa trong ngày mai.

Dụ dỗ thất bại, Cao tổng cũng chẳng tức giận chút nào: "Vậy thứ sáu tuần này anh sắp xếp thời gian để theo tôi quay về nhà."

"Không phải ngày nào tôi cũng về nhà với cậu à?" Địch Thần thuận miệng nói, liếc qua GPS. Hôm nay Cao Vũ Sanh muốn đến Kim Nam Tư Bản đàm phán, sáng sớm đã đi qua đó.

"Không cần nhìn GPS, đến phía trước rẽ phải." Cao tổng lấy một cái kính râm từ trong túi, "Không phải về nhà của tôi, mà là về nhà của cha tôi."

"Nhà của cha tôi," câu này nghe hơi kỳ kỳ, thường thì nói là "Nhà chaa mẹ tôi" chứ, Địch Thần đầy đầu nghi hoặc lại không tiện hỏi: "Cậu về nhà lại còn muốn mang theo vệ sĩ?"

"Ừ." Cao Vũ Sanh đưa kính râm trong tay cho anh.

Một tay Địch Thần nhận lấy liếc mắt nhìn, thuận tay móc lên cổ áo: "Tôi hiểu rồi, đây là muốn diễn tròn vai chứ gì." Anh thấy ân oán nhà giàu trên TV nhiều rồi, bình thường ăn một bữa cơm thôi cũng giương cung bạt kiếm, nói không hợp câu nào là nói vệ sĩ rút súng ra, con hợp pháp và con riêng đánh nhau đến ngươi chết ta sống để tranh đoạt gia sản.

"... Cứ xem là vậy đi."

"Nhưng tôi bị bệnh quáng gà mà, đeo kính râm nữa thì thành mù luôn, lỡ như có ai làm cậu bị thương thì sao bây giờ?" Địch Thần dừng ở ben đường. Phía trước chính là toà nhà Kim Nam Tư Bản, thư ký Hách đáng tin đã ôm tư liệu đứng chờ trước cửa, thấy xe Cao Vũ Sanh thì đến chào đón.

"Người bên bàn hạng mục đã đến, hẹn ở phòng họp số sáu, chúng ta đến là có thể bắt đầu rồi." Hách Học nhanh chóng lặp lại một lần những nội dung cần thiết để đàm phán. Lần này quan hệ xã hội gặp nguy, Tiêu Điểm cũng không làm được ứng đối hữu hiệu, khiến cho một lượng lớn người sử dụng xoá ứng dụng, dẫn đến Kim Nam Tư Bản rút vốn. Mục đích chính hôm nay của Cao Vũ Sanh chính là đến ngăn cản ý đồ rút vốn, thuyết phục đối phương tiếp tục đầu tư cho mình.

Mới vừa đến trước cửa, một chiếc Bentley màu rượu sâm panh bỗng nhiên lái đến từ bên hông, vững vàng dừng ở trước mặt Cao Vũ Sanh.

Cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót màu xanh đậm lộ ra, sau đó là một cây gậy chống đen thui đỉnh đính đá xanh biếc. Có vệ sĩ bước nhanh chạy đến từ ghế phó lái, chưa kịp mở rộng cửa, liền đưa tay đỡ người trong xe xuống.

Đó là một nữ sĩ ưu nhã mặc quần áo đen, mũ sa cũng màu đen, đeo một chiếc khăn quàng cổ xanh biếc, xuyên thấu qua kính râm che nửa gương mặt nhìn về phía Cao Vũ Sanh: "Khó có được gặp cậu ở bên ngoài, thấy chị gái mà cũng không chào hỏi à?"

Địch Thần nhìn từ xa xa, có một người phụ nữ chống gậy ngăn Cao Vũ Sanh, sợ hắn gặp nguy hiểm nên lái xe lại gần thì nghe thấy một câu như vậy. Chị gái? Cao Vũ Sanh còn có chị gái à?

Mặt Cao Vũ Sanh không thay đổi nhìn cô: "Chào, cô Cao Văn Tranh."

Nghe thấy em trai gọi cả tên lẫn họ của mình, đuôi lông mày của Cao Văn Tranh co rút một cái, khẽ nâng gậy chống gõ một cái: "Lăn lộn bên ngoài không nổi nữa thì sớm về nhà khi còn chưa muộn, Kim Nam Tư Bản không giống cha đâu, chỉ cần cậu mở miệng là cho cậu tiền. Tôi khuyên cậu..."

Cao Vũ Sanh giả như chẳng nghe thấy, thực hiện nghĩa vụ chào hỏi xong thì xoay người tính đi, lại bị vệ sĩ của Cao tiểu thư giơ tay ngăn lại.

Hây, thế mà còn mang người đến ăn hiếp nữa đấy! Địch Thần hít ô-xy một cái, bước một bước dài tiến lên, nắm cổ tay của vệ sĩ kia vặn một cái, vệ sĩ kia như một con quay lên dây, xoay một vòng tại chỗ rồi lảo đảo lui về phía sau vài bước, suýt nữa là đụng phải cố chủ (người bỏ tiền ra mướn vệ sĩ).

Địch Thần tiện tay lấy kính râm trên cổ áo đeo lên: "Xin lỗi, chó ngoan không cản đường." Phía trước một mảnh đen kịt, nhìn không chính xác lắm, dẫn đến cằm nhướng thật cao về thẳng phía Cao tiểu thư, nhìn kiêu ngạo không gì sánh được.

Mắt thấy khóe môi của Cao tiểu thư xụ xuống, Cao Vũ Sanh nhịn cười kéo Địch Thần, quay đầu nói với chị mình: "Chuyện của tôi không cần chị quan tâm."

Đôi tay đeo bao tay bằng da chợt nắm đỉnh cây gậy, Cao Văn Tranh tháo kính râm xuống, nhướng cao một bên lông mày: "Vậy cậu cứ ngang ngược chống đối đi, để tôi xem hôm nay Kim Nam Tư Bản có đồng ý với một mình cậu không." Dứt lời, lại đeo kính lên, dẫn đầu bước vào toà nhà.

Dáng vẻ cô bước đi có chút khập khiễng, dáng đi này là cố ý bồi dưỡng qua, cho dù là khập khiễng thì cũng rất tao nhã.

"Cô ta là chị của cậu? Nhìn lớn tuổi hơn cậu không ít hơn mười tuổi đâu." Địch Thần tháo kính ra nhỏ giọng nói.

Biết Địch Thần là không thích nhìn cô ta, Cao Vũ Sanh nhẹ nhàng nở một nụ cười: "Là chị gái cùng cha khác mẹ, lớn hơn tôi bảy tuổi."

Cùng cha khác mẹ... Nếu như Cao Vũ Sanh thật sự là Tiểu Thiên Tứ thì hắn sống trong gia đình này thật không dễ chịu gì. Địch Thần dựa vào xe, nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của Cao Vũ Sanh hoà vào bóng râm của toà nhà Kim Nam Tư Bản, im lặng thở dài.

Kết quả của buổi đàm phán thì Địch Thần không biết, đến tối tới đón Cao Vũ Sanh tan tầm thì cũng chẳng nhìn ra cái gì không thích hợp cả. Chỉ là ngày kế, anh đọc được tin tức có liên quan đến Tiêu Điểm từ một tài khoản công chúng chuyên về kinh tế nào đó:

[Vòng cấp vốn B của Công ty Bản đồ Tiêu Điểm bị hoãn lại, Kim Nam Tư Bản quyết định tạm không đầu tư. Vốn đầu tư 200 triệu ngâm nước nóng, hạng mục thương mại sắp ra thị trường của Tiêu Điểm đành chịu gặp trở ngại.]

/Hết chương 23/

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi