VỆ SĨ TẠM THỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Xúc cảm mềm mại lành lạnh, như một giọt nước ngọt ngào êm đềm, khiến cho người chết chìm trong đó, Cao Vũ Sanh không khỏi nhắm chặt mắt lại, ép buộc mình đã có chuyển biến tốt thế này thì đừng nên đi quá trớn.

Đôi môi ấm áp mang theo một chút ướt át, vừa chạm vào đã lập tức rời khỏi, như là bị động vật nhỏ thẹn thùng liếm một cái, cảm giác tê tê ngứa ngứa nhẹ nhàng chạy thẳng đến xương cụt. Địch Thần ngây ngẩn cả người trong một chốc, không biết mình nên phản ứng thế nào.

Cũng may khán giả Archi rất nể mặt, không phát hiện chỗ không hợp lý của nội dung vở kịch gãy khúc này, còn cười híp mắt bày tỏ chúc phúc: "Hai người đúng là rất xứng đôi, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ thì đã cảm thấy bầu không khí không bình thường rồi. Vô cùng thân thiết như thế, không phải là cái mà bạn bè bình thường hay người thân sẽ có."

Con mắt nào của anh nhìn ra được? Khoé miệng của Địch Thần co rút, tên tây này đúng là có thể nói bậy thật.

Trên đường về nhà, bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu xấu hổ.

Địch Thần ngồi ở vị trí kế bên tài xế lo nghĩ. Bị bạn nhỏ hôn một cái thì cũng chẳng có gì đáng lo cả, nhưng vấn đề là tình cảnh hôm nay, anh không thể nào xem Cao Vũ Sanh là một cậu bé được nữa. Đang tốt lành, sao lại muốn nói bọn họ là người yêu? Thiên Tứ của anh có phải là...

Quay sang nhìn Cao Vũ Sanh đang nghiêm túc lái xe rất là tập trung, nhìn qua đúng là lẽ thẳng khí hùng không thẹn với lương tâm. Địch Thần dùng một ngón tay gãi gãi cằm, lại cảm thấy là mình nghĩ nhiều rồi.

"Cảnh sát Phương vẫn chưa tìm được đứa bé nào sao?" Cao Vũ Sanh cảm giác được ánh mắt liên tục liếc trên người mình, lặng lẽ nắm chặt tay lái, rất bình tĩnh dời đi sự chú ý của Địch Thần.

"Vẫn chưa." Nói đến chuyện này, Địch Thần lại nhịn không được cau mày.

Đúng vào lúc này, Phương Sơ Dương gọi điện đến: "Lúc này anh có tiện nói chuyện không?" Giọng của anh rất thấp, đằng sau còn có tiếng của chương trình nào đó trên TV, chắc đang ở phòng khách trong nhà.

Địch Thần nhìn xung quanh, trong xe chỉ có anh và Cao Vũ Sanh, đương nhiên là tiện: "Chú nói đi."

"Buổi tối ra ngoài một chuyến, mang theo bình ô-xy, hai ta lại đến phòng tắm nữ kia lần nữa." Phương Sơ Dương hít một hơi thuốc lá, cưỡng ép mình lên tinh thần.

"Chú phát hiện ra cái gì?" Hai mắt của Địch Thần sáng lên, nếu đi tra lại phòng tắm thì nói rõ Phương Sơ Dương đã xác định được mấy đứa bé ở chỗ nào, chỉ là lúc ban ngày không cứu ra, "Ai, vậy lúc chiều chú mắng anh hăng say như thế làm gì? Lúc này biết sai rồi đến tìm anh hai giúp à, tốt xấu gì thì nhận sai trước đi."

"Nhận cái quần!" Phương Sơ Dương dập tắt tàn thuốc, nằm trên sô pha xoa mặt, "Trong đồn cảnh sát có nội gián."

Địch Thần nghe giọng nói mang theo vài phần suy sụp tinh thần của anh em nhà mình, khóe mắt giật một cái: "Loại chuyện này mà cũng cần có nội gián à?"

Bình thường, nội gián trong đồn cảnh sát, hoặc là nằm vùng cho xã hội đen, hoặc là hắc cảnh (cảnh sát đen) bị tập đoàn buôn lậu thuốc phiện mua. Một vụ bắt cóc lừa bán trẻ em mà cũng có cái loại nội gián cao cấp gì đó à.

Cao Vũ Sanh quay đầu nhìn anh một cái, chạy xe lên cao tốc vòng quanh thành phố để tiện cho anh nói chuyện.

"Tôi cũng không hiểu vì sao nữa, nhưng chắc chắn có người đã mật báo." Phương Sơ Dương nheo mắt lại, hôm nay, khi anh nhận được điện thoại của Địch Thần thì lập nói nói người thông báo cho đồn công an Chu Trại. Khoảng cách từ đồn công an đến cô nhi viện thì đi bộ cũng chỉ cần hai mươi phút, cho dù là khi các cảnh sát ra ngoài sắp xếp việc này nọ bị chậm một chút, nhưng cũng có thể đến đó trong vòng nửa tiếng.

Trong thời gian ngắn như thế mà có thể đưa mấy đứa bé ra khỏi cô nhi viện, chắc chắn là đã nhận được tin trước. Mà những người có thể biết tin trước, chỉ có mấy người ở trong phòng làm việc của đội hình cảnh.

Tư vị bị đồng bạn ngày xưa kề vai chiến đấu phản bội chẳng tốt lành gì, sau một lúc lâu Phương Sơ Dương mới hết bực được: "Cho nên tối nay chúng ta đến đó lặng lẽ xem như thế nào."

"Được." Địch Thần cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đồng ý, "Chú ngủ một giấc trước đi, nghe giọng của chú như kiểu sắp tạm biệt cõi đời vậy, buổi tối anh đi đón chú."

"Anh thấy đường à?" Phương Sơ Dương bị cách quan tâm khác người này của anh làm cho tức đến trợn mắt, "Ngốc ở Ngọc Đường Loan đi, tôi đi đón anh." Nói xong liền cúp điện thoại, cực kỳ hung hăng càn quấy.

"Hả?" Địch Thần nhe răng, gọi cho một người ngoài biên chế như anh giúp tra án, không trả tiền lương cũng được đi, vậy còn mà hung như thế.

"Tối nay phải ra ngoài à?" Cao Vũ Sanh thản nhiên hỏi, đi ra khỏi cao tốc ở một exit gần nhất.

"Ừm." Lúc này Địch Thần mới phát hiện bọn họ đang chạy băng băng trên cao tốc bao quanh thành phố, anh rất khâm phục trình độ cẩn thận tỉ mỉ của Thiên Tứ nhà mình. Nếu ai kết hôn với Cao Vũ Sanh thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, chỉ là đừng có đi ngoại tình, đi ngoại tình thì lúc nào cũng có thể bị phát hiện cả. Hơn nữa, em ấy không chỉ phát hiện thôi, còn có thể đặt theo dõi trên điện thoại của người đó, có thể tuỳ lúc xác định được vị trí...

Nghĩ như thế, hình như mình cũng đã sớm bị cài theo dõi rồi.

Địch Thần bỗng dưng tự chọc mình cười.

"Cười gì thế?" Cao Vũ Sanh quay sang nhìn anh.

"Không, anh chỉ đang nghĩ, sau này ai gả cho em thì đúng là buôn bán có lời." Địch Thần vòng hai tay ra sau gáy làm đệm, nhìn đám mây trên trời nhiễm ánh chiều tà, khi lời này ra khỏi miệng thì trong lòng cũng thấy trống rỗng.

Cao Vũ Sanh mím môi: "Ngoại trừ ca ca ra, ai em cũng không cần."

"Nói gì thế?" Địch Thần nhíu mày, nào có người nào chỉ cần anh em không cần vợ chứ.

Đúng là không có cách nào, ca ca vĩnh viễn nghe không hiểu hắn đang nói gì, Cao tổng thở dài, đọc từng chữ đã học thuộc trong lời thoại ra: "Nhân gian này không có gì đáng giá, chỉ có ca ca là đáng giá."

"???"

Địch Thần giơ tay lên sờ lên trán của Cao Vũ Sanh, cũng không có sốt mà, sao lại bắt đầu nói mê sảng thế chứ!

Lúc tối khi Phương Sơ Dương đến tìm anh thì Cao Vũ Sanh vẫn còn chưa ngủ. Bởi vì cả ngày bận rộn vì chuyện của Địch Thần nên chỉ có thể đẩy công việc xuống buổi tối làm.

Địch Thần nhìn thấy xót, dặn hắn đi ngủ sớm một chút. Khi nhận được một cái gật đầu của Cao Vũ Sanh thì mới vui vẻ đóng cửa đeo ba lô đi ra ngoài. Vẫn là Thiên Tứ đáng yêu, so với cái tên Phương Sơ Dương kia thì đáng yêu gấp mười ngàn lần.

Phương Sơ Dương mượn một chiếc xe hơi, đang mở đèn đỗ trước cửa tiểu khu. Địch Thần lên xe, phát hiện trong xe còn có một người ngồi, chỉ là do mặt đen quá nên mới hoà làm một thể với bóng đêm.

"Ai u, Trần Tiểu Hắc à, cậu ra ngoài hơn nửa đêm thế này đúng là doạ người." Địch Thần chọc chọc cậu.

"Anh Thần." Trần Chiếu Huy ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng hỏi Phương Sơ Dương đang lái xe, "Đội phó, chúng ta đi đâu thế?"

Trần Chiếu Huy bị gọi ra ngoài trong lúc mơ ngủ, không hiểu gì hết leo lên xe của Phương Sơ Dương. Bây giờ bên ngoài đen thui cũng không biết mình đang ở đâu, lại có Địch Thần đi vào nữa nên càng làm cậu không nghĩ ra được.

"Chấp hành một nhiệm vụ bí mật, hệ số nguy hiểm rất cao, cậu có dám làm không?" Giọng nói của Phương Sơ Dương vanh lên trong không gian im ắng, vô cùng lạnh lùng nghiêm túc.

"Dám!" Trần Chiếu Huy không chút do dự nói, còn theo phản xạ có điều kiện mà ưỡn ngực lên.

"Tốt lắm." Phương Sơ Dương vẫn không nói sẽ đi đâu hay làm gì, chỉ là đạp chân ga, bình ổn vọt ra ngoài. Khi đi điều tra lấy chứng cứ thì cần có hai cảnh sát trở lên, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể mang Trần Thành Thật đi theo.

Trong lòng Tiểu Trần thấp thỏm nhìn về phía Địch Thần, Địch Thần thảnh thơi móc một cục sinh-gum ra nhai, thấy hắn nhìn qua thì cho hắn một cục.

"Thần ca, anh có biết chúng ta sẽ đi làm gì không?"

"Biết." Địch Thần nhai sinh-gum, liếc nhau nhìn nhau với Phương Sơ Dương qua kính xe, nhếch miệng cười, ngoắc ngoắc ngón tay với đứa nhỏ thành thật ý nói cậu xích vào, "Chúng ta sao, đi trộm mộ."

"Hả?"

"Chắc cậu không biết, những chuyện như gõ cửa nhà của đàn bà goá chồng, hay đào mộ của người không có con, từ nhỏ đội phó của cậu đã thích làm rồi. Nó kéo ai đi theo thì nó xem người đó là rất thân." Địch Thần dùng mu bàn tay vỗ ngực của Tiểu Trần, một bộ dáng "Lãnh đạo rất coi trọng cậu, người trẻ tuổi phải làm cho tốt".

"... Hả?"

Tắt đèn xe, im lặng không một tiếng động đậu trong ngõ nhỏ. Phương Sơ Dương ra hiệu nói hai người đi xuống xe: "Đặt chế độ im lặng cho điện thoại rồi bỏ vào túi đi, không được để ánh sáng lộ ra ngoài, tất cả nghe theo tôi chỉ huy."

Địch Thần nắm tay khoác lên vai Phương Sơ Dương: "Chỉ huy, chăm sóc người mù một chút."

"Cuối cùng anh cũng thừa nhận mình mù." Phương Sơ Dương xác nhận phương hướng một chút, dẫn theo hai người đi vào một con đường nhỏ gần đó, cách tường sau của cô nhi viện tầm hai mươi mét.

"Nếu anh đây không mù thì có thể tìm chú làm anh em à?" Địch Thần vẫn còn không ngừng tranh cãi với anh, bị Phương Sơ Dương bịt miệng không cho lên tiếng.

Địch Thần nhìn không thấy, nhưng Trần Chiếu Huy có thể thấy, vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Đội phó, chỗ này là viện phúc lợi à?"

"Ừ." Phương Sơ Dương tìm một chỗ mà ban ngày đã để ý, kéo Địch Thần lại gần, "Tuy cái tên này chỉ biết nói dóc chẳng được ích lợi gì, nhưng tôi tin anh ta, anh ta nói là nghe được thì chắc chắn là đã nghe được."

Không đợi Địch Thần giơ tay lên đánh anh, Phương Sơ Dương lại lấy ra kẹp tóc màu hồng từ trong túi.

Tiểu Trần sợ ngây người, một lát cũng không nói được. Khi Phương Sơ Dương gọi hắn thì hắn mới lảo đảo đuổi kịp như bị một gậy đánh vào.

Đã là sau nửa đêm, chợ đêm Chu Trai cũng đã tan chợ, trong viện phúc lợi đen thui. Ba người rón rén leo qua tường vây, ban ngày đã từng đến nên rất quen thuộc với địa hình sau sân sau. Tìm một chỗ che người ngồi xổm xuống một lát, sau khi xác định trong sân không có ai thì lúc này mới tiếp tục hành động.

Địch Thần một đường mù tịt được Phương Sơ Dương dẫn ra chỗ phía sau phòng tắm. Toà nhà này cao hai tầng, tầng một vốn có cửa sổ nhưng đã bị bịt kín, nhưng mà bịt đơn giản so le không đồng đều, bên ngoài cũng không có trát xi măng.

Phương Sơ Dương nói Trần Chiếu Huy ra chỗ ngoặt coi chừng, mình thì lấy một cái giũa nhỏ ra, đâm mạnh vào đống gạch.

Địch Thần lấy bình ô-xy ra, từ từ hít vào, đợi Phương Sơ Dương đào ra được một lỗ thì đổi tay với anh, nhận chiếc giũa cắt gạch ra như cắt đậu hũ. Hai người nhanh chóng lấy gạch xuống, tay chân nhẹ nhàng đặt xuống đất, lộ ra cửa sắt bên trong.

Cửa sổ đã sớm không còn, chỉ còn lại mấy song sắt. Đó là kiểu cửa của mười mấy năm trước, khung cửa sổ dùng làm hàng rào bảo vệ. Trong phòng đen thui, so với bên ngoài còn đen hơn, cái gì cũng nhìn không thấy.

Một tay Địch Thần đeo một cái thiết bị tự phòng thủ cho ngón tay, từ từ bẻ ra ngoài, dễ dàng tạo ra được một lỗ hổng có thể cho một người đi qua. Lấy đèn pin từ trong ba lô ra, đưa cho Phương Sơ Dương để cho anh nhìn xem tình huống bên trong.

Phương Sơ Dương gọi Tiểu Trần đến, ba người lần lượt đi vào trong nhà kho tràn ngập không khí ẩm ướt. Tiện tay kéo một bảng tuyên truyền xuống rồi mở cửa sổ ra, lúc này mới bật đèn pin lên.

Giường hai tầng trống lúc ban ngày, giờ lại đầy đủ đệm chăn trên đó, chỉ là trên giường không có ai. Trong phòng giơ tay không thấy được năm ngón, tia sáng của đèn pin quá chói mắt, ngay cả Phương Sơ Dương và Trần Chiếu Huy cũng không nhịn được chớp mắt mấy cái, chỉ có Địch Thần mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm.

Vội vàng nhìn một vòng, cái gì cũng không phát hiện được. Đống quần áo bị lật tung ban ngày cũng vẫn còn dáng vẻ đó, cửa sắt thông lên lầu hai cũng khoá chặt, ngoại trừ mấy tấm chăn trên giường thì cũng không khác gì. Chẳng lẽ đã đến chậm rồi?

Ngay lúc Phương Sơ Dương chuẩn bị bật đèn trong phòng, Địch Thần bỗng nhiên đoạt lấy đèn pin, chiếu vào một góc trong phòng.

Hô hấp của ba người nhịn không được hơi chậm lại.

Trong góc phòng gần cửa cầu thang, có ba bé gái đang chen chúc trong đó, che miệng cho nhau không ngừng run như chim cút mắc mưa, không dám lên tiếng.

/Hết chương 58/

Đồ mà Thần ca đeo vào tay, mình không biết tên cụ thể nên đành để tên như trên.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi