VỆ SĨ TẠM THỜI

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Thấy thời gian đã chẳng còn sớm, chỗ này cách trung tâm thành phố khá xa, hơn nữa giữa trưa thì đường sẽ kẹt xe, sợ là không chạy kịp về ăn trưa với Cao Vũ Sanh. Địch Thần nhắn tin nói hắn tự ăn đi, xong rồi thì cất điện thoại đi đến chỗ đường nhỏ.

Cổng của Cao Viễn đã bị gỉ sắt. Cổng sắt kiểu cũ, dùng một dây xích to khoá lại, cổng nhỏ kề bên đã sớm đổ xuống, khoá cũng bằng không khoá. Đám cỏ hoang trước cổng đã cao tầm đầu gối, cửa thuỷ tinh màu xanh da trời của phòng bảo vệ đã bị mấy đứa trẻ đập bể, trong phòng lung tung bẩn thỉu, chỗ nào cũng có bụi lại còn có phân và nước tiểu.

Địch Thần nhảy từ cổng nhỏ đã bị đổ vào. Sân rất rộng, giữa khe của từng miếng nền xi măng kiểu cũ có bùn đất trong đó. Trong khe còn có cỏ dại, ăn mòn xi măng từng chút một. Cũng may là niên đại không tính là lâu lắm, mặt nền vẫn được xem là chắc chắn.

Bên phía đông của sân có một bục kéo cờ, trụi lủi chỉ có ba cột, cột cờ cũng chẳng biết ở chỗ nào rồi. Trên đá cẩm thạch dưới bục có khắc chữ, lâu ngày nên đã loang lổ, trên đó khắc:

[Công ty Khai thác Cao Viễn. Tên cũ - Nhà máy nhánh hai của Tập đoàn Khoáng nghiệp quặng sắt Trí Viễn...]

Địch Thần có nghe nói qua mấy việc này lúc đến cô nhi viện tham quan, lúc trước Công ty Khai thác Cao Viễn là một doanh nghiệp nhà nước. Do cải cách cơ chế nên mới nhận thầu cho cá nhân. Đã là doanh nghiệp nhà nước, ngũ tạng đầy đủ, bản thân có một hệ thống sinh thái đầy đủ gồm bệnh viện hoạt động theo mô hình doanh nghiệp, tiểu học trung học, nhà trẻ, vân vân, nhưng Công ty Khai thác này khá đặc biệt, lại xây dựng thêm một cô nhi viện.

Ánh mắt của Địch Thần dừng một lát trên hai chữ "Trí Viễn" kia, dùng điện thoại kiểm tra một chút.

Tin tức về Trí Viễn thì có, đó là một doanh nghiệp nhà nước cũ đã xuống dốc, có nhà máy quặng sắt, nhà máy than đá, nhà máy vật liệu đá. Đến cuối thế kỷ hai mươi thì Trí Viễn đã là mặt trời sắp lặn. Đuổi kịp được trào lưu cải cách cơ chế, chia tập đoàn lớn này thành các phần nhỏ, phần lớn thì tổ chức lại thành hình thức đầu tư cổ phần, phần ít hơn thì nhận thầu cho cá nhân, thật sự là không ai muốn giải tán liền.

Do lúc đó đã khá lâu, lúc thay đổi chế độ xã hội thì thời đại của Internet vẫn còn chưa đến, nên tin tức tìm được cũng không nhiều.

Chụp một tấm của miếng đá cẩm thạch này xong, Địch Thần đi khỏi bục kéo cờ, dạo một vòng trong sân.

Chỗ này kết cấu rất đơn giản. Sân trước là nền xi măng, trong góc có mấy bục xi măng. Phần còn lại của toà nhà thì là nhà kho, nhìn qua thì mới hơn một chút so với kiến trúc ở mặt trước, nhưng vẫn cực kỳ cũ nát. Cái có thể mang đi được đều đã bị mang đi, bao gồm cột đèn, bảng thông tin, thậm chí ngay cả cửa sắt lớn của nhà kho cũng chẳng tha.

Địch Thần nhìn mà khoé miệng co rút, có lẽ là do người dân ở đây mang đi, trong mắt họ, những vật tính là kim loại có thể bán được, thì đều bị lấy đi bán ve chai.

Nhà kho đã bị mất cửa cứ mở rộng không hề đề phòng như thế. Chỗ phía trước thì còn dễ, ánh sáng có thể chiếu vào, chỗ sâu bên trong thì tối om không thấy rõ.

Cũng may là bị bệnh quáng gà nên lúc nào cũng dắt theo đèn pin bên người, anh bật đèn pin lên đi vào. Giày giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng "rạt rạt" quanh quẩn trong nhà kho trống không. Cho dù lớn mật như Địch Thần thì đi ở đây cũng thấy sợ hãi, lấy bình ô-xy ra hít một hơi.

"Ai đó!" Bên sâu trong nhà kho, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hỏi hoảng sợ.

Địch Thần hết hồn, nhanh chóng cầm đèn pin soi qua đó. Một khuôn mặt bẩn thỉu lập tức xuất hiện trong ánh sáng của đèn pin, bước đến chỗ anh y như xác sống, trong tay còn cầm cái gì đó. Không chút nghĩ ngợi tung một cước, lực chân đã hít ô-xy vào thì không phải khoe khoang, đạp thẳng khiến người văng đến chỗ có ánh sáng, "bộp" một tiếng ngã vào đống đồ lộn xộn.

Người nọ giống như một con bọ cánh cứng, vung tay chân giãy giụa, nhưng không đứng lên được, mở miệng hét: "Đừng đến đây, đừng đến đây."

Đến gần nhìn, thì ra là một ông lão. Tóc của ông lão rất dài, đã lâu chưa gội xoắn thành một mớ vào với nhau. Trên người mặc áo khoác trái mùa, chân không đi dép, trên mặt có sẹo gồ ghề, nhìn qua rất là quỷ dị.

"Ông không sao chứ?" Địch Thần giữ khoảng cách an toàn, hỏi một câu.

Ông lão ló đầu từ trong đống lộn xộn ra, khuôn mặt bẩn thỉu bị tóc che hơn nửa, từ khe hở lộ ra một con mắt đục đục, nhìn chằm chằm Địch Thần một lát. Bỗng nhiên, ngốc nghếch cười rộ lên, mở áo khoác ra vỗ vào bụng: "Hề hề hề, A Minh, cha không sao. Rắn chắc lắm, không lạnh!"

Là người tâm thần à? Bây giờ trong thành phố rất ít khi nhìn thấy người tâm thần chạy lung tung, chỉ có chỗ ngoài thành phố này mới có thể nhìn thấy.

Địch Thần dùng đèn pin chiếu xung quanh xem một chút, lúc nãy chỗ người này ở kia có đặt một đống đồ ngổn ngang, quần áo cũ, bình bể, còn có ít đồ ăn thừa. Nhà kho rộng lớn che gió che mưa, đây đúng là chỗ tốt cho những người lang thang ở. Chắc là do sức chiến đấu của người tâm thần này quá mạnh mẽ, không có tên ăn mày nào ở cùng ông ta cả, ở đây chỉ có mình ông ta.

Trên sàn nhà có rất nhiều cục đá nhỏ màu đen, bao gồm cả chỗ anh đứng, cho nên khi bước đi sẽ có tiếng "rạt rạt." Nếu là nhà kho của nhà máy quặng thì đương nhiên là có quặng sắt, những cục đá này chắc là vụn quặng.

Ông già vỗ bụng một lúc, từ từ bò ra ngoài từ trong đống đồ, ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn anh.

"Ông biết đây là chỗ nào không?" Địch Thần ngồi xổm xuống nói chuyện với ông ta.

"Hề hề." Ông lão nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng.

"Một mình ông ở đây à?" Sợ ông già rồi tai nghe không rõ, Địch Thần cố ý nói to hơn.

"Tôi ở đây coi nhà kho, trong này có đồ đáng giá đó!" Ông lão cầm một cục đá bể màu đen lên, nâng lên như bảo bối đưa cho Địch Thần nhìn. Trên mu bàn tay của ông cũng có sẹo, y như trên mặt.

"Đây là cái gì?" Địch Thần hỏi ông ta.

Ông lão chợt rụt tay lại, dường như sợ Địch Thần cướp mất, thần bí lải nhải gì đó rồi nhét cục đá vào trong túi áo khoác: "Không dám nói đâu, chết rồi, chết hết rồi, có quỷ quấn người."

Địch Thần nghe nói như thế, chân mày nhảy lên: "Ai chết?"

Ông lão sợ hãi nhìn xung quanh, dùng ngón tay đen đen chỉ mũi mình, thần thần bí bí nhỏ giọng nói: "Tôi nè, tôi chết rồi."

Địch Thần: "..."

Người này đã hoàn toàn mất trí, câu đầu chẳng ráp vào câu sau được, nghiêm túc hỏi ông ta thì mình cũng giống như bị tâm thần vậy. Xác nhận mình đá người ta nhưng ông ta không bị sao, Địch Thần đứng dậy tắt đèn pin đi ra khỏi nhà kho. Sau chỗ này chính là tường sau, còn có một cái nhà để xe cũ, là loại dành cho nhân viên để xe. Nhìn qua là thấy hết, không có gì kỳ lạ.

Trời đã tối đi, quạ đen bay ra từ sau đống cỏ dại, phát ra tiếng kêu khàn khàn. Người nọ còn đang ngồi chỗ sáng sủa, nhìn anh cười ngốc nghếch, cứ gọi "A Minh." Kết hợp lại, hơi có vài phần cảm giác của phim kinh dị.

Địch Thần lại quay về sân trước, đứng ở giữa nhìn toà nhà ký túc xá kia.

Ký túc xá năm tầng kiểu cũ, vuông vắn không có gì màu mè. Cửa sổ là cửa sổ hợp kim nhôm màu trà mà thế kỷ trước hay dùng, hầu hết đã bị hư. Bên trong đó đen thui, cửa giống như là mụn ghẻ trên người của con cự thú, chi chít khiến người khó chịu. Dây mây leo lên gạch ngoài tường, ngờ ngợ đoán được mấy chữ đã tróc sơn —— Công ty Khai thác Cao Viễn. Giống y đúc toà nhà trong tấm hình.

Địch Thần đi vòng vòng quanh ký túc xá, cố gắng tìm vị trí trong tấm ảnh. Trong ảnh chụp không có cột cờ, nói rõ góc chụp kia không thấy được bục cờ, Địch Thần cứ lùi đến cổng chính, mãi mới tìm được vị trí kia.

Ý nói, lúc đó người chụp hình đang đứng ở cổng.

Địch Thần giơ điện thoại lên tính chụp một tấm, vì để tìm góc chụp thì lùi một chút, bỗng nhiên bị vướng vào cột sắt, lảo đảo một cái, chợt bị người cánh tay có lực đỡ thắt lưng. Anh hoảng sợ, xoay người lại tấn công theo phản xạ có điều kiện, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, chính là Cao Vũ Sanh vốn đang ăn cơm trưa trong thành phố.

Địch Thần vô cùng ngoài ý muốn, nhanh chóng cất điện thoại đi đứng thẳng người: "Sao em lại đến đây?"

Tốc độ nói chuyện của Cao Vũ Sanh có chút chậm, hoặc là nói có chút khó khăn: "Em thấy anh tới đây." Trong tay hắn siết chặt điện thoại có chế độ theo dõi nhau, môi mỏng hơi mím, sắc mặt tái nhợt.

Địch Thần thấy bộ dáng này của hắn, không hỏi nhiều nữa, kéo hắn lại: "Chỗ này chẳng có gì cả, chúng ta đi ăn cơm thôi." Giả vờ thoải mái tính kéo hắn đi, không ngờ lại bị hất nhẹ ra.

Cao Vũ Sanh đi tới cổng nhỏ đã hư kia, ngẩng đầu nhìn thẳng tầng chót của ký túc xá, giơ tay lên chụp một tấm hình. Góc chụp gần như là hoàn toàn trùng khớp với góc chụp trong email nặc danh, nhìn vào khiến người ta hít thở không thông: "Trong trí nhớ của em, chính là góc nhìn này.

"!!!" Địch Thần hoảng sợ, nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn về đó. Hàm nghĩa trong lời này khiến cho người ta không rét mà run. Khi còn bé Cao Vũ Sanh đã đứng ở vị trí này tận mắt nhìn thấy mẹ mình nhảy lầu, mà người chụp hình thì ở ngay cạnh em ấy.

"Ai dẫn em tới đây?" Chỗ này cách trung tâm thành phố xa như thế, lúc đó Cao Vũ Sanh mới tám tuổi thì không thể nào tự mình đến đây được. Người nào lại ác độc như thế, lại dẫn em ấy đến đây nhìn mẹ mình nhảy lầu!

Cao Vũ Sanh lắc đầu: "Em không nhớ được, chỉ nhớ được mấy câu người đó nói.

"Nói gì?" Địch Thần cứng người, trực giác nói đó không phải là câu dễ nghe gì.

"Không phải muốn tìm mẹ à? Mẹ ở chỗ đó đấy." Cao Vũ Sanh bắt chước giọng nói lúc đó, ngẩn người chỉ vào chỗ bên cạnh toà nhà. Hắn nhớ không được người đó là nam hay nữ. Giọng nói kia như cách một tầng nước, mơ hồ không rõ, lại đinh tai nhức óc.

"Khốn khiếp!" Địch Thần tức giận đến độ đá mạnh vào cổng sắt một cái.

/Hết chương 80/

Spoil chương sau: "Thư ký Trịnh lại phiền muộn vì mình biết nhiều quá."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi