VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC

- Yên tâm đi, sẽ không liên lụy đến cô đâu. Việc tôi làm, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.
Lâm Phi thản nhiên nói.
Tô Ánh Tuyết tức giận, nhìn hắn chằm chằm:
- Anh cho rằng tôi sợ anh liên lụy đến tôi sao?
- Đương nhiên tôi biết, cô đang lo lắng cho tôi, nhưng tôi đã tính toán hết rồi. Cô chỉ cần chú ý đến việc của mình là được, không cần lo lắng đến chuyện này đâu.
Lâm Phi cười nói.
Tô Ánh Tuyết cảm thấy nghi hoặc, cô thấy Lâm Phi không giống như đang nói đùa. Nhưng hắn có cách vượt qua cửa ải này sao?
Lâm Phi cũng không buồn giải thích gì thêm. Hắn không thèm quan tâm đến Diêu gia. Nếu là gia tộc Thiên Tự Hào ở Hạ Quốc, hắn còn để ý đến, chẳng qua đây lại là gia tộc Địa Tự Hào. Tuy gia tộc này cũng có chút ảnh hưởng ở Hạ Quốc nhưng ra thế giới, bọn họ cũng chả là gì.
Dĩ nhiên, hắn không thể giải thích quá nhiều cho Tô Ánh Tuyết biết. Có một số việc, không thể giải thích rõ ràng.
Trên đường lái xe về Bắc Tú sơn trang, Tô Ánh Tuyết buồn rầu suy nghĩ về việc nên ứng phó với những vấn đề sắp tới như thế nào. Cô không dám hoàn toàn tin tưởng những gì Lâm Phi nói. Ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì sao, cô cần phải suy nghĩ đối sách ứng phó.
Lúc này, có người gọi điện cho cô. Tô Ánh Tuyết nhìn tên người gọi, hóa ra là điện thoại của cha cô Tô Tinh Nguyên.
Cô nhíu mày rồi nhận điện thoại.
- Chuyện này là thế nào…
Tô Tinh Nguyên mở miệng đã hỏi ngay câu này, giọng nói thể hiện sự phẫn nộ và nghiêm nghị, ai nấy đều có thể cảm nhận được.
Tô Ánh Tuyết thở dài:
- Cha… Tuấn Hào thế nào rồi ạ.
- Con còn mặt mũi hỏi ta câu này sao?
Đột nhiên, Tô Tinh Nguyên hét lớn.
- Tuy nó không phải em ruột của con nhưng dù gì hai đứa cũng là chị em mười mấy năm trời. Con trơ mắt nhìn nó bị tên kia đánh đến mức đó sao?
- Nghiêm trọng đến thế sao ạ.
Tô Ánh Tuyết nhếch môi dưới, sắc mặt trở nên phức tạp.
- Đến bây giờ còn chưa tỉnh lại. Bác sỹ nói, nó quá kinh hãi, não bị tổn thương, có thể hồi phục hay không phải xem tình hình thực tế mới biết. Thậm chí nó có khả năng phải sống cuộc đời thực vật. Cả người có mấy chỗ bị gãy xương, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng một tháng.
Tô Tinh Nguyên càng nói càng tức giận, liên tiếp tuôn ra một tràng những lời nói khó nghe, xem ra ông ta đang rất tức giận.
Nói thế nào đi nữa, hai đứa đều là con của ông. Cho dù một đứa thì bất hiếu, một đứa thì ăn chơi trác táng, nhưng chúng nó vẫn là con ruột của ông.
- Vậy… mẹ đâu ạ? Mẹ có sao không?
Tô Ánh Tuyết không hề trách cứ lời mắng chửi của cha mà hỏi sang phản ứng của Diêu Lam.
Tô Tinh Nguyên cười lạnh:
- Mày còn coi bà ấy là mẹ của mày sao? Tuy bà ấy đối với mày có điểm không tốt, nhưng lần trước, tên vệ sỹ của mày gây khó dễ cho bà ấy, bà ấy cũng không đối xử với mày như vậy! Mày được lắm, dám để cho vệ sỹ đánh người thành như vậy.
- Cha…
Tô Ánh Tuyết thấy rất tủi thân. Cô có muốn cũng không ngăn được. Nếu lúc đó cô không kịp thời nghĩ đến việc nhờ Lâm Dao đến ngăn cản, chỉ sợ người đã bị đánh chết rồi.
Nhưng vào thời điểm này, giải thích cũng không có tác dụng gì.
Ở đầu bên kia, Tô Tinh Nguyên bùi ngùi thở dài một hơi, giống như đang ổn định lại cảm xúc. Sau đó, ông ta nói:
- Bây giờ bà ấy đang ở giường bệnh bên cạnh, khóc liên tiếp không ngừng. Tốt nhất con nên chuẩn bị tâm lý xem nên ứng phó với chuyện này như thế nào. Chuyện này, ta sẽ không nói giúp con đâu, nên giải quyết thế nào, con tự hiểu lấy đi.
- Vâng… con hiểu ạ.
Tô Ánh Tuyết ưu thương đáp.
- Người vệ sỹ kia đã hại con đấy! Đến lúc đó, nếu có thể từ bỏ thì tốt nhất đừng quan tâm đến hắn. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì toàn bộ Tô gia chúng ta cũng sẽ bị hắn hại chết.
Tô Tinh Nguyên hừ lạnh rồi tắt máy.
Tuy đang lái xe nhưng Lâm Phi vẫn nghe rõ đầu bên kia nói gì trong điện thoại.
Hắn nhìn kính chiếu hậu, trông thấy biểu cảm cô đơn của Tô Ánh Tuyết khiến hắn cũng cảm thấy khó chịu.
- Ánh Tuyết.
Lâm Phi khuyên nhủ:
- Cô không cần lo lắng đâu. Tôi nói rồi, mọi chuyện sẽ không sao cả. Có tôi ở đây, bọn họ sẽ không dám làm gì cô.
Tô Ánh Tuyết bỗng ngẩng đầu, ánh mắt lộ nét hàn ý.
- Anh cho rằng tôi đang lo lắng chuyện này sao.
Cô gái nói.
Lâm Phi sững sờ:
- Chẳng lẽ không phải sao?
Tô Ánh Tuyết lắc đầu đáp:
- Diêu Lam muốn đối phó với tôi… tôi không hề sợ. Bà ta chỉ có thể dựa vào Diêu gia. Nhưng dù gì, bà ta cũng chỉ là con gái Diêu gia đã gả ra ngoài, cùng lắm chỉ có thể nhận được chút ít giúp đỡ từ lão gia Diêu gia mà thôi, không thể điều động nhiều nhân lực đối phó với tôi.
- Kiểu gia tộc như Diêu gia, xét từ một góc độ nào đó, dễ đối phó hơn Mã gia nhiều. Vì cây to đón gió, là những danh môn thường xuất hiện trên tivi.
- Càng là sự việc có ảnh hưởng nghiêm trọng, bọn họ càng sợ liên lụy. Hôm nay Tô Tuấn Hào cậy mạnh ức hiếp Lâm Dao. Chuyện này nhiều người đều thấy, Diêu gia có muốn nhúng tay vào cũng khó.
Nếu như tôi ương ngạnh đối đầu với Diêu gia, dư luận xã hội sẽ ở bên phía tôi. Đối với Diêu gia, vì một đứa cháu ngoại vô dụng mà làm ô uế thanh danh gia tộc, đặc biệt là thanh danh của Diêu Khánh Lỗi – đại sứ ở Mỹ, căn bản không đáng.
- Dù gì bọn họ cũng chỉ là gia tộc Địa Tự Hào, phía trên còn có 4 đại gia tộc Thiên Tự Hào quản lý. Nếu bọn nó làm loạn chỉ khiến cho quốc gia bất mãn mà thôi.
- Vì thế, Diêu gia muốn đối phó với chúng ta cũng chỉ có thể vụng trộm tiến hành mà thôi, thậm chí bọn họ sẽ không dám trực tiếp động thủ. Cũng như anh nói, có người ngay cả Bộ Công an cũng thoát ra được như anh ở đây, tôi cũng không phải sợ những hành động xấu xa của bọn họ.
N- ếu đêm nay Tô Tuấn Hào chết, có lẽ mọi chuyện sẽ khá bất lợi cho tôi. Nhưng hiện nay, nó mới nằm viện mà thôi, chẳng phải chuyện gì to tát cho lắm. Ai sẽ đi thương cảm cho một tên thiếu gia ăn chơi trác táng như nó chứ, không phải sao?
Lâm Phi vô cùng ngạc nhiên, chuyện này khiến hắn rất kinh ngạc.
Nghe Tô Ánh Tuyết nói, cô gái này quả thật đang dùng lập trường của một người ngoài cuộc nói về chuyện của Diêu Lam và Tô Tuấn Hào. Cô ta hoàn toàn không coi mẹ con bọn họ là người nhà.
Có thể nói, sự lạnh lùng của Tô Ánh Tuyết vượt xa dự đoán của Lâm Phi.
Có lẽ, ngay từ khi bắt đầu, trong lòng Tô Ánh Tuyết đã không coi bọn họ là người một nhà. Nhiều khi, cô ta chỉ diễn cho Tô Tinh Nguyên xem mà thôi.
Nhưng hành động của cô gái này, Lâm Phi không thấy lạ.
- Vậy bộ dạng thương tâm của cô là diễn cho tôi xem sao? Cô khi dễ tôi quá đấy nhé, cô khiến tôi áy náy quá.
Lâm Phi phiền muộn.
Mặt Tô Ánh Tuyết cắt không còn giọt máu, cô tức giận nói:
- Anh định làm khó tôi đấy à! Mọi chuyện vốn có thể trở nên đơn giản, không nên đem việc nhỏ nói thành chuyện to như vậy.
Lâm Phi thoải mái cười nói:
- Tôi sai rồi, không được sao… Lần sau, cùng lắm tôi sẽ báo cáo với cô một tiếng rồi mới đánh người là được chứ gì.
Tô Ánh Tuyết bất lực, nói đi nói lại hắn vẫn muốn đánh người.
- Đúng rồi, vậy bộ dạng mất mát của cô là sao vậy.
Lâm Phi buồn bực nói.
Tô Ánh Tuyết dựa lưng vào ghế phía sau, chán nản nói:
- Tôi vốn tưởng rằng, trong lòng cha, tôi quan trọng hơn Tô Tuấn Hào… Có lẽ tôi đã quá tự tin. Tôi vẫn luôn cảm thấy, phương diện nào tôi cũng rất xuất sắc, đứng bên cạnh tôi là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
- Nhưng hôm nay tôi mới phát hiện ra, tuy cha luôn nói Tuấn Hào không tốt, nhưng nó vẫn là đứa con cốt nhục của cha… Khi xảy ra chuyện, cha vẫn vì Tuấn Hào mà tức giận với tôi, cha sẽ không đứng về phía tôi…
Lâm Phi thấy thất vọng trước sự lựa chọn của Tô Tinh Nguyên.
Hắn cho rằng, chưa hẳn Tô Tinh Nguyên đã không giúp đỡ Tô Ánh Tuyết. Trong chuyện này, Tô Tinh Nguyên giữ vị trí trung lập đã đủ để ông ta hỗ trợ Tô Ánh Tuyết. Nhưng đương nhiên Lâm Phi sẽ không nói điều này ra.
- Tôi đã từng nghĩ rằng, cha không thể giao Khuynh Thành cho Tuấn Hào, vì nó không có tư cách, cũng không có năng lực tiếp quản công sức cả đời cha mẹ tôi gây dựng nên… Nhưng có lẽ, tôi đã quá tự tin mất rồi. Tuy tôi không biết tiếp theo Tuấn Hào sẽ như thế nào, nhưng tôi cũng phải cẩn thận…
Tô Ánh Tuyết thì thào, dường như cô đã bắt đầu tính toán mình cần phải làm gì, cần thay đổi sách lược như thế nào.
Lâm Phi hít vào một hơi, nghiêm trang nói:
- Tiểu thư Tô Ánh Tuyết, cô có thể đừng nói mấy chuyện phúc hắc như vậy sau xe của tôi được không… Tôi thấy cô vẫn nên ngọt ngào dễ thương thì hơn, đừng bày ra bộ dạng âm hiểm, lạnh lùng đó được không…
Tô Ánh Tuyết bỗng nhoẻn miệng cười, ghé vào ghế lái của Lâm Phi, miệng thổi khí nói:
- Tôi không nghĩ thế… Tôi cho rằng, một người thần bí như anh, mỗi khi tôi muốn làm chuyện xấu, anh đều rất vui. Không phải anh nói rồi sao, anh là cá mập khát nước, mà tôi… là máu tươi trong biển rộng lạnh như băng…
- Ừng ực…
Lâm Phi trượt trượt yết hầu, nuốt nước miệng. Trái tim bị cô trêu đùa mà trở nên loạn nhịp.
Khóe mắt hắn khẽ liếc, một khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn mình cười không ngớt, đôi mắt đẹp tỏa ra ánh sáng âm u khiến người ta rét lạnh.
Càng tiếp xúc nhiều, hắn lại càng phát hiện ra một mặt đen tối của cô. Cô rất hợp với khẩu vị của hắn, hắn thật sự muốn quay lại đẩy ngã cô xuống

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi