VỆ SĨ THẦN CẤP CỦA NỮ TỔNG GIÁM ĐỐC

Đương nhiên, một số việc chỉ có thể nghĩ mà thôi. Lâm Phi còn chưa nhận ra, thật ra Tô Ánh Tuyết là kiểu con gái tiên phong cởi mở. Nếu thực sự động tay động chân, cô tuyệt đối sẽ trở mặt, dù gì quan hệ của hai người cũng chưa rõ ràng.
Cho dù đã trở thành bạn trai bạn gái, với tính tình bảo thủ của cô, chắc chắn cô sẽ không cho phép.
Lâm Phi thấy xúc động, tựa như một sợi lông tơ nhẹ nhàng lướt qua lớp bình phong trong lòng mình. Hắn đang thử nhẹ nhàng tiếp nhận tâm ý của phụ nữ.
Hắn không thể lừa gạt mình. Quả thật, hắn đang dần dần yêu thích cô gái này. Càng ngày cô lại càng lộ ra nhiều mị lực hấp dẫn ánh mắt hắn.
Nếu lựa chọn người để kết hôn, không gì sánh bằng có thể chọn được một người có tiếng nói chung cùng nhau bầu bạn.
Nội tâm Lâm Phi đấu tranh gay gắt. Lúc này, hắn mới thấy mình thật giống một nam sinh mới lớn ngây thơ, còn đang do dự trước một thứ tình cảm mới mẻ.
Có lẽ, hắn cần có một sức mạnh ở phía sau thôi thúc hắn trong nháy mắt, hoặc trong cả một quãng đường dài.
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện trực thuộc đại học Lâm An.
Diêu Lam đã ngừng khóc thút tha thút thít. Bà ta nhìn đứa con trai vẫn đang truyền dịch, sau khi tiêm thuốc an thần mới vừa chợp mắt, hốc mắt sưng đỏ, sắc mặt thâm trầm.
Tô Tinh Nguyên thấy vợ cuối cùng đã ngừng khóc, ông ta tiến lên, nhẹ vỗ vai Diêu Lam, khuyên nhủ:
- Đừng đau buồn quá, Tuấn Hào sẽ không sao đâu.
Bỗng nhiên, Diêu Lam quay phắt đầu lại, đứng bật dậy, giơ tay tát lên mặt Tô Tinh Nguyên.
Diêu Lam như con báo mẹ đang nổi cơn thịnh nộ. Bà ta dữ dằn nói:
- Anh nuôi con gái giỏi quá nhỉ! Tôi bỏ qua cho tên vệ sỹ của nó, nó lại dám làm hại con tôi sao?
Tô Tinh Nguyên bị tát, cúi đầu, ánh mắt lóe lên sự tăm tối, phiền muộn. Nhưng ông ta chỉ tức giận trong giây lát, cắn chặt răng, không dám bùng nổ, chỉ có thể ngẩng đầu, bày ra một bộ dạng tươi cười.
- A Lam, Tuấn Hào cũng là con của anh. Anh đã dạy dỗ nha đầu tiểu Tuyết không hiểu chuyện kia rồi… Chuyện này, chủ yếu là do Lâm Phi…
- Hừ hừ…
Diêu Lam khinh thường nhìn người đàn ông trước mặt:
- Tô Tinh Nguyên, anh còn dám nói đỡ cho nó sao? Nếu anh thực sự coi Hân là cốt nhục của anh thì ngay bây giờ, anh mau giết chết tên tạp chủng họ Lâm kia vứt cho chó ăn cho tôi!
Tôi thấy anh căn bản là không dám làm. Ngay cả con gái còn không quản được, anh dám làm gì vệ sỹ của nó chứ? Trong mắt nó, chẳng qua, anh chỉ là một ông già bất tài mà thôi!
Diêu Lam tôi là con gái Diêu gia, không hèn nhát giống anh đâu! Đừng tưởng tôi sẽ cho qua mọi chuyện dễ dàng như vậy. Trước đây tôi mặc kệ con nhỏ đó vì tôi khinh, không thèm chấp nhặt với nó.
Nhưng lần này, con trai bảo bối của tôi bị đánh chấn thương khắp người, nói chuyện còn không rõ ràng, ngay cả tôi là mẹ nó còn không nhân rạ. Anh cho rằng tôi còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa sao?
Tô Tinh Nguyên biến sắc, gấp gáp nói:
- A Lam, em đừng như vậy. Đây là chuyện của nhà chúng ta, để cho người lớn biết không hay cho lắm… Hơn nữa, chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài.
- Chuyện xấu trong nhà sao? Người bị đánh trong trường đại học vẫn có thể xem là chuyện xấu trong nhà sao? Anh còn muốn đăng chuyện này lên báo mới an tâm chứ gì?
Diêu Lam khàn giọng nói:
- Lần này không để cho nha đầu kia thấy khả năng của tôi, không để cho nó như con chó vểnh đuôi lên trời biết cái gì gọi là trời cao đất rộng, tôi sẽ không mang họ Diêu.
Nói xong, Diêu Lam lấy điện thoại định gọi điện.
Tô Tinh Nguyên định đuổi theo ngăn bà ta lại.
Nhưng bà ta trợn mắt nhìn ông ta chằm chằm:
- Tô Tinh Nguyên! Anh nghe rõ cho tôi! Việc lần này, nếu anh dám ngăn cản tôi hoặc đứng về phía con nhỏ đó, tôi và anh lập tức ly hôn! Anh nên biết, thời điểm này, nếu Tô gia không có một phu nhân Diêu gia như tôi, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào, Khuynh Thành của anh sẽ ra sao!
Tô Tinh Nguyên giật mình, hít vào một hơi thật sâu, thu lại hai tay đang đưa ra.
Diêu Lam quay người đi trên hành lang. Bà ta đi vào một góc tối không người, nức nở vài tiếng rồi bấm số gọi điện…
Không lâu sau, đầu bên kia truyền đến tiếng nói của một ông lão.
- Tiểu Lam, mới về chưa được bao lâu đã lại nhớ cha rồi sao?
Giọng điệu của ông lão hòa nhã, dễ gần.
Diêu Lam dùng giọng điệu bi thương, vừa khóc vừa sụt sùi nói:
- Cha… xảy ra chuyện rồi…
Đầu dây bên kia, ông lão trầm mặc rồi thâm trầm hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Hân của chúng ta bị người ta đánh, hiện nay đang nằm viện. Bác sỹ nói có thể nó sẽ phải sống cuộc đời thực vật. Chỉ riêng trên người đã bị thương mấy chỗ, ít nhất phải điều trị 1 tháng…
- Hí…
Ông lão hít một ngụm khí lạnh, hiển nhiên là vì quá kinh hãi. Giọng nói ngưng trọng, cố gắng đè nén tức giận:
- Kẻ nào to gan như vậy, dám đánh cháu ngoại của Diêu Khánh Lỗi ta đây?
Mắt Diêu Lam lộ ra vẻ vui mừng xen lẫn sự độc ác. Bà ta thêm mắm thêm muối kể lại sự việc, vu cho Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết mượn cơ hội diệt trừ Tô Tuấn Hào, tránh việc Tô Tuấn Hào cướp mất Quốc tế Khuynh Thành.
Diêu Khánh Lỗi yên lặng lắng nghe. Cuối cùng, ông ta nói:
- Được rồi, cha đã biết…
Diêu Lam vội nói:
- Cha! Cha nhất định phải làm chủ cho mẹ con con. Tô Ánh Tuyết là một đứa con gái lòng dạ hiểm ác. Con chó mà nó nuôi cũng chuyên đi cắn người linh tinh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, con sợ con và Hân không thể sống được ở nhà họ Tô.
- Con cứ bình tĩnh đi, chăm sóc cho Hân, chuyện này ta sẽ lo.
Diêu Khánh Lỗi nói xong liền tắt ngay máy.
Cùng lúc, ở một nơi cách xa vạn dặm.
Bắc Mỹ, Washington DC, bên trong một gian phòng có vệ sỹ canh phòng cẩn thận.
Một ông lão mặc áo sơ mi ngắn tay, tóc hoa râm tháo kính mắt, không còn tâm tư tiếp tục xem mấy văn bản đang dang dở.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía ghế salon trong thư phòng. Người đang ngồi xem báo là một người đàn ông trung niên:
- Diêu Hồng, con nói xem, chuyện này rốt cuộc là sao?
Diêu Hồng chải mái tóc bóng lộn, quay đầu lại, khẽ cười rồi nói:
- Cha, tính cách của em tư, cha cũng thừa hiểu rồi đấy, chắc chắn hơn phân nửa là lời nói quá. Hơn nữa, Tô Ánh Tuyết không phải là đại gia thiên kim bình thường, nằm trong top 10 tập đoàn trẻ trên thế giới do người nước ngoài bình luận. Thật sự là báu vật! Kiểu người như vậy làm sao có thể gây ra những chuyện không đứng đắn như thế cơ chứ?
- Con nghĩ, có khi là do Hân vô lễ, làm ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến người ta, kết quả thả chó cắn người lại bị cắn ngược lại.
Diêu Khánh Lỗi thở dài:
- Ta cũng nghĩ vậy… Nhưng dù gì tiểu Lam và Hân cũng là cốt nhục của Diêu gia chúng ta. Nếu bị người ta đánh thành như vậy mà chúng ta không lên tiếng… có lẽ không hay cho lắm.
- Nếu không thì như vậy đi.
Diêu Hồng buông tờ báo xuống rồi nói:
- Cha, con sẽ đi điều tra tình hình xem sao. Nếu như Hân không làm gì sai, chúng ta sẽ dùng cách chính quy giữ thể diện cho em Tư.
- Còn nếu Hân làm sai, cho dù khó đối phó với Tô Ánh Tuyết, nhưng tiêu diệt một tên vệ sỹ nho nhỏ cũng không phải là chuyện khó. Để anh tìm mấy kẻ trong thế giới ngầm giúp đỡ là chuyện rất đơn giản.
Diêu Khánh Lỗi gật đầu:
- Chuyện này con liên lạc với tiểu Lam đi. Đợi đến khi tra ra kết quả hãy nói với cha. Đừng manh động để người ta nắm được điểm yếu của mình. Có thể sang năm cha sẽ phải trở về, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ ảnh hưởng đến cha rất nhiều.
- Cha cứ yên tâm đi ạ!
Diêu Hồng cười gian xảo, đứng dậy ra khỏi thư phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi