VỊ BÁC SĨ CỦA ĐẠI BOSS

"Dừng lại!"

Dòng người tấp nập trở nên hỗn loạn như bầy kiến bị mắc mưa. Người xô người, giẫm đạp lên nhau không thương tiếc, bởi trong cái não lớp lớp nếp nhăn của những con người thành thị ấy đột nhiên chỉ có thể nghĩ đến một điều: bất chấp tất cả để cứu lấy cái mạng quèn của bản thân.

"..Tôi bảo anh dừng lại!!!"

Nghiêm Chấn Âu ngay lập tức xoay người lại đối diện với cô, hai tay anh nắm chặt lấy vai cô như muốn khống chế mọi hành động.

"Chúng ta phải rời khỏi đây!" Anh nhấn mạnh, "Rất có khả năng sẽ có vụ nổ thứ hai!"

"Nhưng còn..." Nhìn qua ánh mắt và thái độ của Kim Hy, anh có thể đoán được cô đang ám chỉ đến Triết Thần Vũ.

"Bác sĩ Kim! Tôi vừa cứu cô khỏi một tên tội phạm đấy."

"Làm sao anh biết tên tôi?!" Cô kinh ngạc nhìn Nghiêm Chấn Âu.

Bỗng có một gã béo hoảng loạn chạy bán sống bán chết từ sau lưng cô phóng lên! Trong tích tắc anh liền tay kéo cô về phía mình, cánh tay rắn chắc siết lấy đôi vai nhỏ của cô gái trong lòng.

Anh nhìn xuống Kim Hy, đôi mắt màu khói di chuyển từ hàng mi cong cong xuống bờ môi tím tái vì thiếu máu. Hai gò má cô đã trở nên lem luốc đất cát từ vụ nổ.

"Tôi đã nghiên cứu hồ sơ vụ thảm sát ở bệnh viện. Tất cả nạn nhân đều được tìm thấy xác tuy đã cháy đen. Duy chỉ không có thi thể của cô, Kim Hy..." Ánh mắt anh trở nên đăm chiêu khi chạm mắt với cô, "..người được ghi nhận là đã tiếp nhận ca mổ ghép gan của Triết Thần Vũ."

"Nghiêm thanh tra." Cô chỉnh lại góc mặt mình đối mặt trực diện với anh, "Anh không làm gì được cả. Dù anh có cứu tôi, thì cũng là chỉ cứu một người đã chết."

Cô gạt tay anh ra, lạnh lùng buông lời, "Mặc kệ tôi. Anh nên an phận với chức thanh tra của mình đi, nếu không muốn bị cuốn vào một mớ hỗn tạp."

"Tất cả là vì em trai cô sao?"

Dứt lời, Nghiêm Chấn Âu thấy bờ vai mảnh cô gái trước mặt mình khẽ run. Anh thấy cô bấu chặt lấy gấu váy, ánh nhìn lảng tránh. Với trình độ thẩm vấn thuần thục và khả năng đọc vị người khác xuất chúng, anh có thể  đại khái hiểu được vấn đề: Triết Thần Vũ đã bắt cóc vị bác sĩ được mệnh danh "bàn tay vàng" này và dùng em trai cô để đe doạ ép cô tình nguyện ở lại. Nhưng mục đích của hắn là gì? Triết Thần Vũ đang mắc căn bệnh hiểm nghèo nào ư?

"Nghiêm thanh tra.."

Anh ngước xuống nhìn cô.

"..tạm biệt."

"Sao.." BỐP!

Cơ mày của anh giãn ra, ánh mắt vẫn còn hoang mang nhìn Kim Hy trước khi tầm nhìn hẹp dần. Cả cơ thể Nghiêm Chấn Âu đổ gục xuống trước mặt cô. Đằng sau anh là hai tên đầu gấu với thanh gỗ dài hơn mét trong tay. Một tên trong đám tiến lại gần cô, bàn tay thô kệch xăm trổ đến đầu ngón nâng cằm cô lên ngắm nghía.

"Anh là người của Triết Thần Vũ?" Cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù trong lòng chớm lo sợ khi thấy gã bắt đầu di chuyển khúc gỗ lên xuống mân mê hông cô.

"Triết Thần Vũ?" Gã nhếch mày phun một bãi nước bọt lên người Nghiêm Chấn Âu, sau đó đạp lên người anh giày xéo, "Ai là người của thằng chết nhát chuyên núp bóng lão già này cơ chứ?"

Kim Hy nghe xong thất kinh, những tưởng mấy tên này là thuộc hạ của Triết Thần Vũ nên cô mới im lặng để bọn chúng lén lút tiến đến đằng sau Nghiêm Chấn Âu đánh anh bất tỉnh, rồi sau đó bọn chúng sẽ đưa cô đến chỗ Triết Thần Vũ - hay Thần Vĩ trong thời điểm hiện tại.

"Mặt Thẹo, mày chớ có đụng vào hàng của ông chủ. Ông chủ đã chấm cô ta rồi." Tên đầu gấu còn lại, thân hình vạm vỡ hơn, đồng thời cũng là tên phang cây gỗ vào đầu Nghiêm Chấn Âu, nắm lấy vai tên xăm trổ thô bạo kéo ra.

"Thằng chó! Mày bảo ai Mặt Thẹo? Đây là nghệ thuật!" Gã chỉ vào vết xăm hình thẹo trên mặt rống lên, "Thằng óc chó có mắt như mù. Mẹ nó!"

Tên vạm vỡ vẫn không nói gì, gã im lặng nhìn sang cô, đôi mắt hí nhìn xuống Nghiêm Chấn Âu rồi lại chuyển lên nhìn cô.

"Cô đi cùng Triết Thần Vũ?" Gã hỏi.

"..." thật sự lúc này cô không thể cất nổi lời.

"Vậy tức là đúng rồi." Gã dí chân vào Nghiêm Chấn Âu hất hàm sang tên Mặt Thẹo, "Trói nó lại, khẩn trương lên! Trước khi nó tỉnh dậy." Gã quăng sợi xích sắt cho Mặt Thẹo, "Mày sẽ không muốn tên Triết Thần Vũ này tỉnh dậy mà không bị trói lại bằng xích sắt đâu."

"..khoan đã anh ta.." chưa dứt lời tên vạm vỡ ấy đã đấm vào bụng cô, lực đạo vừa đủ khiến cô đau quặn lên trong vài giây rồi như thể toàn bộ sức lực bị rút mất.

Lại một lần nữa, trước mắt cô là màn đen tối mịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi