VÌ EM LÀ DUY NHẤT! NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ EM


Hạ Bắc Sâm mang Doãn Từ Ân về đến nhà, trên người vẫn còn mang áo sơ mi trắng quần tây bên trong vẫn là chiếc áo gile, anh mang giày da bước chân vô cùng lớn.

Cô cố gắng bước theo anh, không hiểu sao anh lại tức giận chẳng phải cô đã gọi anh đến cùng cảnh sát rồi sao? đột nhiên lại tức giận với cô làm gì chứ.

Anh đem cô ép dưới thân to lớn của mình, hai tay chống lên sofa chậm rãi cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai của cô.

“ Bé con, em có thể ngoan ngoãn một chút đợi tôi giúp em giải quyết Doãn Gia không? ” Ánh mắt anh nhìn cô tựa như màng đêm tĩnh mịch, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt nóng ấm đấy là đang lo lắng cho cô.

Doãn Từ Ân đưa tay áp lên má của anh “ Nhưng em đã gọi anh đến rồi mà ” anh từng nói cô nên tránh xa Doãn Thư vì cô ta lúc phát điên không biết sẽ làm ra những gì nguy hiểm với cô.

“ Nếu như tôi đến trễ, nếu như tôi không xuất hiện kịp khi em vừa bước xuống xe thì phải làm sao? ” Hạ Bắc Sâm áp tay mình lên mu bàn tay của cô kéo đến trước mặt mà hôn lên mu bàn tay của cô.

Cô vốn dĩ nhìn thấy anh sắp đến mới bước xuống xe, cô nhìn anh nhích người ngẩn lên áp môi mình vào môi anh mà hôn một cái.


“ Sâm Sâm! Em sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng như vậy, em có thể giải quyết những chuyện nhỏ nhặt vì em không giống những người phụ nữ ngoài kia chỉ biết dựa vào đàn ông ” Ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc.

Khiến cảm xúc hỗn độn lúc nhìn thấy cô bước xuống xe muốn đi đến gần Doãn Thư, anh thật sự không biết mình sẽ thế nào khi nhìn thấy cô bị thương như lần ở Macao.

Cũng không biết nếu thật sự Doãn Thư vô tình nhìn thấy cô và muốn lấy mạng cô mà anh đến không kịp thì phải làm sao, anh khi nghe cô gọi thì đã vượt đèn đỏ, lao đến vị trí của cô như con gió trong đầu vô vàng suy nghĩ, trong lòng bất an vô cùng.

“ Bé con, tôi biết em có thể giải quyết tất cả, nhưng em hãy ỷ lại vào tôi một chút được không? ” Hạ Bắc Sâm gục mặt vào vai của cô, hai tay buông lõng đặt ở eo của cô mà siết lấy, anh có thể giúp cô, anh khống muốn cô bẩn tay.

Vì anh chẳng tốt lành gì cả, tay anh nhuốm máu rồi, vậy nên có nhuốm máu thêm cũng không thành vấn đề, nhưng anh không muốn cô động vào những thứ bẩn thỉu anh xem nó như một căn bệnh truyền nhiễm vậy nên khi cô chạm vào Doãn Thư anh rất khó chịu, chỉ hận không mua loại tẩy trắng đến tẩy tay cho cô.

Hạ Bắc Sâm anh mang hận thù người, từng mang suy nghĩ lợi dụng cô, nhưng anh bây giờ không có ý nghĩ đó nữa, cho dù cô biết sự thật muốn rời khỏi anh, chê bai anh là kẻ có bệnh anh cũng sẽ không bao giờ buông tha cho cô, cả đời cô dù vui vẻ hay buồn rầu, dù là tổn thương hay hạnh phúc đều phải ở bên cạnh anh.

“ Ừm! Hạ Bắc Sâm chúng ta về phòng thôi ” Doãn Từ Ân cảm thấy trạng thái của anh ngày một lạ, lúc nóng, lúc lạnh, lúc mặn đôi khi lại nhạt nhưng giây phút này cô chỉ muốn chiều theo ý của cô.

Nhưng Hạ Bắc Sâm không đáp anh im lặng gục mặt lên vai cô, nhưng gương mặt và trán của anh lại nóng vô cùng, nhiệt độ vẫn không ngừng tăng lên khiến cô bất an nâng mặt anh lên.

Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi xinh đẹp đang cố gắng cắn chặt răng vì khó chịu.

Hạ Bắc Sâm ngất xĩu rồi!
Cô khó khăn lật người anh lại, nắm lấy tay anh liền tục gọi “ Sâm Sâm!! Hạ Bắc Sâm anh nghe em nói không ”.

Nhưng cô cảm thấy anh càng ngày càng ra nhiều mồ hôi, không còn cách nào khác liền chạy vào bếp đun nước nóng sau đó lại cầm chiếc khăn cô chạy ra phòng khách lau mồ hôi cho anh.


Chẳng phải lúc nãy còn bình thường sao? đột nhiên bây giờ lại phát sốt rồi? rốt cuộc là sao vậy? hay là do anh bị cảm rồi? nhưng mà ban đêm làm sao bị cảm được chứ.

Doãn Từ Ân cố gắng đỡ lấy anh về phòng, để anh nằm ngay ngắn trên giường cẩn thận cởi bỏ chiếc áo gile trên người, cũng cẩn thận cởi bỏ giày của anh rồi xuống nhà mang nước ấm lên.

Cô cởi bỏ từng cúc áo của anh sau đó lau người cho anh, Hạ Bắc Sâm dáng vẻ bị sốt nhưng môi lại không ngừng mấp mấy.

“ Mẹ ơi!.

ba ơi đừng mà, hai người đừng bỏ rơi Hạ Hạ mà!.

.


Anh gặp ác mộng, cô không biết rõ nội dung nhưng trạng thái này chính là gặp ác mộng rồi, cô lau người cho anh mãi nhưng tình hình vẫn không ổn liền tìm điện thoại của anh, dùng ngón tay của anh mở khoá.


Sau đó gọi cho Lục Phong Vân đến.

Anh ta cũng rất nhanh đã có mặt, nhìn dáng vẻ của Hạ Bắc Sâm liền nhíu mài lạnh lẽo lên tiếng “ Doãn Tiểu Thư cô ra ngoài một chút được không? ”
“ Nhưng anh ấy! ” Doãn Từ Ân khó hiểu.

“ Tôi nói cô ra ngoài, tạm thời cô đừng bước vào đây, đợi khi nào cậu ấy tĩnh táo lại thì hãy vào ” Lục Phong Vân sắp mất kiên nhẫn với cô, giọng cũng vô cùng khó chịu, sắc mặt lại tối sầm.

Cô chỉ đành liếc mặt nhìn Hạ Bắc Sâm trên giường sau đó rời cắn chặt răng mà bước ra khỏi phòng, rốt cuộc Hạ Bắc Sâm làm sao vậy? tai sao Lục Phong Vân lain đuổi cô đi chứ.

Doãn Từ Ân ngồi dưới bật than gần phòng anh, cô chậm rãi cúi mặt không mấy vui vẻ, không biết Hạ Bắc Sâm đã gặp phải chuyện gì trong quá khứ mà lại nức nỡ gọi ba mẹ mình như vậy, khiến cô có chút tò mò.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi