VÌ EM LÀ DUY NHẤT! NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ EM


Buổi sáng thức dậy cả người Doãn Từ Ân đều ê ẩm mình mẩy, cô quay đầu đã không thấy anh đâu rồi, đảo mắt một chút liền nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Sực nhớ ra hôm nay là thứ hai, phải đến công ty cùng anh, nhưng dù sao bọn họ cũng không đi chung vậy nên cô cũng sẽ không gấp gáp, hôm nay phải đến bệnh viện thăm bệnh nhân tối qua đã.

Cô cố gắng đi đến tủ đồ, cầm lấy chiếc váy jeans đen xuông dài qua gối cùng với áo chiếc áo sơ mi ngắn dạng babydoll, rồi mang qua phòng khác tắm, đợi Hạ Bắc Sâm thì sẽ không kịp.

Hạ Bắc Sâm hôm nay tắm xong, sắc mặt anh có chút tươi tỉnh hơn, ngồi trên mép giường hai tay chống ra phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn vào cánh cửa phòng đợi Doãn Từ Ân xuất hiện.

Cô vừa xong quay về phòng định trang điểm một chút thì bắt gặp dáng vẻ của anh liền hốt hoảng tựa như gặp phải ma phải quỷ vậy khiến cô đặt tay lên ngực mình hít thở không thông.

“ Bé con! Thắt cà vạt ” Hạ Bắc Sâm nhìn cô mỉm cười chậm rãi lên tiếng.

“ Bình thường là anh tự thắt mà? sao lại kêu em ” Doãn Từ Ân có chút khó hiểu nhìn anh, chẳng phải bình thường đều là anh tự thắt sao? hôm nay lại đi bảo cô thắt.

Hạ Bắc Sâm vẫn bình thản vô cùng kiên nhẫn đối với Doãn Từ Ân “ Hôm nay tôi muốn em thắt.


Lại đây! ”
Cô hít lấy một hơi chậm rãi cầm lấy cái cà vạt màu đỏ rượu vang, tỉ mĩ thắt cho anh, sau đó còn cẩn thận chỉnh lại cho ngay ngắn.

Hạ Bắc Sâm dán mắt vào gương mặt trắng noãn của cô bất giác có chút thích thú cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.

“ Anh đến công ty trước, em đến bệnh viện sau đó đến sau ” Doãn Từ Ân chậm rãi đứng dậy cô đi đến bàn trang điểm, hôm nay không xoã tóc mà ngược lại búi tóc đuôi ngựa để lộ ra gương mặt xinh đẹp thanh tú của mình một cách rõ ràng.

Anh nhíu mài thắc mắc, ánh mắt dán lên người cô “ Đến bệnh viện làm gì? ”.

“ Tất nhiên là đi thăm bệnh nhân rồi ” Cô thoa son xong liền quay người lại chống tay ra phía sau bàn trang điểm nhìn anh nhướng mài nói.

Dáng vẻ của cô khiến anh thích thú bật cười, anh khẽ gật đầu sau đó đứng dậy nhéo má cô một cái, rồi nắm lấy tay cô đi xuống nhà xe lấy xe.

Vì chiếc Bugatti đã đưa cho Hoằng Tứ lái đưa Kỷ Thư Ninh về rồi nên hôm nay chỉ đành chạy chiếc Mercedes màu đen bóng cất lâu khoonh chạy của Hạ Bắc Sâm vậy.

“ Đi làm vui vẻ ” Cô đứng ở cửa xe chiếc Mercedes đưa mắt nhìn anh.

Hạ Bắc Sâm ở bên trong chiếc Rolls-Royce Phantom phất tay một cái “ Thăm bệnh nhân đừng phế bệnh nhân ” dứt câu liền lái xe đi mất.

Doãn Từ Ân mỉm cười lắc đầu, ngồi vào chiếc Mercedes lái xe rời đi, đến bệnh viện lớn nhất Bạc Thành cô đã hỏi qua Kỷ Thư Ninh, cô nàng nói là Phương Bích đã được đưa vào bệnh viện lớn nhất.

Gia đình cô ta còn đang loạn lên muốn dồn Doãn Thư vào đường chết, vì dám làm hại con gái của họ, nhưng mà Doãn Thư và Mẹ của cô ta chỉ có cô mới được phép ép chết họ.

Phương Bích bị gãy chân phải bó bột, lúc Lục Phong Vân được nhận ca phẫu thuật cho cô ta, anh ta liền bị cô gọi đến nhà kiểm tra tình hình của Hạ Bắc Sâm nên ca phẫu thuật của Phương Bích được người khác đảm nhiệm và kéo dài rất lâu.

Cô ta bây giờ không thể di chuyển, mặt mũi tái nhợt trên giường bệnh.


Doãn Từ Ân sắc mặt lại vô cùng hồng hào bước vào bên trong phòng bệnh của cô ta.

Vừa nhìn thấy cô thôi, cô ta đã ra vẻ khó chịu thẳng ra mặt, thậm chí còn dùng ánh mắt ghét cay ghét đắng nhìn cô.

“ Cô đến đây làm gì? muốn xem tôi biến thành trò cười à? ” Phương Bích trừng mắt nhìn cô.

Nhưng cô lại vô cùng thông thả kéo ghế ngồi xuống vắt chéo chân tháo kính mát đưa đôi mắt chứa nhiều cảm xúc nhìn Phương Bích chậm rãi đáp lain lời của cô ta “ Phương Tiểu Thư thích chồng tôi đến vậy à? ”
“ Còn cố tình chụp ảnh gửi cho tôi? ” Doãn Từ Ân nhướng một bên chân mài nhìn cô ta.

Phương Bích không ngờ cô đến đây hỏi chuyện này, cô ta cũng không chịu thua mà lên tiếng “ Cô thì có cái gì mà xứng với Hạ Bắc Sâm? một đứa rách nát mồ côi như cô hoàn toàn không xứng với anh ấy ” cô ta còn trừng mắt nhìn cô.

“ Tiếc thật! vậy mà anh ấy lại không phải chồng cô, lại đi làm chồng của tôi ” Doãn Từ Ân mân mê những ngón tay của mình vô cùng bình thản không chút gấp gáp.

“ Ý cô là gì? nói thẳng đi ” Phương Bích dần mất kiên nhẫn.

Doãn Từ Ân đứng bật dậy, chậm rãi đi lại chỗ của cô ta dùng tay đè mạnh lên cái chân gãy của cô ta sau đó lên giọng cảnh cáo “ Phương Tiểu Thư làm người phải biết phép tắt, cô động vào chồng tôi thì tôi cũng không ngại phế bỏ cô như cách tôi phế bỏ Doãn Thư đâu ” Cô không muốn Hạ Bắc Sâm dính vào những loại người bẩn thỉu thế này, họ không thích hợp với anh, cho dù sao này hai người họ ly hôn thì cũng phải để Hạ Bắc Sâm tìm được một người tốt.

“ Doãn Từ Ân cô thì làm gì được tôi? loại người như cô chỉ biết bám vào đàn ông ” Phương Bích chiuh đau cắn chặt răng nghiến từng chữ từng chữ một sắc mặt lại càng thêm tái.


Cô buông tay ra, sau đó phủi phủi tay của mình như thể vừa chạm vào một thứ rất bẩn “ Phương Bích! đây là cảnh cáo, đừng động vào đồ của tôi.

Nếu không thì cô không chỉ bị phế ở chân đâu…” ánh mắt sắc bén cuae Doãn Từ Ân nói lên tất cả những gì cô nói vô cùng nghiêm túc.

“ Nếu tôi biết cô tiếp cận anh ấy, thì mặt trời ngày mai Phương Tiểu Thư cũng không cần nhìn đâu ” Cô nói xong liền rời đi.

Để lại Phương Bích sắc mặt tái mét nhớ lại những gì mà Doãn Thư đã nói về Doãn Từ Ân, rằng cô đã thay đổi rồi, bọn họ căn bản đấu không lại, ngay cả Doãn Thư cũng bị Doãn Từ Ân hại đến thân bại danh liệt còn chưa kịp thừa kế Doãn Thị tài sản đã bị phong toả còn bị bắt vào tù.

Mồ hôi trên trán cô ta không ngừng tuông ra, nhưng cô ta không cam tâm, tại sao chị em nhà bọn họ tuy là kẻ thù của nhau, nhưng hai người đều lần lượt dìm cô ta xuống đáy biển, lấy đâu ra mà tự tin ở trước mặt cô ta chứ.

Cô ta không cam tâm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi