VÌ EM LÀ VỢ ANH

Giai Kỳ về tới nhà, lên phòng thấy Mạc Thiệu Khiêm đang sắp vali, cô tò mò đi tới.

"Anh làm gì vậy?"

Mạc Thiệu Khiêm thấy cô liền cười, kéo tay cô để cô ngồi lên đùi mình, giọng nói anh vừa trầm ấm vừa mang vẻ cưng chiều: "Anh bay sang Mỹ công tác, em ở nhà nhớ ngoan."

Giai Kỳ ngước lên nhìn anh: "Anh đi mấy ngày?"

"2 ngày."

Cô gật đầu rồi không nói gì nữa, nhưng chỉ nghĩ tới việc hai ngày không được gặp anh, khuôn mặt cô đã ủ rũ.

Anh thấy vậy đưa tay nhéo má cô, cười cười: "Anh sẽ cố gắng về sớm."

Cô lại gật gật đầu, nhìn vali anh đang xếp dở, cô xuống khỏi đùi anh, đi tới tủ lấy mấy bộ quần áo và đồ dùng cần thiết nhét vào.

Anh ngồi trên giường nhìn cô, ánh mắt ôn nhu ấm áp.

- --

Trưa, cô theo anh ra sân bay, nhìn sân bay rộng lớn và lạ lẫm khiến cô ngó nghiêng cảm thán, nỗi buồn cũng vơi đi không ít.

Mạc Thiệu Khiêm nhận vali từ bác Trương quản gia, tiện tay kéo cô lại gần hôn một cái lên trán.

"Ở nhà ngoan, anh sẽ về sớm thôi." Mạc Thiệu Khiêm vuốt vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng như nước, trong đôi mắt đen như mặt hồ của anh chỉ có mình cô.

Tứ đại vệ sĩ và bác Trương cũng rất thức thời, im lặng đứng một bên làm bình hoa.

Giai Kỳ gật gật đầu, bàn tay trắng nõn túm lấy ca-vat của anh kéo xuống, cánh môi mềm mại hôn lên má anh "chụt" một cái.

Như không ngờ tới hành động của cô, anh đứng bất động, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Giai Kỳ đỏ mặt cười nhìn anh: "Em chờ anh về."

Lúc bấy giờ Mạc Thiệu Khiêm mới hoàn hồn, ngỡ ngàng đưa tay chạm lên má, nhìn cô một lúc mới trả lời: "Được."

Một nụ cười tươi nở trên môi Mạc Thiệu Khiêm, nhất thời làm mọi thứ xung quanh nhạt màu, nụ cười anh như nắng mặt trời khiến cô cảm thấy ấm áp.

- ---

Ngồi trên xe, cô lưu luyến ngó ra ngoài cửa sổ nhìn phía sau, Kính Minh, Hiếu Chính, Hạ Mộc, Trình Thiên thấy thế đành lên tiếng an ủi, nào là Boss sẽ về sớm thôi, nào là chị đại đừng buồn nữa, Boss nhìn thấy sẽ không vui đâu...

Rồi đu đủ thứ khác, bốn cái miệng như bốn con vẹt an ủi cô không biết ngừng nghỉ. Tâm trạng của cô dịu đi một chút, quay sang cười.

Trở về nhà, cô ngáp ngáp mấy cái rồi lấy điện thoại ra chơi, đang chơi hăng say thì có cuộc gọi đến, cô mở ra nhìn, là Huân Thiên Hàn, cô nhận cuộc gọi.

"Alo?"

Cô vừa nói xong, đầu dây bên kia đã đáp lời, nói thẳng ý định gọi điện đến:'"Trưa nay tôi rảnh, tôi mời cô ăn cơm, với lại Tiểu Mạt có vẻ rất nhớ cô."

Giai Kỳ suy nghĩ một lát rồi đồng ý, xách túi rồi ra xe.

- --

Trong một quán lẩu, Giai Kỳ đang vui vẻ gắp thức ăn, vừa hào hứng ăn vừa nhúng. Huân Thiên Hàn đối diện tươi cười nói chuyện, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô. Tiểu Mạt rất thức thời ngồi bên dưới, ăn mấy đồ Giai Kỳ và Huân Thiên Hàn gắp cho. Tứ đại vệ sĩ hôm nay không ngồi cùng Giai Kỳ mà ngồi phía sau cô, cũng ăn một mồi lẩu tương tự.

"Xin lỗi cô, những quán khác không cho thú cưng vào nên phải để cô chịu thiệt ngồi quán nhỏ thế này.

Giai Kỳ cười: "Không sao đâu." nói rồi cô lại cúi xuống ăn.

Huân Thiên Hàn nhìn cô trìu mến, thấy bên miệng cô bị lem, anh lấy giấy ra đưa tới trước mặt lau cho cô. Giai Kỳ ngỡ ngàng nhìn lên, mắt chạm một chiếc lắc hình tròn bằng đồng, im lặng nhìn, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu nói: "Ly hôn với anh ta, ly hôn với anh ta..."

Tứ đại vệ sĩ đằng sau thấy Huân Thiên Hàn lau miệng cho cô liền bất mãn. Gào ầm lên trong lòng: anh ta là ai chứ? Anh ta nghĩ anh ta là ai mà dám chạm vào chị đại? Anh ta chán sống rồi à!?

Bốn người đồng thời đều nhớ tới câu nhắc nhở của chị đại là không được thất lễ, đành trơ mắt nhìn Huân Thiên Hàn rút khăn tay lại.

Boss!!! Em có lỗi với ngài!! Cực kì có lỗi với ngài!!!

Đang thầm kêu gào trong lòng thì thấy Giai Kỳ nghiêng ngả như sắp ngã, Huân Thiên Hàn nhanh tay đỡ. Tứ đại vệ sĩ đằng sau không khỏi giật mình, vội lao đến.

"Chị đại! Chị đại! Chị sao thế?"

"Chỉ đại! Chị tỉnh lại đi!"

"Sao lại thế này?"

Huân Thiên Hàn ra hiệu mọi người im lặng, thành thạo kiểm tra cho cô rồi đưa ra kết luận: "Do mệt mỏi quá độ nên dẫn đến ngất xỉu, không có gì đáng ngại."

8 con mắt ngạc nhiên phóng đến, Huân Thiên Hàn cười cười gãi đầu: "Thực ra tôi là bác sĩ."

Tứ đại vệ sĩ gật đầu, người cảm ơn người cáo từ người xách túi người bế Giai Kỳ rời đi, để lại Huân Thiên Hàn và Tiểu Mạt ở lại.

Anh nhìn theo tới lúc mọi người vào trong xe mới cụp mắt nhìn Tiểu Mạt, thì thầm nói: "Rất nhanh thôi, cô ấy sẽ về bên tao..."

- ---

Nước Mỹ, 8 giờ sáng, Mạc Thiệu Khiêm đang bàn luận với khách hàng về danh mục mới thì nhận được điện thoại, là của Trình Thiên.

Anh lướt ngón tay thon dài lên mở máy, áp vào tai, giọng điệu lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

Trình Thiên như có điều khó nói, cứ Boss Boss mãi khiến Mạc Thiệu Khiêm cực kì mất kiên nhẫn, đang định lên tiếng thì một giọng nói quen thuộc ở đầu kia vang lên, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng và lạ lẫm: "Gọi anh ta về."

Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, anh ta? Nói anh sao?

Trình Thiên cứ Boss Boss mãi không chịu ngừng, cuối cùng Hiếu Chính không chịu được, giật lấy điện thoại, nhấn mạnh từng chữ vì sợ rằng Boss sẽ không nghe rõ.

"Boss, chị đại muốn ly hôn."

"Cái gì!?" anh đứng bật dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi