VÌ EM LÀ VỢ ANH

Cứ như vậy một tuần trôi qua, không hề có một tin tức nào về Giai Kỳ khiến cả Mạc gia đều loạn hết lên.

Mạc Cửu Chương cho dù phải đào ba tấc đất cũng quyết tìm được cháu dâu, Mạc Sùng Quang huy động hết tất cả những thân tín, lật tung trời tìm tin tức con dâu. Hà Dung Chỉ ngày ngày khuyên nhủ Mạc Thiệu Khiêm, chỉ mong anh đừng tự hành hạ bản thân mình như thế.

Ngày thứ 10, có tin Giai Kỳ đang ở Luân Đôn, Mạc Thiệu Khiêm vừa nghe xong đã chạy như bay ra khỏi nhà, đặt vé máy bay cấp tốc tới Luân Đôn tìm người.

Ngày thứ 13, có tin tức Giai Kỳ ở Pháp, Mạc Thiệu Khiêm lại từ Luân Đôn bay sang Pháp, huy động người đi tìm.

Ngày thứ 15, có tin tức Giai Kỳ đang ở Mỹ, Mạc Thiệu Khiêm xốc lại tinh thần, bay chuyến gần nhất tới Mỹ tìm người.

Ba lần liên tiếp đều ở nước ngoài, mỗi lần đều lật tung nước lên để tìm đều không thấy, Mạc gia cuối cùng cũng nghi ngờ đây là tin tức giả, lúc điều tra kĩ càng lại mới biết đúng là tin giả thật! Cả nhà họ lại bị lừa tới ba lần mà không hề hay biết!

Chỉ có mỗi Mạc Thiệu Khiêm vẫn không phát hiện ra, cứ điên cuồng lao đầu vào tìm kiếm cô.

Ngày thứ 29, cuối cùng phía bên kia (ý là phía bên bắt cóc Kỳ Kỳ á!) cuối cùng cũng có động tĩnh.

Mạc Thiệu Khiêm nhìn mấy dòng chữ trên thư rồi lập tức ra khỏi nhà.

Chỉ thấy trên tờ giấy bị vứt xuống đất là mấy từ: Muốn gặp Giai Kỳ, tới đảo XX.

Mạc Thiệu Khiêm theo đúng lời người viết lên thuyền tới đảo XX, chỉ thấy trên đảo ngoài cây cối ra thì chỉ có một nhà thờ mới xây, nhưng Mạc Thiệu Khiêm không nghĩ nhiều liền chạy vào.

Tất cả các cửa sổ cùng những cửa ra đều bị bịt kín khiến bên trong tối đen, Mạc Thiệu Khiêm không chút ngần ngại đi vào.

Trong bóng tối, một chiếc đèn chiếu rọi xuống chỗ Mạc Thiệu Khiêm đang đứng, giọng nói trầm trầm từ trong bóng tối truyền ra.

"Cậu là Mạc Thiệu Khiêm?"

"Phải."

"Tới tìm Giai Kỳ phải không?"

"Phải."

Người kia nghe vậy thì hỏi: "Giai Kỳ là gì với cậu?"

"Cô ấy là vợ tôi." Mạc Thiệu Khiêm kiên định đáp.

"Quan trọng lắm ư?"

"Rất quan trọng." Mạc Thiệu Khiêm không do dự nói.

"Ồ?" tiếng ồ dài vang lên khiến người khác thực không đoán ra người kia rốt cuộc đang vui hay là buồn.

Một khẩu súng ngắn được quăng tới chân Mạc Thiệu Khiêm, âm thanh người kia lại vang lên: "Quan trọng như vậy, liệu cậu có dám lấy tính mạng ra đổi?"

Mạc Thiệu Khiêm nhìn cây súng dưới chân, cúi người xuống nhặt lên, lí trí suốt mấy ngày nay đều bị buồn phiền và nhớ nhung ăn mòn hết, hiện tại trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Tìm thấy cô.

Thấy Mạc Thiệu Khiêm không do dự nhặt súng lên, thanh âm kia xem chừng rất vui vẻ: "Đổi, hay không đổi?"

Mạc Thiệu Khiêm trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có thể cho tôi gặp cô ấy không?"

Người kia cũng trầm ngâm một lúc rồi đáp lời: "Có thể. Chỉ cần cậu nói, cô ấy ắt sẽ nghe được."

Mạc Thiệu Khiêm mới đầu hơi nghi hoặc nhưng vẫn nói, thanh âm trầm thấp trấn định, mang đầy vẻ đau thương cùng luyến tiếc.

"Giai Kỳ."

"Gặp được em kiếp này là may mắn lớn nhất của cuộc đời anh."

"Anh hy vọng kiếp sau có thể gặp được em."

"Kiếp sau anh hứa sẽ bảo vệ tốt em, sẽ không để em rời xa anh nửa bước."

"Giai Kỳ."

"Anh..."

"...yêu em."

Nói rồi kê súng lên trán, đôi mắt đầy tơ máu khẽ nhắm lại, ngón tay khớp xương bóp còi.

"Tiểu Khiêm/Anh họ!" một loạt tiếng hét vang lên, mọi người sau khi nhìn thấy tờ giấy rơi dưới đất liền đi thuyền tới đây, ai ngờ vừa mới tới liền nghe thấy đoạn Mạc Thiệu Khiêm nói yêu Giai Kỳ, trên tay còn cầm một cây súng, kề sát vào huyệt thái dương, nhìn thế nào cũng giống người đang tự tử.

Nhưng mọi người đã tới chậm một bước.

Thanh âm kia vẫn lạnh lùng vang lên bên tai, như một tiếng nổ lớn.

"ĐOÀNG!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi