VÌ EM LÀ VỢ ANH

Hà Dung Chỉ nghe thấy chân liền nhũn ra, khụy luôn xuống đất, Mạc Cửu Chương cùng Mạc Sùng Quang là vẻ mặt không thể tin được, mọi người đi phía sau đều trợn tròn mắt.

Mạc Thiệu Khiêm cứ vậy, cứ vậy mà tự tay kết liễu mạng sống của mình?

Trong đầu mọi người đều vang lên một tiếng nổ lớn, chấn động nhìn bóng lưng kia.

Chỉ thấy bóng lưng ấy vẫn cao to, vẫn hiên ngang như mọi ngày, không có dấu hiệu sụp đổ, mà phía trên, đèn đuốc đã sáng choang, một loạt những vụn pháo bay xuống, đích xác là những loại pháo dùng trong hôn lễ!

Không chỉ mọi người ngạc nhiên, mà Mạc Thiệu Khiêm cũng ngạc nhiên không kém, chỉ thấy cơ thể đột nhiên ấm áp, lúc hoàn hồn mới thấy đó là một thân hình nhỏ nhắn đang ôm mình. Không, chính xác là Giai Kỳ, người mà anh đã điên cuồng tìm kiếm mấy ngày nay.

"Giai...Kỳ?" thanh âm anh trầm thấp, còn có chút không tin được.

Cái đầu trong lòng anh khẽ gật gật: "Em đây."

Mạc Thiệu Khiêm đôi tay run run, muốn đưa tay chạm vào người cô, lại sợ cô biến mất, do dự hồi lâu cuối cùng cũng ôm chặt cô vào lòng.

"Giai Kỳ..." anh nghẹn ngào gọi tên cô, cánh tay siết chặt.

Giai Kỳ sụt sịt, trên khuôn mặt bầu bĩnh đầy nước mắt.

Mạc Thiệu Khiêm chôn đầu vào hõm vai cô, thì thào nói: "Anh nhớ em."

Giai Kỳ nghe vậy nước mắt liền tuôn rơi ào ạt, có trời mới biết những ngày qua cô nhớ anh thế nào, có trời mới biết phải xa anh cô khó chịu biết bao.

Nhưng giờ đây tất cả đã ổn rồi, cô cuối cùng cũng đã được trở về bên anh.

Mạc gia sau một cơn chấn động liền hoàn hồn, nhìn về người đang thong thả ngồi trên ghế kia, tức giận có, oán hận có, chán ghét cũng có. Mọi người dùng đủ loại ánh mắt nhìn ông ta.

"Sao vậy?" ông nhướng mày nhìn mọi người.

Thanh Di bực bội phi lên nói: "Ông còn hỏi vì sao à? Tại ông làm nhà chúng tôi loạn hết lên, lễ cưới của người ta đang tổ chức bình thường liền đem cô dâu của người ta đi mất, biệt tăm biệt tích hơn 20 ngày, đến lúc xuất hiện liền làm cho người ta một trận đau tim như thế. Cứ tưởng bắt cóc tống tiền, ai ngờ lại trả lại dễ dàng như thế. Đây chẳng phải là đùa cợt sao???"

Thanh âm của Thanh Di cực cao, cô nói xong tức giận thở phì phò, hận không thể nắm áo ông ta lay lay một trận.

"Cửu...Cửu Vương?" Mạc Tử Đồng phía sau nhìn người ngồi trên xe lăn không chớp mắt, miệng mấp máy.

"Cửu Vương?" Mạc Sùng Quang chấn động.

Ông mỉm cười nhìn Mạc Tử Đồng: "Ồ! Cậu Mạc, đã lâu không gặp."

Mạc Tử Đồng thực sự là câm nín, anh thật không biết trong tình huống này nên nói gì cho phải.

"Cửu Vương là ai?" Hà Dung Chỉ nghi hoặc nhìn Mạc Sùng Quang.

Mạc Sùng Quang khẽ nhíu mày nói: "Là chủ tịch tập đoàn Hắc Kim, ông chủ thế giới ngầm, thế lực cực kỳ lớn, có thể ngang bằng với chủ tịch một nước."

"Lợi hại như vậy?" Trần Nguyệt Nhi shock, nhân vật lợi hại như thế lại đi bắt cóc Giai Kỳ chỉ để trêu đùa Mạc gia?

Cửu Vương cười, quay sang nói với Giai Kỳ bên kia: "Tiểu Kỳ, nói cho bọn họ biết ta là ai."

Giai Kỳ nghe vậy rời khỏi vòng tay Mạc Thiệu Khiêm, lau lau nước mắt rồi nói, câu vừa nói ra liền làm tất cả mọi người chấn động.

"Đây là Cửu Vương, ba ruột của con."

Tĩnh lặng.

Nhà thờ hoàn toàn tĩnh lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Giai Kỳ biết mọi người chưa tiêu hóa được nên rất ngoan ngoãn im lặng chờ đợi.

"G-gì?" Thanh Di là người hoàn hồn đầu tiên. Cửu Vương lợi hại mà mọi người nói, cư nhiên lại là ba ruột của chị, mà là ba ruột của chị thì chắc chắn cũng là ba ruột của cô. OMG!!!

"Chuyện, chuyện này là sao?" Hà Dung Chỉ ngập ngừng hỏi. Sự thật này đối với bà thực sự rất khó tin.

"Không phải chứ!?" Trần Nguyệt Nhi há hốc mồm.

Chỉ thấy Giai Kỳ không biết lôi từ đâu ra một xấp giấy xét nghiệm ADN, đưa cho mọi người nói: "Con là con gái của Cửu Vương, sự thật 100%."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi