“…..Nếu anh ấy nhớ rõ, sao anh ấy lại thờ ơ với em như vậy?”
Giọng nói của Ôn Dĩ Ninh đột nhiên trầm thấp lại tủi thân, kéo suy nghĩ của Thẩm Tự Chi quay trở lại.
Thẩm Tự Chi đứng dậy, quỳ một gối xuống đất đối diện với Ôn Dĩ Ninh, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đang rũ xuống của cô.
“Anh ấy không phải cố ý thờ ơ.”
“Chỉ là anh ấy sợ hãi.
Một khi cảm xúc mất kiểm soát, anh ấy sẽ khiến cô gái nhỏ của mình sợ hãi.”
Ôn Dĩ Ninh vẫn cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Vậy anh nói xem, tại sao ngày đầu tiên em gặp anh ấy, anh ấy không cho em gọi là anh Thẩm, còn có ý tránh né em nữa.”
Thẩm Tự Chi nghe vậy, cười cười khe khẽ, nâng tay Ôn Dĩ Ninh lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn.
“Hành lý nặng quá, anh ấy không muốn cô gái nhỏ của mình vất vả.”
“……”
“Anh ấy cũng không muốn ở trong lòng cô ấy, vẫn mang thân phận của một "anh trai".”
Đôi môi mỏng khô ráo cọ qua mu bàn tay, có chút ngứa, Ôn Dĩ Ninh giãy giụa một chút, không tránh ra.
“Nhưng mà…… Anh ấy có bạn gái nha.”
“Anh ấy không có.”
Nói rồi, Thẩm Tự Chi thuận thế ngồi xuống cạnh Ôn Dĩ Ninh, “Kia chẳng qua chỉ là một người cũng chẳng được xem là bạn bè, quen biết lúc học đại học, gần đây vì liên quan đến kịch bản mới, tới hỏi anh vài vấn đề thôi.”
Giọng điều người đàn ông giống như đang dỗ dành, lại dịu dàng từ tính quá mức, vang lên bên tai, khiến cho vành tai của Ôn Dĩ Ninh không khống chế được nóng lên.
Cô ôm càng chặt gối ôm trong tay, cả khuôn mặt giống như vùi và trong đó: “ Nhưng mà vòng tay của cô ấy giống vòng tay của anh ấy như đúc.”
“Của anh ấy là do em tặng, không lý do gì lại mua cái giống y đúc cho người khác.” Thẩm Tự Chi ôm Ôn Dĩ Ninh vào ngực, cảm giác được cả người cô mềm mềm, không có cự tuyệt.
Vì thế càng lần tới, muốn hôn hôn đỉnh đầu cô: “Không cần nghĩ quá nhiều, anh ấy chỉ thích em.”
Ôn Dĩ Ninh mơ mơ màng màng gật gật đầu, “Nếu là sự thật thì tốt rồi, cảm ơn anh an ủi em.”
Giờ phút này ngay cả cô cũng không có ý thức được, trong vô thức, thân thể của cô đã gần như dán trên người Thẩm Tự Chi.
Sợi tóc của cô gái nhỏ cọ qua cọ lại gáy anh, một mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn quanh thân anh .
Thẩm Tự Chi cố chống lại ham muốn muốn giữ chặt gáy cô mà hôn lên môi cô, đem cô ôm vào trong ngực: “Anh trả lời em nhiều câu hỏi như vậy, em có phải cũng nên trả lời anh vài câu hỏi không?”
“Câu hỏi gì?” Ôn Dĩ Ninh dựa vào vai anh, vẻ mơ màng trong mắt không giảm, quá mức dịu ngoan.
“Em thích Thẩm Tự Chi sao?”
“……”
Nghe thấy câu hỏi này, Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, đột nhiên im lặng.
Thẩm Tự Chi kiên nhẫn buông cô ra, chờ cô trả lời.
“Em ——”
Ôn Dĩ Ninh há miệng thở dốc, lại chỉ phát ra một âm tiết đơn điệu.
Chống lại ánh mắt đầy cám dỗ của người đàn ông, cô cụp mắt xuống.
“Em không thích anh ấy.”
Không nghĩ đến câu trả lời của Ôn Dĩ Ninh lại như vậy, ánh mắt Thẩm Tự Chi bỗng chốc lạnh xuống.
“Vì sao?”
Ôn Dĩ Ninh nghiêng nghiêng đầu, xoay người lại, chậm rì rì đáp: “Em chỉ là em gái của anh ấy nha, sao em lại phải thích anh ấy.”
“Anh ấy có thích em hay không cũng chả sao hết, chỉ cần anh ấy không ghét em là được rồi.
Dù sao cũng sống cùng một nhà, em không thích ghét nhau như chó với mèo.”
“……”
Cảm nhận được không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, cả người Ôn Dĩ Ninh cứng lại: “Sao anh lại tức giận thế?”
Thẩm Tự Chi chậm rãi đứng lên, giọng nó khôi phục sự lạnh nhạt như trước: “Tôi không có tức giận.”
“Anh rõ ràng có.” Ôn Dĩ Ninh nghiêm túc sửa lại cho đúng, “Em cảm nhận được.”
Ngón tay sửa lại cổ áo của Thẩm Tự Chi dừng lại, không ngờ được mà cười cười tự giễu.
“Đi ngủ sớm một chút.”
Nói xong, anh không chút do dự xoay người, phút chốc bóng dáng liền biến mất khỏi căn phòng.
……
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên hồi lâu rồi, Ôn Dĩ Ninh vẫn ngồi ở mép giường.
Cô chậm rãi giơ tay, xoa xoa lồng ngực mình.
Cô có thể cảm nhận được nơi này đang kịch liệt nhảy lên.
Là căng thẳng.
Lúc người đàn ông hỏi cô có thích Thẩm Tự Chi không, cô vốn định trả lời không chút do dự “Thích”, rồi lại bị một âm thanh trong lòng ngăn lại.
Tiềm thức nói cho cô biết, chuyện chính mình thích Thẩm Tự Chi này, không thể để cho người khác biết.
Tuy rằng cô không hiểu vì sao phải như vậy nhưng cô vẫn nghe theo ý tưởng mãnh liệt này của trái tim mình.
Cảnh tượng trước mắt vẫn là kỳ quái, trong đầu còn có chút hỗn loạn như cũ.
Nhíu mày suy nghĩ một hồi, Ôn Dĩ Ninh ngồi vào bàn học, mở quyển sổ trong tầm tay ra.
Cầm cây bút lên một cách vụng về, cô viết từng dòng một trên trang mới nhất
“Tôi thích Thẩm Tự Chi.”
“Không phải là thích kiểu thích anh trai.”
“Là loại rất thích rất thích ấy.”