Sáng sớm.
Ôn Dĩ Ninh mới vừa tỉnh lại, phát hiện có chút bị sái cổ.
Gối đầu vốn dĩ được kê phía sau đầu, không biết vì sao lại chuyển đến trước ngực mình rồi.
Một cơn đau nhức không thể lường trước ở cổ và vai ập đến, Ôn Dĩ Ninh cố gắng xoa xoa, lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Cô thầm khó chịu ngã xuống giường, nhắm mắt lại một lúc, cho đến khi cơn buồn ngủ tiêu tan một chút, cô mới miễn cưỡng xuống giường.
Đưa tay đặt lên nắm cửa, vừa định ấn xuống, Ôn Dĩ Ninh chớp chớp mắt liên tục, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo.
Trên tường bên phải cửa treo một chiếc gương soi toàn thân, Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy trong gương bộ dáng lộn xộn lại còn ngái ngủ của chính mình.
Nếu là lúc bình thường, cô cứ để bộ dạng này đi ra ngoài kiếm một miếng bánh mì về làm bữa sáng cũng không có gì sai cả.
Nhưng bây giờ trong nhà có thêm một người.
Nếu thật sự để bộ dáng đầu bù tóc rối này đi ra ngoài, cô thực sự không có mặt mũi nào đối mặt với Thẩm Tự Chi.
Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng trở lại, sửa soạn một phen, tay chân nhẹ nhàng đi mở cửa.
Thẩm Tự Chi đang ngồi trước bàn ăn, trong đĩa trước mặt để một lát bánh mì, một ly cà phê đã uống một nửa để cạnh bên tay, trừ những thứ này ra không còn gì nữa.
Dường như không nghe thấy động tĩnh xung quanh, lúc Ôn Dĩ Ninh từ trong phòng đi ra, ánh mắt anh cũng chả thèm nhìn lại đây một chút, vẫn chậm rãi thong thả ung dung uống cà phê, cứ như chỉ có một mình anh ở đây.
Rõ ràng khí tức quanh thân vẫn lạnh lẽo như mọi ngày nhưng không hiểu sao, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy được, hôm nay Thẩm Tự Chi có chút không ổn.
So với hai ngày trước, hình như càng xa lạ hơn nhiều.
Lúc đi qua bàn ăn, Ôn Dĩ Ninh nhẹ giọng chào hỏi với Thẩm Tự Chi: “Buổi sáng tốt lành.
”
Mi mắt Thẩm Tự Chi hơi nhếch lên, thờ ơ gật đầu.
Bầu không khí xa lạ một cách lạ lùng.
Ôn Dĩ Ninh cắn cắn môi, lại chậm rãi buông ra, quay người đi vào phòng bếp lấy bữa sáng cho mình.
Trong tủ lạnh chả có gì cả, trừ bỏ cơm hôm qua cô nấu còn thừa một chút thức ăn với một túi bánh mì.
Cũng trách không được Thẩm Tự Chi lại ăn đơn giản đến vậy.
Ôn Dĩ Ninh lấy ra hai lát bánh mì, đặt lên máy làm nóng bánh.
Sau khi nghe thấy âm thanh máy móc khởi động, cô dựa vào tủ lạnh bên cạnh, lấy điện thoại ra chơi gϊếŧ thời gian.
Ngày thường tần suất cô sử dụng di động rất cao, thuộc kiểu người nghiện dùng di động, cô có thói quen dù là chuyện gì cũng dùng cách chơi di động để dời đi lực chú ý.
Mới vừa mở khóa, khung chat với Thẩm Tự Chi liền đập vào mắt.
Khung chat dừng lại ở tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh.
Thẩm Tự Chi không trả lời cô.
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy nhàm chán, bỗng nhiên cảm thấy lướt phần mềm nào cũng tẻ ngắt luôn.
Âm thanh cửa phòng bếp bị mở ra vang lên, Ôn Dĩ Ninh theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Biên độ cử động có chút lớn, liên lụy đến cơ vai cơ gáy, đau đớn do bị sái cổ lại đến lần nữa, đau đến mức cô hít ngược một hơi khí lạnh, cúi đầu che một bên cổ.
Động tĩnh như vậy, Thẩm Tự Chi cũng chả thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ thản nhiên đi đến trước mặt cô rồi bước qua luôn, sau khi dọn dẹp xong bộ đồ ăn của mình, cũng không dừng lại, cứ thế ra khỏi phòng bếp.
Máy làm nóng bánh mì kêu “Đing” một tiếng, kéo lực chú ý của Ôn Dĩ Ninh trở về.
Cô thất thần bỏ hai miếng bánh mì vào đĩa, lúc vừa bước ra khỏi phòng bếp thì thấy bộ dáng sắp ra ngoài của Thẩm Tự Chi.
Nhìn bóng dáng anh, Ôn Dĩ Ninh bỗng chốc không nói ra lời.
Câu “đi đường cẩn thận” sắp bật ra khỏi miệng, lại theo tiếng đóng cửa mà nuốt vào trong bụng.
Rõ ràng không gian đâu lớn lắm, bỗng chốc lại có chút an tĩnh đến mức quá đỗi trống trải.
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu cắn một ngụm bánh mì.
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Nếu nói về hình thức ở chung của hai người hai ngày trước, tuy rằng có chút lễ phép lại xa cách nhưng ít ra cũng có chút độ ấm.
Thế rồi buổi sáng hôm nay, lúc hai người bọn họ ở chung, thật giống như hai người xa lạ chả có chút quan hệ nào bỗng dưng bị cột chung một chỗ vậy.
Ở giữa hai người có một rào cản vô hình, lạnh lùng đến đáng sợ.