Tại buổi đấu giá, cô vì không muốn gây náo động nên phải buộc lòng kìm nén sự yêu thích đối với bốn chiếc bát nhỏ này, lúc đó cô chỉ muốn nhanh chóng đem chúng về nhà nhét vào trong chăn bông ấm áp, chẳng ngờ giữa đường lại nhảy ra một Dụ Lâm Hải phá bĩnh, tranh đoạt vật yêu thích của người khác.
Cô biết anh cũng là một người say mê đồ cổ, người có tiền đều thích sưu tầm một vài thứ cũng không có gì đáng trách, nhưng cô thật sự không biết kiến thức về đồ cổ của anh uyên bác đến trình độ nào.
Trong buổi đấu giá ngày hôm đó, nhìn dáng vẻ anh quyết tâm giành được bốn chiếc bát nhỏ này, Nam Mẫn liền biết nếu hai người bọn họ tiếp tục cứng rắn đối chọi thì bốn chiếc bát nhỏ chắc chắn sẽ bị thổi tới mức giá trên trời, đến lúc đó tin tức lại nổi lên trên các mặt báo sẽ càng khó kết thúc sự việc.
Không đấu giá được đồ vật không đáng sợ, nhưng nếu như làm giá cả thị trường hỗn loạn vậy đó lại là một chuyện lớn.
Nếu hiện tại bốn chiếc bát nhỏ này đã trở lại tay cô, Nam Mẫn cũng không cố ý tỏ vẻ nữa, vừa chạm vào bát bệnh nghề nghiệp của cô liền phát tác, trong đôi mắt cô chỉ có hình bóng của bốn chiếc bát nhỏ đáng yêu này, từ hoa văn tới màu sắc, từ miệng tới đáy, cô không bỏ sót bất kỳ điểm nào, xúc cảm, độ trơn bóng và mùi hương đều đánh giá một lượt mới coi như xong.
Dụ Lâm Hải thấy cô còn đang đang khụt khịt mũi ngửi, động tác nhỏ dễ thương đó trông giống như một chú poodle, chọc anh không thể không cười ra tiếng.
Nam Mẫn lúc này mới lưu luyến quên lối về mà ngẩng đầu lên, chạm phải nụ cười của anh cũng không cảm giác có bao nhiêu thẹn thùng, nếu là người ngoài không thạo nghề, có lẽ sẽ cảm thấy những hành động này của cô rất kỳ quặc, nhưng đối với người trong nghề đây chỉ là chuyện bình thường.
Cô miễn cưỡng đặt bốn cái bát nhỏ xuống rồi nói: “Cảm ơn sự hào phóng của tổng giám đốc Dụ, vậy tôi xin vui lòng nhận lấy vậy”.
Dụ Lâm Hải vừa định đáp một câu ‘không có gì’ thì đã thấy cô sau khi cất chiếc hộp đi lại rút ra một tấm chi phiếu từ trong túi xách, đẩy về phía anh: “Đây là năm triệu, cũng xin tổng giám đốc Dụ hãy vui lòng nhận cho”.
Không biết vì sao dáng vẻ cô đưa chi phiếu lại gợi nhớ cho anh tới cảnh tượng ly hôn ngày đó, anh cũng từng đưa cho cô một tấm chi phiếu như vậy.
Lúc đó anh không có cảm nhận gì đặc biệt, nhưng sau khi đặt mình vào vị trí của cô, anh mới biết được hành động lúc đầu của mình gây tổn thương cho người khác như thế nào.
Nụ cười trên mặt anh vụt tắt, ánh mắt cũng tối sầm lại.
Dụ Lâm Hải bình tĩnh đẩy lại chi phiếu, nói: “Đây là món quà tôi tặng tổng giám đốc Nam, trả tiền thì xa cách quá, chúng ta còn một khoảng thời gian dài hợp tác trong tương lai, bốn chiếc bát nhỏ này cứ coi như món quà gặp mặt tôi tặng cho tổng giám đốc Nam đi”.
Cô biết anh sẽ nói như vậy.
Nam Mẫn sớm đã có chuẩn bị nên cũng không kiên trì thêm nữa, chỉ tương tự lấy ra một thứ khác: “Nếu đã như vậy, vậy thứ này liền tặng cho tổng giám đốc Dụ, coi như quà đáp lễ của tôi đi”.
Cô thực sự không muốn mắc nợ anh một chút nào.
Dụ Lâm Hải cười khổ trong lòng, anh nghi hoặc nhận lấy quà đáp lễ của cô, là một ống trụ dài, mở ra xem thì chính là bức tranh phong cảnh anh từng thấy trong văn phòng của cô, bên dưới đề ba chữ ‘Định Phong Ba’ của Tô Đông Pha.
“Cô không tiếc cho tôi bức tranh này sao?”
Dụ Lâm Hải sưu tầm không ít danh họa, tuy rằng bức tranh này chỉ là tác phẩm mô phỏng nhưng bất luận là kỹ xảo hội hoạ hay nét bút đều không tệ, đặt trong thị trường hiện tại có thể thật giả lẫn lộn và bán với giá cao hơn mười triệu.
Nam Mẫn nhàn nhạt đáp: “Một bức tranh mà thôi, không có gì phải luyến tiếc cả, tổng giám đốc Dụ không chê bai là tốt rồi”.
Lời nói của cô mang tính chất xã giao nhưng câu từ lại hoàn toàn không khách sáo, như thể chính cô là người vẽ ra bức tranh đó vậy…, một ý nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong đầu khiến anh không nhịn được mà trợn to mắt.
Cổ họng anh hơi nghẹn, cuống họng bỗng nhiên có chút khô khốc: “Bức tranh này không phải là do cô vẽ đó chứ?”
Đối mặt với sự kinh ngạc của Dụ Lâm Hải, Nam Mẫn nhàn nhã đáp: “Anh Dụ à cho dù anh có nhìn thấu loại chuyện này cũng xin đừng nói toạc ra”.
Thực sự là do đích thân cô vẽ!
Cô rốt cuộc còn có những kỹ năng nào mà anh không biết đây?
Nhưng dưới ánh mắt trầm lặng của Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải tận lực nuốt xuống sự ngỡ ngàng cùng hoài nghi chứa chan, người phụ nữ này thực sự che giấu mọi chuyện kín như bưng, nếu anh lại la hét, ngược lại hiện ra bản thân chưa trải sự đời, sẽ bị cô xem thường mất.
Nếu đơn thuần là vẽ tranh, cũng không có gì không thể để người ta biết, nhưng chuyện giả mạo này là năng lực bí mật không thể để lộ ra ngoài, càng điệu thấp càng tốt.
Có thể nhìn ra anh có một đống vấn đề muốn hỏi, lại thích mê nhìn chằm chằm bức tranh, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng sợ nó sẽ vỡ nát, dáng vẻ dè dặt này khiến người ta có chút buồn cười.
Nam Mẫn chủ động giải thích cho anh: “Bức tranh này là tác phẩm thuở nhỏ của tôi, cũng không coi là một đứa trẻ, khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, tôi cùng bố đi xem một buổi triển lãm nghệ thuật, lúc đó tôi rất hứng thú với lời của Tô Đông Pha, cảm thấy đời người rất hào hùng, bất luận là giông tố lớn tới đâu cũng không cần phải sợ hãi, tất cả chỉ là một màn khói mưa cho đời mà thôi”.
“Mười bốn mười lăm tuổi cũng là khoảng thời gian sau khi cô bị bắt cóc đúng không?”
Dụ Lâm Hải tiếp lời một cách vô cùng tự nhiên, cũng đột nhiên thấy rằng anh và Nam Mẫn thực sự đã chứng kiến những tháng ngày khó khăn nhất nhất trong cuộc đời của nhau.
Hai chữ duyên phận này có đôi khi cũng thật kì diệu.
“Ừm”, Nam Mẫn thờ ơ gật đầu.
Dụ Lâm Hải cúi đầu nhìn xuống bức tranh, vẫn là dáng vẻ khó mà tin được hỏi tiếp: “Cô mới xem thoáng qua sau đó trở về liền có thể vẽ được như vậy sao?”
“Đương nhiên là không, anh tưởng rằng tôi là thần thánh à?”