Nam Mẫn có chút không nói nên lời, cho dù cô có bản lĩnh nhìn qua không quên cũng không thể lợi hại tới mức nhớ rõ từng chi tiết từ giấy tới tỷ lệ kỹ thuật như vậy: “Bố tôi rất thích bức tranh này, vốn dĩ muốn mua lại nó nhưng người phụ trách đó sống chết không đồng ý, sau đó dưới sự bám víu không rời của bố tôi ông ta cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý cho bố tôi mượn ba ngày, tôi thấy bố thực sự quá yêu thích nên dứt khoát chiếu theo đó vẽ cho ông một bức… lúc đó chưa thể nói là kỹ thuật sâu rộng như thế nào, tuổi còn quá nhỏ, cũng xem không thấu rốt cuộc phải diễn đạt dụng ý của bài thơ này ra sao, về cơ bản chỉ là trông bầu vẽ gáo mà thôi.
Nhưng bố tôi rất thích nên vẫn luôn treo trong phòng làm việc của mình cho tới hiện tại”.
Dụ Lâm Hải lắng nghe lời tường thuật giản đơn của cô giống như đang nói về một bức tranh được phác thảo một cách tình cờ vậy, anh bỗng nhiên hiểu được câu ‘khoe khoang một cách tinh tế’ có nghĩa là gì.
“Trông bầu vẽ gáo còn có thể vẽ ra giống như đúc như vậy, cô cũng quá khiêm tốn rồi”.
Nam Mẫn nhẹ lắc đầu: “Điều này chỉ có thể chứng minh anh vẫn chỉ là ngoài ngành trên phương diện này, người ngoài nhìn bề nổi, mà người tinh thông xem bản chất, nếu bức tranh này bị sư phụ tôi nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng tôi đang phá hoại tiếng tăm của ông ấy.
Nhưng người học trò chẳng ra gì như tôi, đôi tay này cũng đã bị phế bỏ rồi, muốn phá hoại tiếp cũng không phá nổi”.
Dụ Lâm Hải cau mày: “Cô đang nói vết chai trên tay mình sao?”
Nam Mẫn im lặng.
Nghề làm giả này không chỉ đơn giản dựa vào việc vẽ lại một bức tranh giống vẻ bên ngoài là xong mà phải giữ gìn xúc cảm tinh tế tỉ mỉ mới có thể cảm nhận những thứ khác nhau, mà đầu ngón tay của cô đã bị chai sần dày đặc, sớm đã không còn cách nào cảm nhận sự tiếp xúc chân thực với đồ vật được nữa, thứ cô vẽ ra sao có thể làm giả như thật được?
Sau khi biết được thân phận thực sự của Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải vẫn luôn thắc mắc không biết nốt chai trên tay cô có nguồn gốc như thế nào.
Đường đường là cô cả của nhà họ Nam, cho dù không được nâng niu từ bé cũng sẽ không giống như những đứa trẻ ở nông thôn cả ngày phải xuống ruộng làm đồng, vậy vết chai trên lòng bàn tay của cô ấy là do đâu?
Dụ Lâm Hải vừa định gặng hỏi thêm thì nhân viên phục vụ đã mang món ăn lên, anh chỉ đành cất bức tranh lại, tạm thời đè xuống một bụng câu hỏi.
Các món ăn do chính tay đầu bếp quốc yến Đinh Danh Dương làm, cho dù là món ăn gia đình thông thường cũng có thể nấu ra hương vị khác biệt, hương thơm nồng nàn này khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.
“Dùng bữa thôi”.
Hai người mặt đối mặt bắt đầu ăn cơm, trong bữa ăn họ tán gẫu về dự án trường đua ngựa, cả hai đều không phải người nhiều lời nhưng từng câu từng chữ đều có thể chỉ ra trọng điểm, hơn nữa anh còn luôn là người vừa mở đầu cô liền biết được anh có ý gì, giữa họ dường như có một loại hiểu ngầm khó diễn tả thành lời.
Một bữa cơm này khách chủ đều vui vẻ, bầu không khí cũng rất hòa ái, thực sự có một loại cảm giác như gặp lại những người bạn cũ lâu năm
Nam Mẫn chợt nhớ tới lời Phó Vực từng nói, ‘không kết thành vợ chồng vẫn có thể trở thành bạn’.
Con ngươi cô hơi co lại, ánh mắt rơi xuống người Dụ Lâm Hải ở phía đối diện, rõ ràng là tối nay anh đặc biệt trưng diện qua, tuy rằng anh ngày thường cũng mặc vest và đi giày da, nhưng bộ vest màu lục lam nhạt cùng khuy măng sét xanh lam đậm hôm nay, còn có chiếc cà vạt đỏ rất không phù hợp với phong cách thường ngày của anh kia, tất cả đều lộ ra khí chất của một người đàn ông trẻ thành đạt nên có.
Trước không nhắc tới những thứ khác nhưng ngoại hình và khí chất của người đàn ông này quả thực hiếm có trên đời, rất ít có người phụ nào có thể từ chối trước hình mẫu kiểu này, và cô cũng không ngoại lệ.
Nếu không từng yêu anh sâu đậm thì làm sao có thể bị anh tổn thương sâu sắc đến vậy, có lẽ họ thực sự có thể trở thành bạn bè, hay thậm chí có thể nói là… tri kỷ.
Dụ Lâm Hải tự nói chuyện một hồi vẫn không nghe thấy phản ứng từ phía Nam Mẫn thì ngước đầu lên mới phát hiện ra cô đang lặng lẽ nhìn anh chăm chú, trong đôi mắt to tròn của cô mang đầy đau thương, dưới đôi mắt long lanh ánh nước, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt cũng hiện lên vài phần mê ly.
Anh bất giác phát hiện ra rằng bản thân tối nay đã nói rất nhiều điều, có lẽ còn nhiều hơn tất cả những lời gộp lại anh nói trong một tuần.
Không phải là anh đang cố gắng tìm chuyện để nói mà là muốn nói gì thì sẽ tự nhiên bộc bạch ra ngoài.
Tại sao trước đây anh không phát hiện ra giữa mình và Nam Mẫn có nhiều chủ đề để nói chuyện đến như vậy? Là vì duyên cớ cô luôn ngụy trang trước mặt anh, hay anh chưa từng mở lòng với cô?
“Nam Mẫn”, anh bỗng nhiên gọi tên cô.
Trong lúc thất thần, Nam Mẫn vô thức đáp một tiếng: “Hửm?”
Đôi mắt đen như mực của Dụ Lâm Hải sâu thẳm nhìn người phụ nữ đối diện, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, anh mấp máy môi, giọng nói khàn khàn trầm thấp nhưng vô cùng trực tiếp: “Chúng ta, còn có thể bắt đầu lại từ đầu không?”
Trái tim Nam Mẫn run lên mãnh liệt, sau khi ý thức được những gì anh nói mới chậm chạp hoàn hồn lại.
Trầm mặc, sự trầm mặc rất lâu bao trùm lên cả gian phòng.
Dưới cái nhìn chăm chăm trầm tư của Nam Mẫn, trái tim Dụ Lâm Hải không kìm được dâng lên chút hoảng loạn.
Tại khoảnh khắc này anh giống như chàng thiếu niên thu hết can đảm nói lời tỏ tình với người con gái mình đem lòng mến mộ thời thanh xuân, tuy lo sợ bị cự tuyệt nhưng lại không dằn được mà chộn rộn cả con tim, căng thẳng chờ đợi đáp án của cô.
Khóe môi Nam Mẫn lại từ từ nhếch lên, không có vui sướng, chỉ còn lại sự mỉa mai: “Tổng giám đốc Dụ, không lẽ anh được đả thông hai mạch nhâm đốc, đột nhiên chuyển mình từ hình tượng mỹ nam si tình sang tình thánh rồi sao?”
Dụ Lâm Hải giống như bị dội một gáo nước lạnh, đồng tử anh khẽ run, môi cũng mím lại thành một đường: “Ý em là gì?”
“Tối qua còn hẹn riêng với người đẹp váy đỏ, tối nay lại đeo đuổi vợ cũ, kỹ thuật một chân đạp hai thuyền này của anh Dụ vẫn nhuần nhuyễn như ngày nào”.
Bờ môi cô khẽ cong, mang theo ý cười mỏng manh, nhưng sâu nơi đáy mắt lại lộ ra nồng đậm rét lạnh.