VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 357

“Nha đầu ngốc! cháu uống xong rồi bà sẽ dặn thím Vương cho cháu một bát đầy.” Bà nội sợ gương mặt đỏ do phơi nắng của Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói.”Đúng là có chỗ bị rộp.”

“Cháu quên không mang khẩu trang.” Tề Mẫn Mẫn cong môi nói. Cô nên sớm nghĩ ra phơi nắng lâu quá sẽ làm da bị tổn thương. Cô cảm thấy chính mình có những lúc rất không thông minh, thậm chí là ngu ngốc.

“Không sao! Bà nội có cách!” Bà nội cười nói.”Thím Vương, thím vào phòng ngủ của tôi, lấy một ít lá lô hội trong chậu thuốc ra đây.”

Chỉ một lúc sau, thím Vương liền cầm một ít lá lô hội đưa đến cho bà nội: “Thưa bà,đây ạ.”

“Thím giã nó cho ra nước.” Bà nội dặn dò.”Sau đó để Tề Mẫn Mẫn đắp mặt.”

“Được.” Thím Vương nghe lời mang lá lô hội vào nhà bếp.

Tề Mẫn Mẫn nhìn bà nội bằng ánh mắt sùng bái: “Bà nội, bà thật lợi hại! Cái gì cũng biết!”

“Bà đi qua đường còn nhiều hơn cháu ăn muối!” Bà nội Hoắc kiêu hãnh mà cười rộ lên.

“Bà nội, những lời này của bà cháu nghe nhiều đến mức tai đóng kén rồi.” âm thanh của Hoắc Trì Viễn được truyền đến từ cửa.

Chú về rồi?

Tề Mẫn Mẫn lập tức hồi hộp. Cô nhanh chóng ngồi thẳng người, nhìn Hoắc Trì Viễn thong dong đi về phía mình.

“Bà nội, bà có nước ô mai không?” Hoắc Trì Viễn nhìn bát nước ô mai trong tay Tề Mẫn Mẫn, cười hỏi bà nội.

“Bà nấu cho cháu dâu uống, không cho cháu uống!” Bà nội kiêu hãnh nói.

Hoắc Trì Viễn cong môi: “Bà nội thật bất công!”

Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn đang làm nũng bà nội, có một loại xúc động khó tả. Đây chính là Hoắc Trì Viễn lạnh lẽo vô tình với cô sao?

Lúc tim cô đang loạn nhịp, Hoắc Trì Viễn tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy cái bát trong tay cô, uống sạch nước ô mai còn lại.

“A! Đó là….em….em đã uống rồi….” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, nhìn Hoắc Trì Viễn.

Anh không chê cô bẩn đấy chứ?

Cái bát kia có khi nào dính nước bọt của cô không?

Hoắc Trì Viễn xâu xa nhìn cô liếc mắt một cái, đặt bát xuống, đứng dậy đi lên lầu.

“Thưa bà, nước lô hội đã làm xong” Thím Vương mang ra một cái bát, cung kính nói với bà nội.

Đôi mắt nhanh nhạy của bà nội nhìn cháu trai và Tề Mẫn Mẫn có chút băn khoăn: “Thím Vương, việc đắp mặt cho Tề Mẫn Mẫn giao cho Hoắc Trì Viễn là được.”

Hoắc Trì Viễn trở lại, nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, lúc này mới phát hiện ra trên mặt cô có vết thương nghiêm trọng do phơi nắng, lập tức cau chặt mày: “Sao lại thế này?”

“Em…cùng bạn học đi dạo phố, đi hơi lâu một tí.” Tề Mẫn Mẫn chột dạ nắm chặt ngón tay. Cô không dám nói thật, bởi vì cô sợ Hoắc Trì Viễn không cho cô tiếp cận bà Tưởng. Hơn nữa hiện tại anh đã biết cô là hung thủ, càng không thể cho phép cô đến gần nhà họ Tưởng. Cô muốn bù đắp nên lời nói dối này cô phải nói.

Hoắc Trì Viễn, thật xin lỗi, em cũng không muốn gạt anh!

Ở trong lòng cô xin lỗi đối với Hoắc Trì Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi