VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 358

“Theo anh lên lầu!” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt nói xong, liền nhận lấy nước lô hội trong tay thím Vương, nắm chặt bàn tay Tề Mẫn Mẫn, đưa cô lên lầu.

Có lẽ bởi vì Hoắc Trì Viễn nắm quá chặt, Tề Mẫn Mẫn cảm giác ngón tay đau như bị kim châm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cau lại.

“Làm sao vậy?” Hoắc Trì Viễn quay đầu, quan tâm nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu cười: “Không có việc gì.”

Hoắc Trì Viễn chăm chú nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái, rồi phụng phịu tiếp tục đi lên lầu.

Vào phòng ngủ, anh ngồi xuống đầu giường, để Tề Mẫn Mẫn nằm trên chân mình, nhúng tay vào chén nước lô hội nhẹ nhàng xoa lên mặt Tề Mẫn Mẫn.” Người ta rủ em đi dạo phố thì em cũng đi, em có chút chủ kiến nào không vậy?

Bị say nắng thành như thế này còn cùng người ta đi dạo?”

Nghe được lời răn dạy lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn chẳng những không tức giận, ngược lại còn có chút cảm đụng. Bởi vì quan tâm cô, anh mới dạy dỗ cô, bằng không, với tính cách của anh anh sẽ không bao giờ quan tâm đến cô.

“Lúc say nắng em không cảm thấy đau.” Tề Mẫn Mẫn túm túm áo của Hoắc Trì Viễn, nhìn anh thận trọng,”Chú, anh đừng giận em.”

“Bị phơi nắng đến mức này, anh tức giận thì làm được gì?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng hừ một tiếng. Tuy rằng ngữ khí cứng rắn, nhưng động tác tay lạ đặc biệt dịu dàng, dường như sợ mạnh tay một chút sẽ làm đau cô.”Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Lành lạnh, rất thoải mái. Chú, cảm ơn anh.” Tề Mẫn Mẫn cảm kích nhìn Hoắc Trì Viễn.

Anh chỉ nói như vậy, cô có phải đang rất cao hứng không?

Hoắc Trì Viễn trầm mặc nhìn Tề Mẫn Mẫn, ánh mắt gắt gao giằng co trên mặt cô. Cô không hiểu ánh mắt thâm thúy kia rốt cuộc là yêu hay là hận.

Hoắc Trì Viễn đưa ngón tay chải tóc Tề Mẫn Mẫn, giống như khẽ vuốt ve.

Tề Mẫn Mẫn không kìm được lòng cầm lấy bàn tay của Hoắc Trì Viễn, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

Hoắc Trì Viễn cảm giác ngón tay Tề Mẫn Mẫn thô ráp mà sửng sốt vài giây, sau đó nhanh chóng bắt lấy tay cô: “Đây là cái gì?”

Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng rút tay về, giấu ra sau lưng, khẩn trương lắc đầu thật mạnh: “Không có chuyện gì đâu.”

Hoắc Trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, đặt lên đùi, luồn hai tay qua hông cô túm lấy tay cô, khuôn mặt bình tĩnh nhìn về phía bàn tay sưng đỏ của cô hỏi: “Đây là không có việc gì sao? Đừng nói với anh vết thương này là do em tự cắn mình!”

Ánh mắt sáng xinh đẹp của Tề Mẫn Mẫn rũ xuống, cảm xúc trùng xuống nói: “Chú, anh cứ coi như là em tự cắn mình đi.”

“Anh muốn biết nguyên nhân!” Hoắc Trì Viễn không chịu buông tha Tề Mẫn Mẫn, ánh mắt thêm rét lạnh.

“Em….em về nhà! Giúp cha nhổ cỏ. Em…. Em không dám nói với anh chuyện em về nhà, sợ anh tức giận.” Tề Mẫn Mẫn rủ đôi mắt đẹp, chột dạ giải thích.

“Mặt cũng vì như vậy phơi nắng mà bị thương?” Hoắc Trì Viễn nghe câu trả lời của Tề Mẫn Mẫn, nghiêm mặt hỏi.

“Thật xin lỗi. Em lại gạt anh.” Tề Mẫn Mẫn rưng rưng nước mắt, tự trách cắn môi.

Cô thương anh như vậy, nếu không vì bất đắc dĩ cô tuyệt đối không muốn lừa anh.

“Thích nói dối…..Đúng là tiểu nhân lừa đảo!” Hoắc Trì Viễn ra sức nghiến răng, lãnh khốc trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi