VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 905

“Em không khó quá.” Tề Lạc cố gắng bức ra mấy giọt nước mắt, mang theo bi thương nói: “Một ngày cũng là đủ rồi…”

“Theo ông nói một chút chuyện xấu trước đây của cháu nào.” Hoắc Tra Bố nắm tay Tề Mẫn Mẫn, tràn ngập từ ái nói.

“Chuyện xấu?” Tề Mẫn Mẫn chu miệng, bất mãn kháng nghị, “Ông ngoại, cháu là con gái, nói chuyện xấu thì rất dọa người, cháu nói những chuyện thú vị xảy ra lúc đến trường đi.”

“Cũng được, thế nhưng ông cũng thích nghe chuyện xấu của cháu.” Hoắc Tra Bố thoải mái cười.

“Lúc cháu vừa học năm nhất, cháu ngồi cũng bàn với một nữ sinh tóc ngắn đặc biệt, cháu đã đến gọi bạn ấy là anh, khiến bạn ấy khóc.”

“Đây là chuyện xấu!” Hoắc trì Viễn cười liếc mắt nhìn cô một cái.

“Ai nói?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn chu miệng: “Cho dù là chuyện xấu, cũng là chuyện xấu của bạn ấy, ông ngoại, cháu nói đúng không?”

“Ông đồng ý với Hoắc trì Viễn.” Hoắc Tra Bố cười ha ha nói.

“Cháu lại nói một chuyện xấu của người khác nữa!” Tề Mẫn Mẫn không cam lòng còn nói thêm mấy chuyện xảy ra lúc nhỏ, đùa Hoắc Tra Bố cười toe toét.

Hoắc trì Viễn dựa vào tủ đầu giường, vẻ mặt cưng chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn. Anh biết Tề Mẫn Mẫn cố ý khiến ông ngoại cười, tâm địa của cô đúng là thiện lương, đơn thuần, chỉ muốn đối tốt với người khác.

Anh liền thích cô như vậy, càng đơn giản càng tốt.

“Đủ rồi, đủ rồi, ông cười lạc giọng rồi.” Hoắc Tra Bố cười ha ha khoát tay với Tề Mẫn Mẫn.

“Cháu mát xa tay chân cho ông nhé.” Tề Mẫn Mẫn ngồi cạnh giường bệnh, bắt đầu mát xa cho ông.

Hoắc trì Viễn nhìn thấy cô điều khiển lung tung, không khỏi lắc đầu. Anh đi qua ngồi xổm ở bên giường khác, nói với Tề Mẫn Mẫn: “Em làm không đúng, ấn huyệt vị cũng không đúng. Em phải ấn ở đây… như thế này…”

“Ông ngoại, cháu thiếu chút nữa thì quên, cháu rể của ông tinh thông thuật mát xa, để cho anh ấy hầu hạ ông đi.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

Hoắc trì Viễn chỉ hơi hất mày với cô, rồi bắt đầu mát xa cho Hoắc Tra Bố.

Giữa trưa, Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn đến nhà ăn bệnh viện ăn cơm thì Tề Mẫn Mẫn kiệt sức nằm ra bàn, mí mắt cố gắng mở to, vẻ mặt mệt mỏi.

Hoắc trì Viễn đặt đồ ăn lên bàn xong, ngồi vào đối diện với Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi:”Mệt lắm không? Nếu không chiều anh anh sẽ sắp xếp một người chăm sóc đặc biệt, em chỉ cần nói chuyện với ông ngoại thôi.”

“Không phải mệt, mà là buồn ngủ. Không mở được mắt.” Tề Mẫn Mẫn cố gắng mở to mắt ra nhìn Hoắc trì Viễn.

“Đêm nay nhất định sẽ cho em đi ngủ sớm một chút.” Hoắc trì Viễn tà tà cười nói.

“Sớm một chút? Là bao giờ?” Tề Mẫn Mẫn nhíu mi một chút.

Hoắc trì Viễn này có mà là con sói xám to! Đêm nay có thể buông tha cho cô chứ? Cô không phải là con mèo nhỏ, còn lâu mới dễ bị lừa như vậy!

Hoắc trì Viễn dường như có chút trầm tư, mê hoặc cười nói:”Nhất định sẽ cho em ngủ trước 12 giờ.”

Quả nhiên!

Tề Mẫn Mẫn chu cái miệng nhỏ nhắn, vươn chân đá mạnh Hoắc trì Viễn một cái.

Hoắc trì Viễn không hề né tránh, giờ bị trúng một cước, đau đến nheo mắt:”Hóa ra….Anh đã cưới phải một người phụ nữ đanh đá.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi