VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 906

“Anh có biết là anh có bao nhiêu phúc khí không! Người bình thình cũng không cưới nổi loại phụ nữ đanh đá như em.” Tề Mẫn Mẫn kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

“Đúng đúng đúng! Người bình thường cưới không nổi, chỉ có nhân tài như anh mới được!” Hoắc trì Viễn nói xong, lại bị ăn tiếp một cái đá “yêu” không gì sánh được của Tề Mẫn Mẫn.

Hoắc trì Viễn xoa xoa cái chân bị đá đau, thản nhiên cười nói:”Vui lắm hả? Mau ăn cơm!”

“Hoắc trì Viễn….” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên trở nên trầm lắng.

“Sao vậy?” Hoắc trì Viễn đang gắp thức ăn cho Tề Mẫn Mẫn, khó hiểu nhíu mi.

“Liệu có một ngày anh cảm thấy lấy em chính là một sai lầm thì sao?” Tề Mẫn Mẫn không tự tin hỏi.

Cô biết mình không phải là một cô gái hoàn mỹ, thực sự không hề xứng với Hoắc trì Viễn.

“Anh mới sợ có một ngày em hối hận, cảm thấy gả cho một lão già như anh là một sai lầm.” Hoắc trì Viễn buông đũa, nghiêm túc nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn xì ra một tiếng cười:”Ai lại tự gọi mình là một ông già? Anh mới không già í. Với gương mặt này nếu anh nói anh chỉ có mười tám tuổi không chừng khối người đều tin.”

“Anh có non nớt như vậy sao?” Hoắc trì Viễn sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của mình một chút, cười hỏi.

“Em trai à, đừng nghịch nữa. Mau ăn cơm! Ăn cơm xong chị đây sẽ đưa em đi mua người máy.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.

Hoắc trì Viễn nhíu đôi mày rậm:”Em nói là mười tám tuổi mà.”

“A! Hóa ra là tám tuổi! Chị đây sẽ đưa em đi mua sữa.” Tề Mẫn Mẫn đùa giỡn nói.

“Đó là tám tháng! Nếu chồng em chỉ lớn có tám tháng, em sẽ khóc chết cho xem.” Hoắc trì Viễn bất mãn kháng nghị.

Tề Mẫn Mẫn thoải mái cười rộ lên:”Thôi thì trở lại mười tám tuổi. Anh trai à, chúng mình đi xem phim được không?”

“Chờ về A thị rồi, anh bao hết rạp cho em.” Hoắc trì Viễn mười phần khí phách trả lời.

“Thật chứ?” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn đan hai tay vào nhau, tràn ngập hi vọng nhìn Hoắc trì Viễn:”Chỉ có hai người chúng ta?”

“Thật! Nếu anh mãi mãi ở tuổi mười tám, ngày nào anh cũng sẽ đưa em đi xem phim.” Hoắc trì Viễn nhéo cái má bị xọp đi của Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói, “Ăn nhiều một chút. Mới có hai ngày đã gầy đi bao nhiêu.”

“Gầy cũng tốt. Đỡ phải giảm béo.” Tề Mẫn Mẫn cười haha hai tiếng.

“Thân hình của em…” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua dáng người của Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc nói, “Rất đầy đặn.”

“Háo sắc!” Tề Mẫn Mẫn ở dưới bàn đá cho Hoắc trì Viễn một cái.

Hoắc trì Viễn lúc này đã công kích thành công, bắt đầu gắp rau cho Tề Mẫn Mẫn, “Mau ăn đi! Nguội mất bây giờ!”

Lúc này Tề Mẫn Mẫn mới chịu nghe lời, không đấu võ mồm với Hoắc trì Viễn nữa, bắt đầu cố gắng ăn cơm.

Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn ăn ngấu nghiến, không hiểu sao lại thấy đau lòng. Chắc Tề Mẫn Mẫn thực sự rất đói bụng!

Tề Lạc cho rằng mẹ sẽ làm động thái gì nhưng không nghĩ tới mẹ dẫn cô ta đi làm spa. Ngâm mình trong nước ấm thả cánh hoa hồng, cái lạnh được xua tan đi không ít nhưng Tề Lạc không quên mục đích của mẹ con cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi